13
Lý Diễm đã đưa ta trở về kinh đô.
Khi tỉnh dậy, xe ngựa đã đi rất xa. Ma ma ngồi bên cạnh ta, thấy ta mở mắt liền có chút hoảng hốt.
“Ma ma, con không trách người đâu.” Ta ngồi dậy, đưa tay chỉnh lại mái tóc rối bù sau giấc ngủ. Ta biết Lý Diễm nhất định sẽ đưa ta về kinh thành, vì chàng cho rằng phủ Thừa tướng an toàn hơn nhiều so với việc ở bên cạnh chàng.
Ta không làm loạn, theo ma ma trở về kinh thành. Có vẻ như đã biết trước ta sẽ về, cha ta đã cho người dọn dẹp lại viện tử của ta, trông chẳng khác gì lúc trước, cứ như ta chưa từng rời đi vậy.
“Con về là tốt rồi.” Cha ta nhìn ta, khuôn mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc nhưng ánh mắt lại thoáng vẻ nhẹ nhõm.
Ta cung kính hành lễ với ông, nhẹ nhàng nói: “Phụ thân, người đừng quên những gì đã hứa với phu quân con.”
Ông hơi khựng lại: “Mạt Nhi, hắn đã hứa với ta sẽ viết một tờ hưu thư cho con. Từ nay, con sẽ không còn phu quân nữa.”
Ta cúi mắt xuống, khẽ đáp: “Hưu thư con có thể xé một lần, thì cũng có thể xé lần thứ hai.”
“Việc hắn làm lần này là hung hiểm, con cần gì phải cố chấp như vậy?!” Cha ta có chút giận dữ, “Con thật cứng đầu, giống y như mẫu thân con. Nếu biết trước thế này, ngày đó dù chết ta cũng không để con gả đi.”
Nghe vậy, ta bật cười.
“Phụ thân con biết trong lòng người thương con, nhưng người lại không buông bỏ được quyền lực. Phụ thân nghĩ rằng chỉ cần phế truất Lý Diễm là có thể bảo vệ con, nên mới muốn để thứ muội gả cho Tứ hoàng tử.” Ta quay người bước vào phòng, “Nhưng từ lâu con đã nói với phụ thân rồi, con thích Lý Diễm.”
Chỉ có điều cha luôn cho rằng đó là lời nói đùa của trẻ con mà thôi.
Cha không có cách nào với ta, chỉ có thể bực tức bỏ đi.
Ma mamuốn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng cuối cùng cũng không nói được lời nào. Bà chỉ thở dài: “Tiểu thư giờ đã lớn, đã có chính kiến của mình, phu nhân dưới suối vàng chắc cũng vui mừng.”
Nếu nương thực sự vui mừng ở cõi vĩnh hằng, xin hãy phù hộ cho Lý Diễm.
Ta ngồi trước án thư, viết cho Lý Diễm một bức thư. Đại khái là nói với chàng rằng nếu chàng chết, ta cũng sẽ không sống tiếp. Viết đến đây, ta lại cảm thấy mình nói như vậy thật không hay, nên thêm vào một câu: “Thiếp sẽ ở kinh thành chờ chàng.”
Thư gửi đi một tháng mà không có hồi âm. Ngược lại, cha ta cũng bắt đầu bận rộn.
Cuối cùng, vào tháng thứ hai, trong cung truyền ra tin tức Hoàng thượng bệnh nặng.
Bỗng nhiên, ta cảm thấy bất an lạ thường, cầm sách lên đọc mà không sao tập trung nổi.
“Tiểu thư, lão gia bị giữ lại trong cung rồi!” Ma ma vội vã bước vào, “Hoàng thượng e rằng không qua khỏi hôm nay.”
Vậy còn Lý Diễm thì sao?
Lẽ ra tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của Lý Diễm mới đúng.
Nhưng đến tận nửa đêm, ta vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào. Ngay cả cha ta cũng chưa trở về từ trong cung.
Ta lo lắng đến mức cả đêm không ngủ, mãi đến sáng hôm sau mới đợi được cha ta về, cùng với tin tức Hoàng thượng băng hà.
Thật sự đã chết rồi.
“Phụ thân, Lý Diễm đâu rồi?” Ta mắt đỏ hoe, vội vàng hỏi.
Cha ta ngẩng lên nhìn ta, tức đến mức râu tóc dựng ngược: “Con đồ vô tâm này! Ta cả đêm không về, con lại chỉ hỏi thằng nhóc đó trước tiên!”
Thấy ông như vậy, lòng ta mới dịu lại, liền vội vàng chạy lên đỡ ông: “Con tất nhiên là quan tâm cha nhất, cha không về, con cũng cả đêm không ngủ được.”
Khuôn mặt cha ta cũng dịu xuống, nhưng ông vẫn hất tay ta ra: “Hừ, đừng có giở trò đó với ta.”
Rốt cuộc ông vẫn không nói cho ta biết tung tích của Lý Diễm.
Ngày hôm đó, ma ma từ bên ngoài nghe ngóng được rằng Hoàng hậu và Tứ hoàng tử đã bị bắt giam, còn người kế thừa ngôi vị Hoàng đế không phải là Lý Diễm.
Lẽ nào tất cả những chuyện này không liên quan đến Lý Diễm? Ta nghĩ mãi mà không hiểu, định viết thư gửi cho Lý Diễm.
“Ma ma, đóng cửa sổ lại, có chút lạnh.” Ta vừa mới bắt đầu viết, liền cảm thấy có gió lùa vào từ bên ngoài cửa sổ.
Không thấy ma ma vào, nhưng lại có người bước đến phía sau ta. Một bàn tay rộng lớn và ấm áp đặt lên tay ta, cùng với tay ta viết nốt chữ “Phu quân” trên giấy.
Trên người Lý Diễm có mùi hương đặc biệt, luôn khiến ta cảm thấy yên tâm.
Ta mím môi: “Leo tường không phải hành vi của quân tử đâu.”
Lý Diễm khẽ cười: “Xem ra hai tháng nay Mạt Nhi đọc không ít sách nhỉ.”
Ta buông bút, xoay người ôm chầm lấy chàng.
Một lúc lâu sau, ngàn lời muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ cần ôm chàng, ta đã cảm thấy không cần phải nói thêm gì nữa.
Cuối cùng, ta mới hỏi chàng: “Rốt cuộc bây giờ là sao? Người đăng cơ là Nhị hoàng tử sao?”
Chàng bế bổng ta lên, đặt ta ngồi lên đùi chàng.
Chàng không trả lời câu hỏi của ta, chỉ cười khẽ, chạm nhẹ vào chóp mũi ta: “Nàng thích U Châu, vài ngày nữa chúng ta sẽ quay về U Châu.”
Ta chớp chớp mắt.
Vài ngày nữa hẳn là chàng muốn đợi xem Hoàng hậu và Tứ hoàng tử bị hành hình.
“Ta tưởng chàng sẽ lấy lại ngôi vị Thái tử.”
“Ban đầu ta cũng nghĩ thế.” Đôi lông mày của chàng mang theo chút ấm áp của mùa xuân tan tuyết, “Nhưng sau đó ta nghĩ, chim sẻ nhỏ không nên bị nhốt trong lồng, nên ngôi vị Thái tử cũng không quan trọng bằng nàng.”
Cảm giác như có gì đó cắn nhẹ vào tim ta, lan tỏa thành một cảm giác tê dại ngọt ngào.
Ta nâng mặt chàng lên, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên môi chàng.
“Phu quân.”
Nụ cười trong mắt chàng dần dần tan biến, chỉ còn lại bóng tối sâu thẳm. Bóng tối ấy khiến người ta kinh sợ.
Chưa kịp phản ứng, chàng đã bế ta lên, nhảy qua cửa sổ ra ngoài.
Khi chàng nhảy lên mái nhà, ta theo phản xạ ôm chặt lấy cổ chàng, thốt lên kinh ngạc: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Về U Châu.”
“Chẳng phải mấy ngày nữa sao?”
“Bây giờ có việc quan trọng hơn.”
“Việc gì thế?”
“Chúng ta chưa động phòng.”
(Hoàn)