13
Thái tử không nên công khai đối đầu với Uy Viễn hầu.
Bởi vì việc này đồng nghĩa với đối đầu với Thái hậu, bất cứ người dân nào trên đường nếu bị hỏi, đều sẽ đưa ra lựa chọn khôn ngoan hơn Thái tử vào lúc này.
Nhưng Thái tử đã không làm vậy.
Thái tử điều quân phong tỏa phủ Uy Viễn hầu, bắt giữ Uy Viễn hầu và Thanh Dương quận chúa, cùng ta, tiến vào hoàng cung.
Đến hoàng cung là ý của ta.
Thái tử hỏi ta có mệt không, ta nói ta chịu được.
“Được.”
Hắn chăm chú nhìn ta, cúi xuống vuốt nhẹ mái đầu ta,
“Vậy nàng đi theo ta.”
“Được!”
Ta gật đầu.
Ta rất mệt, nhưng ta phải đi. Ngài ấy vì ta mà nổi cơn thịnh nộ, thậm chí có thể đối mặt với sự tức giận của cả triều đình, ta không thể lùi bước mà về nhà.
Thanh Dương quận chúa sợ hãi đến mức mất hồn, nàng ta nói rằng bắt giữ ta vì cho rằng ta quyến rũ trượng phu của nàng ta, rằng ta vừa về kinh đã lén lút gặp gỡ với Tống Dận trong hẻm tối.
Người trong hậu cung đều nhìn ta, như thể họ bất ngờ khi ta làm ra những chuyện mất mặt như vậy.
Thanh Dương quận chúa có phần đắc ý, nghĩ rằng ta sẽ tranh cãi với nàng ta, nhưng ta không làm vậy, ta chỉ tập trung thể hiện sự yếu đuối sau khi bị hãm hại.
“Điện hạ,”
ta nói với Thái tử,
“Có thể điều tra!”
Thái tử trong mắt thoáng hiện ý cười, lập tức ra lệnh cho người đi điều tra.
Thanh Dương quận chúa không đạt được mục đích, liền trở nên điên cuồng,
“Không cần điều tra gì cả, Từ Giao đang đứng đây, nàng ấy có miệng để nói!”
Hoàng hậu đập bàn, quát lớn,
“Nàng ấy mất tám phần sinh mệnh, còn có thể nói gì? Còn ngươi, cái miệng của ngươi thật đáng giá, có cần ta dựng sân khấu cho ngươi diễn không?”
Đây là lần đầu tiên ta gặp hoàng hậu, bà có thân hình hơi mập, khuôn mặt đầy vẻ phú quý nhưng ánh mắt sắc bén, toát lên khí chất cao quý của bậc thượng vị.
Thái hậu đương nhiên cũng không kém, nhưng lúc này bà bị Thái tử chọc giận đến sắc mặt tái nhợt, mất đi phần khí thế.
Cuộc điều tra diễn ra nhanh chóng, sự thật khiến Thanh Dương quận chúa phải bẽ mặt.
Cuối cùng, thánh thượng ra quyết định, đánh Uy Viễn hầu tám mươi trượng, cả phủ bị giam lỏng nửa năm, Thanh Dương quận chúa bị tước bỏ phong hiệu.
Thánh thượng quay lại hỏi ta có hài lòng không.
Ta trả lời là hài lòng.
Thái hậu được người đỡ đứng dậy, dừng bước trước mặt ta, nhìn xuống từ trên cao.
“Từ Giao?”
“Vâng, dân nữ xin vấn an Thái hậu nương nương.”
Thái hậu nhìn chằm chằm vào ta, khóe miệng nhếch lên, nhưng không che giấu được vẻ tàn tạ.
Bà quay lại nhìn hoàng hậu, mỉa mai,
“Ngươi may mắn thật, tìm được một kẻ trợ thủ giỏi!”
Hoàng hậu chỉnh lại ống tay áo, ngẩng cao cằm hành lễ,
“Ngài cũng may mắn mà, dù sao cũng là người nhà cả.”
“Ha!”
Thái hậu phất tay áo, rời đi trong sự vây quanh của đám đông.
Hoàng hậu nhướng mày, một thay đổi rõ ràng so với vẻ nghiêm nghị lúc nãy, bà còn nháy mắt với ta,
“Sang chỗ của ta nghỉ ngơi.”
Ta làm sao dám từ chối?
Hoàng hậu quay lại nhìn thánh thượng và Thái tử,
“Cả hai cũng cùng đi!”
Thái y khám cho ta, nói không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi là hồi phục.
Ta rửa mặt chải đầu rồi nằm trên ghế mềm nghỉ ngơi, đối diện là đôi vợ chồng quyền lực nhất Đại Chu, Thái tử thì ngồi bên phía ta.
Ta chỉ có thể cúi thấp mắt, tiếp tục thể hiện vẻ “yếu đuối.”
Hoàng hậu tức giận trách mắng Uy Viễn hầu, Thái tử im lặng, lại trở thành một Thái tử lịch thiệp ôn hòa.
Thánh thượng cúi đầu, chăm chú chơi với chiếc nhẫn trên tay.
“Từ Giao?”
Hoàng hậu đột ngột gọi ta.
“Vâng,có thần nữ.”
Ta ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, Thái tử cũng nhìn hoàng hậu với vẻ không hài lòng,
“Nàng ấy vừa kinh hãi, người nên nhỏ giọng lại.”
Hoàng hậu lườm Thái tử một cái, nhưng vẫn hạ thấp giọng.
“Thôi vậy.”
Hoàng hậu phẩy tay,
“Bổn cung không nói nữa, chuyện của các ngươi tự các ngươi quyết định.”
Trong lòng ta kinh ngạc, hoàng hậu khác hẳn với những gì ta từng nghe.
Thái tử không cầu gì hơn, lập tức cho người nâng ta lên kiệu, cùng rời khỏi Càn Ninh cung.
Trước khi rời đi, ta lờ mờ nghe thấy hoàng hậu gọi nội thị dâng rượu. Ta thấy thú vị, bóng tối trong lòng bỗng chốc tan biến.
Về đến nhà, mẫu thân ta khóc một hồi.
Sau đó, Hứa Minh Minh gào thét tên ta, lao vào phòng ta, cũng khóc nức nở, mắng mỏ một hồi rồi quay đầu lại, thấy Thái tử đang ngồi nghiêm chỉnh.
Nàng ta che miệng lại, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ, rồi bắt đầu nấc cụt.
“Hức… ta… hức… về nhà, về nhà thôi.”
Minh Minh đỏ mặt, như cơn gió vội chạy đi. Ta và Thái tử nhìn nhau, cùng bật cười.
“Nàng ấy thật ngây thơ thuần khiết, mong Điện hạ không chấp.”
Ánh mắt Thái tử dừng lại trên chiếc hộp gỗ ở đầu giường ta, sau đó mới thu lại, gật đầu.
“Nàng nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại đến thăm nàng.”
Ta đáp lời, bảo mẫu thân tiễn ngài.
Phòng lại trở nên yên tĩnh, ta tựa vào đầu giường, nghịch chiếc lược gỗ, trước mắt hiện lên hình ảnh Thái tử nổi giận dữ dội hôm nay.
Thực ra ngài thật sự không cần phải làm vậy.
Hậu cung của Thánh thượng chỉ có Hoàng hậu và Vu quý phi, Vu quý phi không có con trai, chỉ có hai công chúa.
Thái tử duy nhất có một người em trai ruột thịt, nhưng hiện giờ cũng chỉ mới tám tuổi.
Vì vậy, những sóng gió do Thái hậu và phủ Uy Viễn hầu gây ra, cuối cùng đều nằm trong lòng bàn tay của ngài ấy.
Nhưng ngài ấy… Ta kéo chăn lên che kín mặt, ép mình đi ngủ.
Nghỉ ngơi hai ngày, mỗi ngày Thái tử đều đến vào giờ Ngọ, nhưng không ở lại lâu.
Ngày ba mươi Tết, cả nhà Tống gia sát vách cùng đến thăm.
Tống mẫu nói muốn cùng đón năm mới, mẫu thân ta cầm dao đứng trước cửa, chỉ cười lạnh lùng,
“Vương thị, nếu ngươi không cần mặt mũi nữa, ta cũng đành vất vả một chút, cắt hộ ngươi.”
Sắc mặt Tống mẫu liền thay đổi, xanh đỏ lẫn lộn.
Ta và Tống Dận vẫn đứng trong hẻm nói chuyện, hắn cầu ta giúp đỡ,
“Chỉ cần một lời của nàng, Thánh thượng và Thái tử đều sẽ nghe theo, nàng giúp ta một lần có được không?”
Thê tử hắn bị cấm túc, hắn bị đồng nghiệp cô lập, giờ đây hắn vô cùng mong muốn được điều chuyển khỏi Hàn Lâm viện.
“Tống Dận, nếu ta là ngươi, ta sẽ không bao giờ trở lại.”
Ta quay người trở về nhà, nhưng hắn lại nắm lấy tay áo ta,
“Giao Giao, ta nguyện ý hòa ly với nàng ta, cưới nàng làm thê tử!”
Ta quay đầu nhìn hắn.
Ngay lúc đó, Thái tử xuất hiện ở đầu ngõ, phía sau là một đoàn nội thị mang lễ vật mừng năm mới.
Ánh mắt Thái tử lạnh nhạt dừng lại trên bàn tay Tống Dận đang nắm tay áo ta.
Tống Dận quỳ xuống.
Ta hành lễ, rồi dẫn đoàn nội thị vào phủ. Khi quay lại, qua khe cửa gỗ khép hờ, ta nghe Tống Dận nói:
“Nàng ta là con gái thương gia, Điện hạ cưới nàng ta làm Thái tử phi, không hợp với tổ chế.”
Thái tử đáp:
“Ta cưới nàng làm thê tử, tổ chế chẳng phải sẽ có sao?”
Ta biết Tống Dận kinh ngạc, bởi vì ta cũng kinh ngạc. Ta mở cửa, Thái tử và Tống Dận đều nhìn ta.
Ta nói với Thái tử:
“Bên ngoài lạnh lắm, về nhà rồi nói.”
Thái tử cười, bước đi nhẹ nhàng.
Ta và Tống Dận lướt qua ánh mắt nhau, sắc mặt hắn trắng bệch, tuyệt vọng.
Ta đóng cửa lại.