10
Thái tử có lẽ chưa từng thấy Triệu Hoài Cẩn nổi giận, nên thực sự kinh ngạc.
Sau khi Thái tử rời đi, Triệu Hoài Cẩn im lặng ngồi đó, tay cầm một quân cờ, rất lâu không nói gì.
Nhưng toàn thân hắn tỏa ra một luồng khí mà ta chưa từng thấy, đầy uy nghiêm.
Ta thử gọi: “Vương gia?”
“Ừm.”
Hắn thả lỏng, nhìn ta:
“Đều là những lời vô căn cứ, phu nhân đừng bận lòng.”
Ta không bận tâm, nhưng phản ứng vừa rồi của hắn khiến ta bất ngờ.
Vì Thái tử nói ta ngu ngốc nên hắn mới nổi giận sao?
Ta có chút ngạc nhiên, không đoán được suy nghĩ của hắn.
Tuy nhiên, ngay vừa rồi, cảm giác mơ hồ trong ta dường như lại trở nên rõ ràng hơn.
Ta chợt nhớ, Thánh thượng từng có mười hai hoàng tử, nhưng chỉ còn năm người sống sót, điều này cho thấy sự khốc liệt của cuộc đấu tranh trong hậu cung năm xưa.
Trong năm người còn sống, Thái tử là con của Hoàng hậu, còn ba vị hoàng tử kia đều có mẫu phi và ngoại gia thế lực mạnh trong hậu cung lẫn triều đình, chỉ riêng Triệu Hoài Cẩn…
Không có mẫu phi trợ giúp, cũng không có ngoại gia chống lưng.
Hậu cung như đàn sói rình rập, nguy hiểm khắp nơi, việc Triệu Hoài Cẩn có thể sống đến hôm nay quả thật là một điều kỳ diệu.
Ta chậm rãi nhặt lại các quân cờ, từng chút một suy nghĩ.
Sau lần Thái tử đến gây náo, hắn không xuất hiện nữa, nhưng Tấn vương lại đến một lần, và cũng không vui vẻ gì, rồi phẫn nộ bỏ đi.
Hai con hổ giao tranh, vậy mà Cửu vương gia không màng triều chính, lại trở thành trọng tâm tranh giành sự ủng hộ của họ.
Có vẻ, cuộc tranh đoạt này chẳng bao lâu sẽ có phân định thắng thua.
Qua bảy tám ngày, Triệu Hoài Cẩn bỗng nhiên hỏi ta:
“Vài ngày tới phụ hoàng sẽ đi Nam Sơn săn bắn mùa đông, nàng có muốn đi xem không?”
Nghe vậy, ta ngước nhìn hắn, xem xét biểu cảm trên gương mặt hắn, rồi gật đầu:
“Chắc sẽ rất thú vị, ta sẽ đi xem.”
“Được.” Hắn đáp.
Nhưng đến lúc chuẩn bị xuất phát, bệnh của Triệu Hoài Cẩn lại nặng hơn, hắn ho suốt mấy đêm, lượng thuốc cũng tăng thêm.
Trước khi ngủ, thuốc đều do Vương công công bắt ta mang đến.
Ta còn nhiều việc chưa làm xong, trong lòng hơi lưỡng lự.
“Để nhũ mẫu của ta mang đến được không?
Chỉ là mang thuốc thôi mà, không có gì đáng ngại chứ?”
“Không được đâu, người già rồi, tay chân không còn nhanh nhẹn, đổ thuốc thì sao?
Mỗi vị thuốc đều rất quý giá, nương nương đích thân mang thì hợp hơn.”
Vương công công nghiêm túc nói.
Ta chẳng tin được lời này, nhũ mẫu không được, phòng ta còn có mấy nha hoàn trẻ tuổi.
Sao việc mang thuốc lại chỉ có mình ta mới được?
“Vả lại, ngài quên chuyện lần trước thuốc bị hạ độc rồi sao?” Vương công công nhắc nhở.
“Thôi được, ta sẽ mang.”
Ta thở dài, trong lòng nghĩ: ông đứng đây nhọc công nói với ta suốt nửa ngày, rảnh rỗi thế này, tự ông đi chẳng phải nhanh hơn sao, dù là đến thư phòng hay hoàng cung cũng về kịp.
Ta gõ cửa, Triệu Hoài Cẩn đang ngồi trước bàn khắc một con dấu, thấy ta đến liền mỉm cười:
“Sao nàng lại đến?”
Ta thật sự không muốn đến, nhưng không chịu nổi lời dọa dẫm của Vương công công.
“Thuốc đã tới, vương gia uống khi còn nóng đi?”
Hắn ừ một tiếng, nhưng không ngẩng đầu lên:
“Tay ta bẩn, nàng để đó đã.”
Ta nhíu mày, “Bụi từ đá khắc đang bay tứ tung, rơi vào thuốc là bẩn rồi.”
“Việc này…” Hắn bối rối nhìn ta.
Ta ngập ngừng hỏi: “Hay ngài đi rửa tay trước?”
Hắn lắc đầu, “Con dấu này chưa làm xong, không được dính nước.”
Một tảng đá, tại sao lại không được dính nước? Ta không hiểu lắm, cũng chẳng dám nói bừa, “Vậy… để ta đút ngài uống?”
Chẳng lẽ hắn thật sự muốn ta đút?
“Vậy, làm phiền nàng rồi.”
Hắn xoay người lại đối diện với ta, vẻ mặt đầy mong đợi.
Ta đứng yên, trong lòng đầy ngạc nhiên.
Cảm giác Triệu Hoài Cẩn dần trở nên kỳ lạ.
Một thìa thuốc đưa tới, hắn ngoan ngoãn uống, rồi mỉm cười với ta.
“Thuốc ngọt sao?” Ta hỏi, thấy hắn cười vui như vậy.
“Ngọt.”
Mắt hắn hơi cong lên, rõ ràng là rất vui.
Ta không hiểu, uống thuốc sao lại vui đến thế.
“Vương gia uống xong thuốc thì nghỉ sớm đi.”
Hắn miễn cưỡng đáp lại một tiếng, vẫn còn ngậm thuốc chỉ tay vào con dấu:
“Phu nhân có thích khối ngọc này không?”
Ta nhìn thoáng qua, chẳng có cảm giác gì, nhưng vẫn thuận lời hắn: “Thích.”
Hắn lại vui vẻ, khi ta đặt bát thuốc xuống chuẩn bị rời đi, hắn vỗ vào ghế bên cạnh:
“Phu nhân ngồi đây, giúp ta đưa đồ, ta bận tay không tiện.”
Ta vẫn còn việc phải làm.
Đồ vật ngay bên cạnh hắn, sao lại bận tay đến nỗi không lấy được?
“Ồ.” Ta ngồi bên cạnh ngẩn ngơ.
Triệu Hoài Cẩn làm gì cũng thật uyển chuyển và đẹp mắt.
Hắn vẫn là một quân tử ôn hòa nhã nhặn.
Nhưng lời quân tử, thật không ít.
Từ bao giờ bắt đầu như vậy?
Ta đã không nhận ra, đến hôm nay mới có thể cảm nhận rõ ràng.
11
Cuộc săn bắn mùa đông là sự kiện thường niên, nhưng đây là lần đầu Triệu Hoài Cẩn tham gia.
Nam Sơn không xa, đi một ngày là đến nơi.
Hành cung không lớn, khi đến nơi, ta mới thấy khó xử vì viện dành cho chúng ta rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ chính.
Ta ngủ trên trường kỷ.
Đêm đến, hành cung thật náo nhiệt, chúng ta cùng Thánh thượng dùng bữa tối, lại xem ca múa, đến khi trở về đã gần giờ Hợi.
Triệu Hoài Cẩn cuộn trong chăn, liên tục hắt xì hai lần.
“Vương gia lạnh sao?”
Ta ngồi dậy nhìn hắn.
“Phu nhân không lạnh sao?”
Hắn nhíu mày, rõ ràng là đang rất lạnh.
Ta định nói không lạnh, nhưng hiểu Triệu Hoài Cẩn, biết rằng sau đó hắn sẽ còn nói thêm gì nữa.
Quả nhiên, hắn tiếp lời:
“Nếu phu nhân không phiền, chúng ta có thể đắp chung hai lớp chăn, có lẽ sẽ ấm hơn.”
“Khụ khụ… Chỉ sợ qua đêm nay ta sẽ lại bệnh nặng hơn.”
Ta bất giác xoa xoa trán, rồi ôm chăn đi qua.
Triệu Hoài Cẩn ngày càng trở nên kỳ lạ.
Nằm cạnh nhau, hơi thở của người bên cạnh ấm áp, bóng đêm sâu thẳm dường như không thể tan, chỉ có tiếng thở nhẹ của hắn gần ngay bên cạnh.
Ta xoay người, quay lưng lại với hắn.
“Phu nhân có thấy ấm hơn không?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Ta vốn không thấy lạnh từ đầu.
Ta hỏi ngược lại: “Vương gia thì sao?”
“Ấm hơn nhiều rồi.” Hắn khẽ nói:
“May mà có phu nhân ở đây.”
Ta lại xoa trán, cảm thấy bất đắc dĩ.
“Vương gia” ta không kìm được, quay người nhìn hắn:
“Vương gia có muốn ta để lại cho ngài một đứa con không?”
Đã năm tháng kể từ khi chúng ta thành thân, lòng ta vẫn như ban đầu.
Chỉ cần hắn đồng ý, ta sẵn sàng sinh con cho hắn.
Hắn nhìn ta đăm đăm, ánh mắt dò xét từng chút trên khuôn mặt ta, một lúc sau, hắn khẽ ho hai tiếng:
“Nếu ta có thể qua được đến mùa hè năm sau, khi đó hãy bàn chuyện này được không?”
Mùa hè năm sau? Vẫn còn bảy tháng nữa.
Ta gật đầu, đồng ý.
Nhưng nếu hắn không muốn ta sinh con, tại sao lại trở nên kỳ lạ như vậy?
“Ngủ đi.”
Hắn vỗ nhẹ vào lưng ta, ta khựng lại, mới nhận ra tay hắn không biết từ khi nào đã ra ngoài chăn, ôm ta vào lòng.
“Như vậy ấm hơn.” Hắn nói nhẹ nhàng, nhắm mắt lại:
“Phu nhân ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Ta nhíu mày, rồi nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta nằm trong vòng tay của hắn.
Khi ta rửa mặt xong, hắn đã tỉnh dậy, mỉm cười hỏi ta:
“Phu nhân dậy từ khi nào, ngủ có ngon không?”
“Ta ngủ cũng được, còn vương gia thì sao?
Có phải không quen không?” Ta hỏi hắn.
“Không, ta ngủ rất say.” Hắn đáp.
Ta nhìn đôi quầng thâm dưới mắt hắn, khẽ nhướng mày.