Tống Dận – Phiên ngoại
Giao Giao đối với ta, là người không thể thiếu trong cuộc sống.
Mỗi ngày nàng ấy đều chăm sóc ta, từ nước đá mùa hè đến than sưởi mùa đông, nàng ấy đều sắp xếp đâu vào đấy.
Ta yêu nàng ấy, không hề lay chuyển.
Tình cảm ấy đã khắc sâu vào xương tủy ta, một trong những lý do ta cố gắng học hành là để giành được danh hiệu cho nàng ấy.
Ta muốn nàng ấy giống như những phu nhân quý tộc khác, thanh lịch, cao quý sống trong nội trạch, ngày tháng an nhàn sung túc.
Nhưng con đường này rất khó, càng lớn ta càng hiểu rõ sự khó khăn trong đó.
Các đồng môn đều có xuất thân và hậu thuẫn, ngay cả Dương Lăng, cha của hắn cũng là một quan lớn tứ phẩm, dòng dõi thư hương.
Ta cũng muốn có một chỗ dựa giúp đỡ mình. Nhân duyên đã đưa ta gặp Quận chúa Thanh Dương.
Quận chúa Thanh Dương có ý với ta, nhưng ta không yêu nàng ta.
Nàng ta không xinh đẹp, thông minh hay hiểu ý như Giao Giao, nhưng nàng ta là quận chúa.
Nàng ta giúp ta kết nối với huynh trưởng của nàng ta, từ đó ta được bái làm môn sinh của Từ Các lão.
Đó là thủ phụ, ta đã phấn khích đến mất ngủ nhiều đêm.
Ta kể với Giao Giao, nàng ấy cũng vui mừng thay cho ta.
Ta biết rằng Giao Giao là người thông minh, nàng ấy hiểu được mọi nỗ lực của ta đều là vì tương lai của chúng ta.
Vì vậy, ta nghĩ mình có thể thuyết phục nàng ấy chờ ta ba năm, sau ba năm ta sẽ đón nàng ấy làm thiếp.
Chúng ta yêu nhau như vậy, ta nghĩ nàng ấy hiểu chuyện, chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng nàng ấy từ chối ta.
Ta không thể hiểu được, nói là yêu ta, nói là muốn cùng ta sống đến cuối đời, những nhẫn nhịn này có gì mà không thể chịu đựng?
Nhưng Giao Giao đã từ chối một cách dứt khoát, trái tim ta tan nát.
Ta nghĩ chắc nàng ấy chỉ đang giận dỗi, khi nàng ấy bình tĩnh lại, nàng ấy sẽ hiểu rằng những gì ta nói đều có lý.
Nàng ấy là con gái nhà buôn, dù có thế nào cũng chỉ là một nữ thương nhân.
Dù danh tiếng Từ Đường Gia có lẫy lừng, cũng khó được người đời kính trọng từ trong tâm.
Ta không làm phiền nàng ấy, ta sẵn sàng chờ nàng ấy nghĩ thông suốt.
Nàng ấy chắc chắn đang buồn, điều đó là hiển nhiên. Vì nàng ấy liên tục rời đi, hầu như không trở lại kinh thành.
Nàng ấy cũng nhận được nhiều vinh dự, còn có cả tấm biển do Hoàng thượng ban tặng.
Nhưng, sao nàng ấy lại được phong Tam phẩm, tiếp quản cả Phủ Nội Vụ?
Ta vẫn chưa có phẩm hàm, sao nàng ấy lại có thể được phong chức?
Rõ ràng ta đã nói sẽ giành được danh vị cho nàng ấy.
Ta hoảng loạn, ta muốn khuyên nàng ấy rằng nữ nhân lên đỉnh cao sẽ trở thành mục tiêu của bao kẻ dèm pha, điều này không tốt cho danh tiếng của nàng ấy.
Tương lai khi vào cửa, quận chúa chắc chắn sẽ làm khó nàng ấy.
Nhưng nàng ấy lại bảo ta “cút.”
Quả nhiên, quận chúa đã đến làm khó nàng ấy, nhưng… tại sao Thái tử lại có mặt ở đó?
Lòng ta hoang mang, bởi ánh mắt Thái tử nhìn nàng ấy, chất chứa tình yêu không chút che giấu.
Điều ta lo sợ cuối cùng cũng xảy ra, Thái tử muốn có nàng ấy.
Chẳng phải nàng ấy đã nói không muốn làm thiếp sao? Thiếp của Thái tử cũng chỉ là thiếp.
Không ngờ rằng, Thái tử lại muốn cưới nàng ấy, với nghi lễ chính thức, để nàng ấy trở thành Thái tử phi.
Sao nàng ấy có thể làm Thái tử phi được chứ?
Giao Giao là một nữ thương nhân, nàng ấy làm Thái tử phi thì không hợp với tổ chế.
Ta muốn nhắc nhở Thái tử, rằng người đã bị tình cảm che mờ lý trí.
Nhưng Thái tử vẫn quyết chí.
Giao Giao thật sự đã xuất giá, ta đứng bên đường nhìn bóng nàng ấy trong kiệu, dáng hình uyển chuyển, khí độ cao quý.
Giao Giao của ta, nàng ấy không phải đang giận dỗi, mà nàng ấy thực sự đã quyết định lấy người khác.
Phải làm sao đây, phải làm sao đây?
Rõ ràng chúng ta đã nói sẽ bên nhau suốt đời. Rõ ràng chúng ta đã thề tình yêu sẽ trường tồn mãi mãi.
Ta phải làm sao để tìm lại nàng ấy đây?
Ta không biết, lòng ta đau đớn đến cùng cực.
Ta tìm đến Dương Lăng, chúng ta uống say mèm, Dương Lăng chỉ tay vào mũi ta mà chế nhạo.
Hắn nói cảm ơn ta, vì nhờ có kẻ ngu ngốc, tự cho mình là đúng, như ta, mà nàng ấy mới có thể làm Thái tử phi, mới có thể thể hiện tài năng và khả năng của mình.
Dương Lăng cười mãi không thôi.
Ta ôm đầu quỳ xuống đất, từng hình ảnh quá khứ hiện lên trong đầu ta.
Chẳng lẽ là ta sai sao?
“Ngươi không sai, chỉ là ngươi không xứng với nàng ấy.”
Dương Lăng cười, một nụ cười đáng ghét, đáng hận!
Không, không phải vậy.
Dương Lăng nói.
“Từ tâm trí đến tầm nhìn, ngươi đều không xứng với nàng ấy.”
Ta nằm trên nền đá lạnh lẽo, tuyết rơi trên mặt, trên hàng mi, lòng ta như bị rỗng, gió lạnh lùa vào từng cơn.
Ta thật lạnh!
Giao Giao, ta thật lạnh! Trước kia, năm nào nàng ấy cũng chuẩn bị than lửa ấm cho ta.
Mùa đông này không có nàng ấy, sao mà khó chịu đựng. Không có nàng ấy, cuộc đời này ta biết phải sống sao đây?
Ta hối hận rồi.
Hãy nhìn lại ta đi, liếc nhìn ta một lần được không?
Giao Giao, ta sai rồi!
Cầu xin nàng trở lại.
Cầu xin nàng!
Hoàn