Mỗi ngày sống trong mưu tính, đối mặt với những kẻ xu nịnh, mưu mô, ép buộc Tề Vực phải lạnh lùng và tàn nhẫn, lẽ nào hắn không khổ?
Còn Hà Hoài An… nàng không khổ sao?
Tề Vực chỉ nghĩ rằng chính Hà Hoài An đã hại Chiêu Chiêu tỷ tỷ, nên hắn muốn nàng phải sống cuộc đời mà Chiêu Chiêu từng trải qua, ở trong cung cấm này, không người bảo vệ, bị người khác chà đạp, để đền bù cho mạng sống của tỷ.
“Nhưng A Vực, ngươi còn có người để căm ghét, còn Hoài An thì sao? Nàng chỉ có thể tự trách mình. Ghét người khác vẫn nhẹ nhõm hơn nhiều so với việc ghét chính mình.”
“Ngươi nghĩ rằng người không thích bị ràng buộc như nàng, tại sao lại đồng ý theo ngươi vào cung? Chịu đựng giày vò suốt bao năm, nàng rõ ràng có thể tìm cái chết mà kết thúc mọi chuyện, nhưng tại sao vẫn chưa làm vậy?”
“ Nếu nàng thực sự muốn chết, ngươi có thực sự nghĩ mình ngăn được sao?”
Chiêu Chiêu tỷ tỷ dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng nói:
“Nàng đang bảo vệ ngươi, A Vực!”
Là đang bảo vệ cho hắn ư?
Tề Vực chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Hắn thậm chí không rõ cảm xúc của mình đối với Hà Hoài An rốt cuộc là gì.
Rõ ràng căm hận nàng đến tận xương tủy, nhưng năm đó khi chén rượu độc sắp kề môi, hắn lại hất nó đi. Rõ ràng muốn làm nhục nàng, nhưng lại đỏ mắt khi thấy nàng khoác lên mình hỷ phục, bước vào lễ đường.
“A tỷ, ta đã thành thân rồi! Đây là phu quân của ta, tên gọi Trường Doanh!”
…
“Ngươi phải sống trong đau khổ như ta.”
“Được!”
…
“Tề Vực, ta hận ngươi đến mức chỉ muốn giết ngươi!”
Giờ đây, nàng không còn muốn sống cùng hắn nữa. Nàng không còn muốn giữ lấy hắn, Hà Hoài An giờ chỉ muốn giết chết hắn, rồi cùng Trường Doanh sống cuộc đời của đôi phu thê bình thường.
…Tề Vực không chấp nhận điều đó!
Trong căn phòng, ánh nến lắc lư, bóng trên tường cũng nhẹ nhàng run rẩy. Có vẻ như cuối cùng Tề Vực đã hiểu ra điều gì đó.
Đúng vậy, hắn không chấp nhận, không chấp nhận việc Hà Hoài An cưới người khác.
“A Vực, chuyện đã như thế rồi, ngươi hãy ban cho họ một căn nhà, vài mảnh ruộng tốt, để hai phu thê bọn họ rời khỏi cung.”
“Không được!”
“Cái gì?”
Tề Vực đứng bật dậy, nước mắt trên mặt đã khô từ lúc nào, để lại vẻ mặt cứng rắn, lạnh lùng của một bậc đế vương.
“Nàng đã có thai, đứa bé đó là con của ta!”
…
10
Chiếc vòng tay của ta rơi trong tẩm cung của Tề Vực. Ta sợ sáng mai khi cung nhân dọn dẹp, thấy nó không phải của Tề Vực, sẽ ném đi mất.
Đó là kỷ vật mẹ để lại cho ta, nên Trường Doanh đã nói sẽ cùng ta quay lại lấy. Chúng ta vừa đến cửa tẩm cung, liền nghe thấy những lời này:
“Hãy để hai phu thê bọn họ rời khỏi cung.”
“Không được.”
“Cái gì?”
“Nàng đã có thai, đứa bé đó là con của ta.”
Chiếc vòng tay vừa mới tìm được rơi xuống đất, phát ra một tiếng “bốp” nhẹ.
Đã có thai? Ý nghĩa là gì?
Rõ ràng chỉ là bốn chữ đơn giản, vậy mà ta lại không thể nào hiểu nổi.
Cánh cửa mở ra, Chiêu Chiêu tỷ tỷ và Tề Vực cùng bước ra khỏi phòng.
Ta nhìn họ, từng bước lùi lại, chân bước loạng choạng, đầu óc trống rỗng.
“Hoài An…”
Chiêu Chiêu tỷ tỷ khẽ gọi tên ta, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
“Trường Doanh, chúng ta về thôi, ngươi mau đưa ta về.”
Trường Doanh cúi người nhặt chiếc vòng tay mà ta vừa đánh rơi trên đất, rồi nắm chặt tay ta.
“Được!”
Ta không để ý đến khuôn mặt càng lúc càng tối sầm của Tề Vực, để mặc Trường Doanh dắt tay ta ra ngoài.
Đêm đã khuya, trong hoàng cung tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng có vài người lính tuần tra đi ngang. Trường Doanh nắm tay ta, cố tình bước chậm lại để ta có thể theo kịp.
“Trường Doanh, ngươi còn bao nhiêu tháng lương?”
Trong hoàng cung này, từ các phi tần, thái phó cho đến cung nữ, thái giám, ai cũng có bổng lộc hàng tháng, chỉ trừ ta.
Trường Doanh dừng lại.
“Không còn nhiều lắm, nhưng nếu nàng muốn mua gì, ta có thể góp lại.”
Ta cúi đầu, không nói được lời nào, chỉ thấy lòng tràn ngập xấu hổ. May mắn là trời đã khuya, Trường Doanh có lẽ cũng không nhìn thấy gương mặt ta lúc này.
Không biết đã qua bao lâu, ta lên tiếng.
“Ta muốn… mua ít thuốc phá thai.”
Trường Doanh im lặng rất lâu, xung quanh im ắng đến kỳ lạ. Cuối cùng, hắn chỉ nhẹ nhàng kéo tay áo xuống, muốn che phủ bàn tay đang nắm tay ta.
“Hoài An…”
Trường Doanh nói.
“Nếu nàng muốn, thì hãy sinh đứa bé ra. Dù là nam hay nữ, ta sẽ không để nó phải làm nô bộc. Từ giờ trở đi, ta sẽ tiết kiệm thêm chút bổng lộc mỗi tháng.”
“Sau này, chúng ta sẽ thuê thầy dạy chữ cho nó, để nó biết đọc biết viết. Đợi khi nó lớn hơn một chút, nàng sẽ cùng nó rời khỏi cung, sống những ngày tháng tự do và an nhàn.”
Ta ngước lên nhìn hắn.
“Còn ngươi thì sao, Trường Doanh? Ngươi không đi cùng chúng ta sao?”
Trường Doanh nhìn ta, giọng nói có chút tiếc nuối không dễ phát hiện.
“Ta phải đợi đến năm năm mươi tuổi mới được thả ra khỏi cung, quá muộn rồi. Ta không muốn nàng phải đợi lâu như vậy.”
Ta tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy eo hắn, áp mặt vào cổ hắn.
“Ta không sợ đợi. Ta muốn ở bên ngươi.”
Nói xong, ta ngước lên nhìn hắn.
Con đường nhỏ tối tăm, không có một ánh đèn, xung quanh đều là bóng tối mịt mù, nhưng ta lại cảm thấy hắn tỏa sáng.
“Trường Doanh, ngươi biết không, hôm nay Chiêu Chiêu tỷ tỷ nói rằng có một số duyên phận đã được định sẵn, không thể trốn thoát. Ta cảm thấy ngươi chính là cái duyên mà ta không thể trốn thoát.”
Trường Doanh cười, đưa tay xoa đầu ta.
11
Hôm sau, khi Tề Vực sai người đến, ta và Trường Doanh đang đun nước pha trà.
Ta không thích thứ nước đắng chát đó, nhưng Trường Doanh lại thích, nên ta học cách đun trà cùng hắn.
“Hà cô nương, Hoàng thượng triệu ngài đến.”
Tên thái giám cất giọng khàn khàn, mắt như muốn ngẩng lên trần nhà.
Ta ghét cái giọng điệu đó, Trường Doanh thì không như vậy, hắn nói năng lúc nào cũng nhẹ nhàng, như sợ làm ta giật mình.
Thấy thái giám kia chẳng thuận mắt, ta cũng không thèm nhấc đầu lên mà chỉ buông một câu:
“Không đi!”
“Ngươi dám kháng chỉ không tuân?”
“Nói ta kháng chỉ? Trên tay ngươi có thánh chỉ không?”
“Ngươi… ngươi to gan, đây là khẩu dụ của Hoàng thượng.”
Ta đứng dậy, định đối chọi thêm vài câu, nhưng Trường Doanh bên cạnh đã kéo tay ta lại.
“Hoài An, không sao đâu, ta sẽ cùng nàng qua đó.”
Khi chúng ta đến, Tề Vực đang ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu chương. Thấy chúng ta vào, hắn chỉ liếc mắt một chút, hờ hững nói:
“Trẫm chỉ triệu Hà Hoài An.”
Trường Doanh nghe vậy liền cúi người xin tội:
“Thần đáng tội, chỉ là thần không yên lòng về Hoài An, nên tự ý đi theo.”
“Không yên lòng? Thật nực cười.”
Tề Vực đặt tấu chương xuống.
“Nếu trẫm muốn làm gì đó, ngươi nghĩ chỉ với thân phận nô tài của ngươi có thể ngăn cản sao?”
Ta thật không nhịn nổi nữa, bước tới đỡ Trường Doanh đứng dậy.
“Hoàng thượng có gì thì nói thẳng đi, cần gì phải vòng vo, nhục mạ người khác để vui vẻ cho bản thân chứ?”
Tề Vực đứng dậy, bước thẳng đến trước mặt ta, sau đó chuyển ánh mắt sang Trường Doanh.
“Nói thẳng ư? Được thôi, Trường Doanh, ngươi chọn đi, hưu nàng hoặc là hòa ly, ngươi chọn một.”
Ta đứng chắn trước Trường Doanh.
“Tề Vực, ngươi điên rồi sao? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Tề Vực không để ý đến ta, tiếp tục nói với Trường Doanh:
“Trẫm sẽ ban cho ngươi ruộng đất, trang viên và chức tước. Sau khi hòa ly, ngươi có thể ra khỏi cung, từ đó phong quang vô hạn, tiền đồ rộng mở.”
Ta quay lại nhìn Trường Doanh.
Mặc dù không hiểu rõ mục đích của Tề Vực, nhưng điều kiện hắn đưa ra quá hấp dẫn. Bất giác, ta thấy lòng mình nao núng, cảm giác sợ hãi mơ hồ dâng lên.
“Trường Doanh?”
Ta thử gọi hắn một tiếng, Trường Doanh nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, trong đó chứa đựng cảm xúc mà ta không thể nào đoán được.
“Tạ ơn Hoàng thượng long ân.”
Trái tim ta gần như nguội lạnh ngay tức khắc.
Tề Vực cười, như thể hắn đã dự đoán trước được điều này, thế nhưng, Trường Doanh lại không đứng dậy, mà cúi đầu, từng lời từng chữ vang dội:
“Nhưng… xin thứ tội, nô tài khó lòng tuân mệnh.”
Tề Vực giận dữ nhìn hắn:
“Ngươi vừa nói gì?”
“Ngày nô tài và Hoài An thành thân, ta đã hứa với nàng, đời này tuyệt đối không lừa dối, tuyệt đối không phụ lòng. Nam tử đã hứa thì phải lấy mạng mà giữ. Vậy nên, xin Hoàng thượng thu hồi lệnh này.”
Tề Vực có lẽ không ngờ rằng Trường Doanh sẽ từ chối, những điều kiện hấp dẫn như thế, mà hắn thực sự từ chối, chỉ vì ta!
Tề Vực tức giận, kéo mạnh ta khỏi người Trường Doanh rồi đá mạnh vào người hắn.
Từ nhỏ Tề Vực đã luyện cưỡi ngựa bắn cung, cú đá này không chỉ khiến một người chưa bao giờ tập võ như Trường Doanh bị thương, ngay cả một tướng quân thực thụ cũng khó lòng chịu đựng mà không thay đổi sắc mặt.
Nhưng Tề Vực vẫn không hài lòng, hắn dẫm lên ngực Trường Doanh.
“Trường Doanh!”
Ta muốn lao đến, muốn xem Trường Doanh có bị thương nặng không, muốn đỡ hắn dậy, nhưng Tề Vực giữ chặt cánh tay ta, không cho ta cử động.
“Hay cho một lời hứa sống chết, vậy trẫm muốn xem ngươi có bao nhiêu lòng thành.”
“Không chọn hưu thê cũng không chọn hòa ly, vậy trẫm sẽ để Hà Hoài An thủ tiết, kết quả cuối cùng vẫn là như nhau, trẫm cũng chẳng có ý định nhân từ với ngươi.”
Tề Vực dời chân khỏi ngực Trường Doanh, chậm rãi chỉnh lại y phục, kéo ta lui về phía sau vài bước.
“Người đâu, lôi hắn xuống, nhốt vào đại lao, chờ xử lý.”
“Tề Vực, ngươi thật khốn nạn, buông ta ra, các ngươi không được động vào Trường Doanh!”
Ta gào thét, cố giằng ra khỏi sự kiềm chế của Tề Vực, nhưng không thể. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đám thị vệ kéo hắn đi trước mắt mình.
Ta quay lại, giận dữ hỏi:
“Tề Vực, rốt cuộc ngươi muốn gì? A tỷ đã trở về rồi, tại sao ngươi vẫn không chịu buông tha cho ta?”
“Buông tha ngươi? Để ngươi làm gì? Sống cùng tên hoạn quan đó suốt đời đến già sao?”
“Chuyện này không liên quan đến ngươi!!!!”
Ta gào lên với Tề Vực:
“Tề Vực, trước đây ngươi nói ta nợ A tỷ, ta nhận, ngươi muốn ta trả thế nào cũng được.”
“Nhưng giờ A tỷ đã trở về, bao nhiêu khổ sở nàng phải chịu ngoài kia ta cũng đã nếm trải, Hà Hoài An ta , không còn nợ ngươi gì nữa, ngươi còn muốn gì ở ta?”
Tề Vực mặt mày u ám, từng bước tiến gần đến ta, ép ta lùi vào góc tường không lối thoát, rồi đột ngột đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng ta.
“Ta muốn ngươi sinh đứa bé này ra.”
Ta đứng sững một lúc, như thể sắp bị hắn làm cho bật cười, rồi thực sự cười thành tiếng.
“Sinh ra rồi thì sao? Tề Vực, ta đã thành thân, phu quân của ta là Trường Doanh. Dù đứa bé này ra đời, nó cũng phải gọi Trường Doanh là cha, chứ không phải ngươi.”
“Ngươi khinh thường hắn, ngươi cố sức hạ nhục hắn, ngươi thích phô trương quyền uy của kẻ ngồi trên ngai vàng trước mặt hắn, đúng không?”
“Vậy sau này, đứa bé này cũng phải quỳ xuống mà gọi ngươi một tiếng là ‘bệ hạ vạn tuế’!”
Tề Vực trợn mắt nhìn ta, đôi mắt đẹp của hắn như muốn rỉ máu.
“Vì vậy, ta mới muốn các ngươi hòa ly. Hắn không chịu, vậy ta sẽ bắt ngươi thủ tiết.”
“Trường Doanh, mạng của hắn cũng chỉ là một mạng hèn, làm sao có thể đấu lại ta?”
“Ta sẽ phong ngươi làm phi, hoặc có thể là hoàng hậu. Ta muốn đứa trẻ này cả đời không biết Trường Doanh là ai.”
Tề Vực buông cánh tay đang siết chặt ta, cười thấp giọng:
“Hà Hoài An, ta sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi. Ta muốn ngươi phải sống bên cạnh ta cả đời, ngươi làm gì được ta?”