Ngày thứ hai sau khi về nhà mẹ đẻ, ta mới biết rằng Thái tử đã chu toàn hơn ta tưởng.
Ngay cả họ hàng xa đến nhìn lén Thái tử, ngài ấy cũng đã chuẩn bị lễ vật.
Hôm đó, mẫu thân ta nói với ta rằng bà phong quang vô cùng, mộ cha ta cũng như tỏa ánh vàng.
Ba ngày phép trôi qua rất nhanh, ta trở lại Phủ Nội Vụ, tất cả mọi người cung kính chào đón ta, gọi ta là Thái tử phi.
Lâm đại nhân nhìn ta một cái, rồi lại đưa thêm một phần quà chúc mừng.
“Ngay cả nô tỳ cũng không biết, Thái tử phi quả thật kín miệng.”
Ta mỉm cười, đỡ lấy tay ông, khẽ nói:
“Chuyện chưa thành mà nói trước, chẳng phải khiến ngài thêm lo lắng hay sao? Ta không nỡ lòng nào.”
Lâm đại nhân hừ một tiếng, nhưng lại cười.
Phủ Nội Vụ rất bận rộn, Thái tử cũng vậy.
Mỗi ngày chúng ta cùng xuất môn, chia tay ở sông Kim Thủy, ngài ấy đi Kim Điện dự triều, ta đến Phủ Nội Vụ làm việc.
Trong triều có nhiều người không hài lòng với việc ta đi làm, nhưng khi nhìn thấy sổ sách Phủ Nội Vụ đẹp mắt, họ cũng không thể nói thêm gì.
Hiếm khi ta được nghỉ ngơi, Thái tử cũng dời lại công việc, ở cùng ta.
“Điện hạ vẽ rất đẹp, nét bút của thiếp thật còn quá non nớt.”
Ta nhìn bức tranh trên giấy, nghĩ về tranh của mình, thực cảm thấy xấu hổ.
Thái tử dừng lại, hỏi ta:
“Ta vẽ cho nàng một bức tranh, có được không?”
“Được. Vậy thiếp đi thay một bộ trang phục tươi sáng, trâm cài tóc cũng phải lộng lẫy hơn.”
Ta mỉm cười nói.
Thái tử bảo tùy ta, ngay cả khi ta cài đầy hoa trên đầu, cũng vẫn đẹp. Ta bật cười, đi thay y phục.
Khi trở lại thư phòng, trong phòng đã có khách, Thái tử lạnh lùng nhìn cặp vợ chồng đối diện.
Là Tống Dận và Hứa Thấm, người đã bị tước bỏ danh hiệu Quận chúa Thanh Dương.
Hai người họ cúi đầu đứng trước mặt Thái tử, không biết đã nói gì, Hứa Thấm đôi mắt sưng húp vì khóc.
Ta vừa bước vào, nàng ta lập tức ngừng khóc, nén không cam lòng mà nhìn ta.
“Phép tắc đâu?”
Thái tử nghiêm giọng.
Hứa Thấm và Tống Dận đồng loạt cúi chào ta:
“Chúng thần bái kiến Thái tử phi nương nương.”
Ta bước qua họ, ngồi bên cạnh Thái tử, khẽ đáp một tiếng
“Ừ.”
Ta hỏi Thái tử.
“Chuyện gì thế?”
“Tiên sinh Từ cáo giác lên ta rằng tiểu Tống đại nhân đã nhận chức tu soạn điển lục, nhưng lại lười biếng, không chăm chỉ làm việc, muốn bãi nhiệm hắn khỏi Hàn Lâm viện.”
Thái tử thản nhiên đáp.
Tống Dận cúi đầu lắng nghe, có lẽ trước mặt ta, hắn xấu hổ đến mức đứng không vững.
“Thái tử ca ca, chàng ấy không phải không siêng năng, là tiên sinh Từ cố ý gây khó dễ cho chàng ấy.”
Hứa Thấm tức giận nói.
Nói xong, nàng ta bất ngờ nhìn về phía ta, trong mắt đầy oán hận.
“Mọi người đều biết chuyện của Ngọc Anh và Thái tử phi ngày xưa, bây giờ ai cũng gây khó dễ cho chàng ấy, và giữ khoảng cách với chàng ấy, để tỏ lòng trung thành với Thái tử phi.”
Hứa Thấm lớn tiếng. Sắc mặt Thái tử lập tức tối sầm.
Ta đặt chén trà xuống, nhìn Hứa Thấm,
“Phu nhân Tống đã có gương mặt mười chín tuổi, mà đầu óc dường như vẫn dừng ở tuổi lên ba?”
“Ngươi!”
Hứa Thấm tức giận nhìn ta.
“Ngươi đến Thái tử phủ cầu xin, là muốn Điện hạ vì lòng nhân nghĩa mà giúp tiểu Tống đại nhân, hay là muốn ta vì chút tình xưa mà giúp, hửm?”
Hứa Thấm run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
“Nếu ngươi còn dám nói linh tinh, ta thật sự sẽ làm một chuyện gì đó, để cho mọi người thấy rõ đường mà bước.”
Nói xong, ta nhìn sang Tống Dận.
“Tiểu Tống đại nhân, phu nhân của ngươi không hiểu, nhưng ngươi thì nên hiểu!”
“Thần đã biết tội, thần xin cáo lui.”
Tống Dận kéo Hứa Thấm ra ngoài, nàng ta ngoái đầu nhìn ta, nước mắt lăn dài vì ấm ức.
Ta đang bực bội, bỗng một bàn tay đặt lên đầu ta, xoa nhẹ.
Ta quay lại nhìn Thái tử. Thái tử lại cười.
Ta cũng cười, trách ngài ấy:
“Điện hạ quả là người kiên nhẫn.”
Ngài ấy nắm lấy tay ta, cọ nhẹ lên má, không nói gì, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Ta cũng cảm thấy cơn giận thật vô nghĩa, bèn bắt chước hành động của ngài ấy, véo nhẹ lên má ngài ấy.
Cuối năm đó, ta có thai.
Tháng tám năm sau, ta hạ sinh một hoàng tử, mọi chuyện đều thuận lợi, chỉ có điều Thái tử lâm bệnh nặng một trận, Thái y nói ngài ấy lo nghĩ quá nhiều.
Ta nghĩ rằng, từ khi ta mang thai, ngài ấy ngày đêm luôn bàn luận với bà đỡ và Thái y về chuyện sinh nở.
Có lẽ là do hiểu quá nhiều, trong lòng lo lắng càng thêm nhiều.
Ngài ấy không cho phép ta sinh thêm con, nhưng cơ thể ta lại quá khỏe mạnh, năm sau ta lại mang thai.
Thái tử gầy đi vài cân, Ngài ấy kê một chiếc giường nhỏ bên cạnh giường ta, ban đêm khi ta chỉ trở mình, ngài ấy cũng tỉnh dậy, nhìn ta rất lâu.
May mắn thay, mọi chuyện đều thuận lợi.
Khi con trai thứ hai chào đời, Thái tử lại sốt hai ngày, ta còn cười ngài ấy, như thể ngài ấy mới là người sinh con vậy.
Ta không phải quá yêu thích việc sinh con, chỉ là ngài ấy là Thái tử, lại không nạp thêm phi tần, nên ta đành phải chịu cực một chút.
Vì thế, hai năm sau, ta quyết định có thêm đứa con thứ ba.
Lần này là một bé gái. Ta quyết định sẽ không sinh thêm nữa, Thái tử thở phào nhẹ nhõm.
Khi con trai trưởng lên mười hai tuổi, Hoàng thượng băng hà, Thái tử kế vị, ta theo ngài ấy cùng đứng trên Kim điện cao cao.
Nhìn các quan thần đông đúc cúi đầu, trong lòng dâng trào những cảm xúc phức tạp.
Ta nhớ lại ngày đầu tiên tiếp quản trà hành, bị chưởng quầy ức hiếp, một mình ngồi trong xe ngựa khóc lóc.
Nhớ lại lúc ta mở rộng cửa hàng đầu tiên, ngồi trong xe ngựa uống rượu.
Ta nghĩ đến ngày Thượng Tỵ tiết, khi ta nghe Tống Dận và Hứa Thấm nói ta chỉ là một nữ nhân bình thường, không thể sánh với vẻ đẹp như hoa như nguyệt của Hứa Thấm, ta đã ngồi trong xe ngựa trầm ngâm.
Ta cũng nghĩ đến khoảnh khắc theo xe ngựa của Thái tử, mang theo tấm biển đi về nhà.
Năm lại qua năm, hoa vẫn không đổi, mà người cũng chẳng đổi thay.
“Hoàng thượng.”
Nghe thấy ta gọi, ngài ấy quay lại nhìn ta, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
“Hoa trong tường đẹp.”
Ta nói với ngài ấy. Người ta yêu thương, luôn ở bên cạnh ta.
Tiêu Cảnh Nghi (phiên ngoại)
Ta ba tuổi đã được lập làm Thái tử.
Mỗi ngày đều có người nhắc ta, Thái tử nên làm gì, không nên làm gì. Ta luôn nghiêm túc làm mọi việc.
Mỗi người đều có trách nhiệm phải gánh vác, phụ hoàng có, ta cũng có.
“Giao Giao cũng vậy.”
Lần đầu tiên ta gặp nàng ấy là trong thư viện, nàng mặc một chiếc váy dài màu nhạt, dáng người cao gầy, đôi mắt thanh tú.
Nhưng ta ngay lập tức biết, nàng ấy khác biệt so với những nữ tử bình thường.
“Không phải vì nàng ấy đẹp, mà là vì nàng ấy mang trong mình khí chất không giống ai, điều mà ta chưa từng gặp trước đây.”
Vì thế, những suy tính của Lâm đại nhân, ta thuận nước đẩy thuyền.
Ta thấy nàng ấy ngồi trong đình, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt,…
Khi nàng ấy nói chuyện với Thanh Dương quận chúa, dù lúc đó nàng ấy rất giận dữ, nhưng vẫn giữ được sự lễ độ và chừng mực.
Lúc đó ta nghĩ, nếu nàng ấy là nam tử, ta nhất định sẽ chiêu mộ nàng ấy về bên cạnh.
Nàng ấy và ta rất giống nhau. Đều tỉnh táo nhận thức rõ vị trí của mình, trách nhiệm của mình, và biết cách xử lý mọi việc một cách bình tĩnh.
Lần thứ hai gặp nàng ấy, nàng ấy không nhìn thấy ta, khi nàng ấy trả lại lễ vật của Dương Lăng, ta và viện trưởng đang uống trà, chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy ngay nàng ấy.
Những cậu thiếu niên ẩu đả khiến nàng ấy xấu hổ, trong mắt nàng ấy không giấu được sự thất vọng.
Người tên Tống Dận kia, không xứng với nàng ấy.
Khi ý nghĩ này bật ra, chính ta cũng giật mình, nhưng ngay sau đó ta nhận ra, ta không thể đè nén suy nghĩ ấy xuống được.
Nó như cỏ xanh mùa xuân, mọc lên rất nhanh, đến khi ta gặp lại nàng ấy lần thứ ba, thì đã trải dài khắp lòng ta.
Nàng ấy mơ hồ cho ta thấy năng lực của nàng ấy, làm sao ta không hiểu được?
Lần thứ tư gặp nàng ấy, đã rất lâu sau đó, ta vốn không nên đến, nhưng lại khó kìm lòng, muốn đến gần nàng ấy thêm chút nữa.
Nàng ấy cúi đầu, điều ta muốn làm không phải là cầm lấy sổ sách, mà là vuốt nhẹ lên tóc nàng ấy, hỏi nàng có mệt không?
Chắc chắn là mệt, bởi vì xuất sắc thì luôn rất mệt mỏi.
Ngày hôm đó, ta dẫn nàng đi quanh con đường ngoại cung, nàng ấy bước theo sau, ta có thể nghe thấy những bước chân nhỏ của nàng ấy.
Xung quanh rất tĩnh lặng, ta chỉ muốn đi mãi như vậy.
Hôm đó ta thật thất thố, làm nhiều chuyện khiến nàng ấy không thoải mái. Nàng ấy có chút kháng cự.
Ta không đành lòng khiến nàng ấy khó xử, nên quyết định giữ chặt tình cảm này.
Nhẫn nhịn tháng này qua tháng khác…
Đến ngày nàng ấy trở về, ta cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa. Ta đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của chính mình.
Người ta thường nói rằng tình yêu khiến người ta đau khổ, và khi ta rời khỏi nhà nàng ấy, để lại chiếc lược, ta đã không còn giữ được phong thái điềm đạm.
Khi ta biết tin nàng ấy mất tích, lòng ta như bị ai đó siết chặt.
Lúc đó, những gì gọi là chừng mực, kiềm chế, hay việc Thái tử nên làm gì và không nên làm gì, tất cả đều bị ta bỏ ngoài tai.
Khi ta bóp cổ Vệ Viễn Hầu, điều duy nhất trong đầu ta là muốn giết hắn.
Chính nàng ấy đã ngăn ta lại. Ta nghĩ, người đau khổ nhất chính là nàng ấy, ta không thể để nàng ấy mang thêm tội danh làm rối loạn lòng Thái tử.
Ta không đành lòng, nàng ấy đã quá vất vả rồi.
Tối ba mươi tết, khi ta và Tống Dận đứng trong con ngõ nói chuyện, nàng ấy mở cửa ra và nói với ta: “Ngoài này lạnh lắm, về nhà nói.”
Nghe kìa! Nàng ấy nói là “về nhà nói.”
Ta lúc đó như một chàng trai trẻ lần đầu rung động, không thể kiềm chế mà vội vàng báo tên mình.
Chắc hẳn nàng ấy đã cười vì sự ngây ngô của ta. Nhưng nàng ấy không biết rằng đó đã là điều ta cố nhẫn nhịn.
Việc để nàng ấy trở thành thê tử của ta không hề dễ dàng, nhưng cuối cùng, ta sẽ đạt được.
Việc đàm phán với những người bên ngoài về hôn sự của ta chỉ là vì ta không muốn ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng ấy.
Thế gian luôn khắc nghiệt với phụ nữ, họ không dám nói rằng ta bị mê hoặc bởi sắc đẹp, nhưng chắc chắn sẽ chửi rủa nàng ấy là yêu nữ hại nước.
Ta muốn nàng ấy danh chính ngôn thuận bước vào hôn lễ, đứng bên cạnh ta.
Người phụ nữ mà ta tôn trọng, nàng ấy xứng đáng được cả thế gian tôn trọng!
Nàng ấy vì ta sinh con đẻ cái, chịu bao khổ cực, nhưng chưa từng than vãn một lời.
Nàng nói với ta rằng hoa trong tường rất đẹp.
Ta nhốt nàng ấy trong cung, trói buộc đôi cánh của nàng ấy,nhưng nàng ấy lại an ủi ta.
Giao Giao của ta, nàng như ánh trăng.
Bình thản, điềm tĩnh như nàng, tựa như ánh trăng dịu dàng.