Phụ thân gian thần của ta đã gả ta và tỷ tỷ song sinh cho hai công tử của kẻ thù không đội trời chung với ông.
Bề ngoài, tỷ tỷ là hiện thân của một đại gia khuê tú, nhưng sau lưng lại lăn lộn trong sòng bạc, gieo xúc xắc như thần.
Còn ta, từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, là một mỹ nhân yếu đuối.
Cho đến khi phu quân tướng quân của ta bắt gặp ta song đao xông pha chiến trường, đánh bọn cướp thua tơi bời.
Hắn từng bước ép sát, còn ta thì “bịch” một cái quỳ xuống, nói:
” Muội phu, chờ đã, ta là đại di của ngươi.”
Ta bị đưa về tướng phủ, từ xa đã nghe thấy ai đó bị bắt quả tang trong sòng bạc, hiện đang quỳ trong từ đường.
Tỷ tỷ ta lớn tiếng biện minh:
“Phu quân chớ vội, thực ra, ta là tiểu di tử!”
Đêm ấy, ta và tỷ tỷ quỳ trong từ đường, thì thầm:
“Thân phận bị bại lộ, người trong phủ tướng quốc sẽ không tha cho chúng ta đâu, trốn không?”
Tỷ tỷ gật đầu lia lịa:
“Chi bằng giả chết cho xong chuyện, một lần dứt khoát.”
1
Phụ thân ta là tướng quốc, kẻ thù không đội trời chung của ông cũng là tướng quốc.
Khác biệt ở chỗ, phụ thân ta từ một kẻ đồ tể leo lên vị trí này nhờ làm gian thần.
Còn nhà Công Tôn, đời đời thanh liêm, gia phong nghiêm cẩn.
Phụ thân ta ghen ghét họ. Vì vậy, ông đã gả tỷ tỷ – người có thể xưng là thánh bài – cho Bạch y Tư phó Công Tôn Nhã Chính.
Còn ta, bị ông ép gả cho nhị công tử Công Tôn Hiền, người phong thái kiêu hãnh.
Trước khi xuất giá, phụ thân ta nói:
“Con gái ngoan, nuôi heo ngàn ngày, giết heo một lúc, giờ là lúc các con trổ tài, quét sạch cả nhà đó, giúp phụ thân dọn đường!”
Đáng tiếc thay, gia phong nhà Công Tôn quá nghiêm ngặt, ta và tỷ tỷ không những không làm hư được hai công tử mà còn phải luôn giữ vững hình tượng khuê tú đoan trang và mỹ nhân yếu đuối.
Hai tỷ muội ta diễn suốt một năm, lần đầu ra ngoài giải khuây thì bị bắt quả tang ngay.
Tỷ tỷ uể oải nằm phịch xuống đệm quỳ:
“Thật không ngờ Công Tôn Nhã Chính lại tóm được cái đuôi của tỷ, ngày mai tỷ e rằng sẽ bị hưu vì bước chân trái ra khỏi từ đường trước, phụ thân cũng sẽ không tha cho tỷ.”
Công Tôn Nhã Chính là thầy giáo của Tam hoàng tử, mà mẫu thân của Tam hoàng tử – Lệ phi – chính là bạch nguyệt quang của hắn.
Việc cưới tỷ tỷ ta phần nào là bất đắc dĩ, nhưng nhiều phần là vì tỷ tỷ ta và Lệ phi được mệnh danh là song mỹ nhân của hoàng đô, không chỉ giống nhau về dung mạo mà còn cả sự dịu dàng.
Nay tỷ tỷ ta đã sụp đổ, Công Tôn khốn kiếp chắc chắn sẽ muốn hòa ly.
Ta dựa vào ngực tỷ tỷ, thở dài:
“Ai mà chẳng thế, Công Tôn Hiền đúng là tên khốn nạn, ngày nào cũng lải nhải bên tai muội về việc cướp bóc hoành hành, dân chúng khổ cực, triều đình không ai phái binh.
Muội nghe mãi phát bực nên tự đi dẹp giặc, kết quả thì sao!
Hắn đã đợi sẵn muội ở đó, muội nghĩ hắn chỉ muốn đẩy muội ra khỏi vị trí này để cưới người trong tranh mà thôi.”
Ta và tỷ tỷ cùng thở dài. Một lát sau, ta nheo mắt nói:
“Thà hành động còn hơn ngồi chờ chết.”
Tỷ tỷ:…
“Chi bằng chủ động tìm cái chết!”
Ta và tỷ tỷ nhìn nhau, nở nụ cười gian xảo. Tỷ tỷ bấm đốt ngón tay, tính toán:
“A Hoa, ngày mai là ngày tốt đấy, thích hợp chết, không thích hợp sống.”
“Chúng ta cùng nhau sao?”
“Chắc chắn rồi!”
Ta và tỷ tỷ nắm tay nhau, lên hương trước liệt tổ liệt tông nhà Công Tôn.
“Thưa các vị tổ tiên, các ngài cũng biết từ nhỏ vãn bối thân thể yếu đuối, đột ngột chết sớm cũng không phải chuyện gì quá khó tin.”
Tỷ tỷ tiếp lời:
“Tổ tiên các ngài, vãn bối vốn là khuê tú đoan trang của hoàng đô, bị phu quân bắt tại trận giữa phố phường, thân là quý nữ, chết vì hổ thẹn cũng xem như hợp tình hợp lý chứ hả.”
Ta giả vờ ôm ngực:
“Tỷ tỷ tự vẫn, muội quá đau lòng mà chết theo, đại công tử bức chết thê tử của mình, nhà Công Tôn sắp nguy rồi.”
Tỷ tỷ khen ngợi:
“Không hổ danh là muội, Tư Đồ Hoa, thật sự quá ác độc.”
“Đâu có, tỷ cũng không kém, Tư Đồ Thúy.”
Tỷ tỷ xám mặt:
“Còn gọi tỷ bằng cái tên đó, tỷ sẽ sống chết với muội đấy!”
“Tỷ nên đi tính sổ với Tư Đồ Đại Tráng đi, ai bảo ông ấy đặt cho chúng ta mấy cái tên khó nghe như thế.”
Tỷ tỷ thở dài:
“Giúp phụ thân lần cuối hại nhà Công Tôn, xem như báo ân sinh dưỡng.”
Ta lạnh lùng nói:
“Ông ấy từ nhỏ đã trách chúng ta không phải là nam tử, nghe tin chúng ta chết rồi, hẳn sẽ bớt phiền lòng.
Nhưng mà, tỷ thật sự nỡ bỏ Công Tôn Nhã Chính sao?”
Tỷ tỷ chưa kịp đáp, bên ngoài đã có tiếng động, chúng ta vội quỳ ngay ngắn lại.
Người đến là đại công tử.
2
Công Tôn Nhã Chính lạnh nhạt gật đầu với ta, sau đó đi đến bên tỷ tỷ, mở hộp thức ăn.
“Quỳ cả ngày, đã biết lỗi chưa?”
Tỷ tỷ lạnh mặt:
“Phu quân từ trước đến nay xem trọng quy củ lễ nghi, nay lại biết thê tử mình là một tay cờ bạc, hẳn ngài cảm thấy vô cùng mất mặt đúng không?”
Công Tôn Nhã Chính khựng lại, lảng tránh không đáp:
“Biết sai rồi thì ăn đi.”
Hắn lúc nào cũng mang bộ dáng lạnh lùng, xa cách, như một bông hoa cao trên đỉnh núi, khiến người ta muốn kéo hắn xuống cõi trần.
Tỷ tỷ đột ngột hỏi:
“Công Tôn Nhã Chính, có phải một ngày nào đó ta chết, ngươi cũng sẽ không có bất kỳ cảm xúc gì phải không?”
Công Tôn Nhã Chính bày biện bữa ăn, ngẩng đầu lên, giọng điệu bình thản:
“Nàng đã chịu phạt, biết lỗi mà sửa, ta sẽ bẩm báo với phụ thân, chuyện hôm nay ta đã dặn dò, sẽ không tổn hại đến danh tiếng của nàng, về sau tự biết giữ mình.”
Tỷ tỷ cười lạnh, ngồi thẳng dậy:
“Ai nói ta biết lỗi? Ta không có sai.”
Công Tôn Nhã Chính nhíu mày:
“Thân là nữ tử, ra vào nơi hạ lưu đó, lại giao du với cả nam lẫn nữ, nàng còn không sai sao?”
“Nếu hôm nay người làm việc trái lễ này là Đào Lệ Tuyết, ngươi còn nói vậy không?”
Công Tôn Nhã Chính mím môi, một lúc lâu sau mới quay đầu:
“Nàng ta vĩnh viễn không giống như nàng.”
Tỷ tỷ tự cười mỉa, cúi mắt che đi nỗi cay đắng:
“Ai mà nhẫn nại được như nàng ta.
Đại gia khuê tú gì chứ, song mỹ nhân của hoàng đô gì chứ, tất cả đều là giả tạo!”
Công Tôn Nhã Chính cau chặt mày:
“Phu nhân cẩn trọng lời nói.”
“Cẩn trọng cái gì mà cẩn trọng! Bộ dạng hôm nay mới là con người thật của ta.
Các người đều khinh thường giới thương nhân, nhưng lại chính là những nơi hạ lưu đó hằng năm cung cấp đầy đủ các khoản thuế cho các người, để các người đứng đây vênh mặt dạy dỗ ta!”
“Tư Đồ Thúy!”
“Hét lớn thế làm gì, dọa muội muội của ta rồi!”
Ta, người đang yên lặng ăn dưa, bỗng nhiên trở thành tâm điểm, lập tức cúi đầu:
“Hai người cứ tiếp tục, đừng để ý đến muội.”
Công Tôn Nhã Chính giận dữ phất tay áo bỏ đi. Người có thể khiến vị thầy giáo nghiêm trang như hắn tức giận đến mức đó, chỉ có tỷ tỷ ta.
Tỷ tỷ thở ra một hơi dài:
“Sảng khoái quá, sớm đã muốn mắng cái tên khốn kiếp đó rồi, suốt ngày bày ra cái vẻ mặt vênh váo, đâu phải là vương gia gì.”
Ta nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của tỷ tỷ, mím môi.
Tỷ tỷ nhướn mày:
“Cất sự thương hại của muội đi. Tỷ yêu được thì cũng bỏ được, ngày mai tỷ chết, thả hắn tự do.”
Nói rồi, tỷ tỷ bẻ một miếng điểm tâm trong hộp:
“Công Tôn Nhã Chính, ngươi xem ta như kẻ thế thân!
Ngươi còn lập quy củ cho ta!
Ta chết đi, khiến ngươi phải mang tiếng xấu muôn đời, ha ha ha, ta vui chết mất!”
“Tỷ…”
“Đừng an ủi tỷ, tỷ ổn mà.”
“Muội chỉ muốn hỏi, điểm tâm này muội ăn được không? Muội đói quá…”
Tỷ tỷ: “…”
Nửa đêm, chúng ta vừa gặm điểm tâm vừa bàn kế hoạch ngày mai. Ta đưa cho tỷ tỷ lọ thuốc bí mật ta đã giấu:
“Thuốc này tên là Quy Tức Hoàn, uống vào có thể ngưng thở trong mười ngày, trông chẳng khác gì người chết.
Đợi phủ tể tướng chôn cất chúng ta, chỉ cần tìm một người đáng tin đào lên, là có thể thoát thân, kế hoạch hoàn hảo!”
“Tuyệt diệu!”
Tỷ tỷ nhìn ta bằng ánh mắt yên tâm.
“Mấy năm nay ta buôn bán cũng có tâm phúc riêng, còn để dành được không ít bạc, đảm bảo muội một đời sống trong nhung lụa.
Ta có tiền, muội có võ, xong chuyện này, tỷ muội ta cùng chu du tứ quốc!”
“Tỷ tỷ, muội nguyện làm chó của tỷ cả đời!”
“Tốt, tốt.”
Nói đến đây, tỷ tỷ bỗng quay sang hỏi ta:
“Muội chết rồi, Công Tôn Hiền tính sao đây?”
Ta không nói nên lời:
“Còn tính sao được nữa, mất thê tử này thì cưới thê tử khác thôi. Muội và hắn thành thân đã một năm, số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay.
Ngày thành thân mà còn có thể lĩnh chỉ ra trận, tỷ còn mong hắn vì muội mà đau buồn, rơi lệ sao?”
“Tỷ cứ tưởng muội sẽ có chút lưu luyến chứ.”
Ta nuốt một miếng điểm tâm:
“Thật ra cũng có một chút.”
Ta nhìn tỷ tỷ:
“Hắn rất giỏi… trên giường.”
Tỷ tỷ cười khổ:
“Công Tôn khốn kiếp kia cũng rất giỏi, muội hiểu cái cảm giác mâu thuẫn đó không?”
“Hu hu hu, đi xa lần này, muốn tìm được người như họ thật khó quá.”
Đêm ấy, ta và tỷ tỷ khóc nức nở vì nhớ nhung thân thể của họ.