11
Lý Diễm dường như rất quan tâm đến việc dạy ta viết chữ. Mỗi ngày, chàng đều giữ ta ở trong thư phòng, bắt ta viết chữ, đến mức cổ tay ta đau nhức.
“Hôm nay có thể không viết được không?” Ta rầu rĩ nhìn chàng.
Chàng xoa đầu, nhìn ta. Đôi mắt ta sáng lên, lập tức chạy lại gần, xoa đầu cho chàng: “Chàng bị đau đầu sao? Để thiếp xoa cho chàng nhé?”
Chàng liếc nhìn ta: “Cổ tay hết đau rồi?”
“Hết đau rồi, hết đau rồi, thiếp xoa cho chàng bao lâu cũng được, miễn là không phải viết chữ nữa.”
Lúc này A Thanh từ ngoài bước vào, nhìn thấy ta đang xoa đầu cho Lý Diễm, có chút sững sờ, nhưng rồi cũng coi như không thấy gì.
Hắn nhìn Lý Diễm, nói: “Chủ tử, người đến rồi.”
Lý Diễm gật đầu.
A Thanh lùi lại, ta thấy một lão già râu trắng bước vào. Lão già râu trắng bắt mạch cho Lý Diễm, sau đó thở dài một hơi.
“Ngươi quả là chịu đựng giỏi.” Lão già nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý.
Ta chớp chớp mắt, quay sang nhìn Lý Diễm.
Chỉ thấy đôi tai trắng ngần của chàng bỗng đỏ ửng lên. Chàng hơi quay đầu, có chút khó chịu nói: “Đừng nói những lời không nên nói, thứ ta hỏi không phải chuyện này.”
Lão già cười: “Ngươi bị độc thấm vào phổi, chắc ngươi cũng rõ hơn ta.”
“Không chữa được sao?” Thanh Sơn lo lắng hỏi.
Lão già lắc đầu: “Muốn chữa khỏi cũng không phải là không thể, nhưng cần vài loại thuốc dẫn, ta phải đi tìm.”
Nghe đến đây, ta mới nhận ra đây chính là vị thần y mà họ nhắc tới.
Lý Diễm thu tay lại, kéo ta về phía trước: “Xem cho nàng ấy nữa.”
Ta vội xua tay: “Thiếp không cần, thiếp không bệnh, xem đầu chàng trước đã.”
Lý Diễm không để ý đến lời ta, kéo ta ngồi lên đùi chàng, rồi đặt tay ta lên bàn.
Lão già râu trắng chuẩn bị bắt mạch, Lý Diễm lấy khăn tay của ta phủ lên cổ tay.
Ta chớp mắt, chưa kịp hiểu tại sao cần phải phủ khăn, lão già đã bắt mạch.
“Bên trong đầu có chút ứ tắc, không phải vấn đề lớn, chỉ là cần thời gian lâu một chút.” Lão già thu tay lại, nhìn ta, nói: “Dù vậy, có thể nhận ra phu nhân rất thông minh, không giống người thường.”
Lão quay sang nhìn Lý Diễm: “Không sợ sau này nàng ấy như chim thoát lồng, không chịu yên ổn trong lồng sao?”
Ta không hiểu ý của lão, chỉ quay sang nhìn Lý Diễm.
Bàn tay chàng khẽ siết lại trên eo ta, rồi chàng cúi đầu nhìn ta, nhẹ nhàng nói: “Dù sao thì đó cũng là tùy nàng.”
Dù không hiểu lắm những lời họ nói, nhưng ta vẫn thấy vui trong lòng.
“Ta sẽ bắt đầu từ ngày mai, trong một tháng có thể chữa khỏi cho hai người các ngươi, còn ngươi phải thực hiện lời hứa với ta.” Lão già nói xong thì quay lưng bước ra ngoài.
Ta vẫn ngồi trên đùi Lý Diễm, nhìn theo bóng lão già và A Thanh, rồi hỏi: “Phu quân, thiếp cũng bị bệnh sao?”
Lý Diễm không trả lời.
Ta vặn vẹo người, quay đầu lại, đôi mắt sáng long lanh nhìn chàng.
Vừa nhìn thấy đôi tai chàng đỏ đến mức như sắp chảy máu, chàng liền dùng tay che mắt ta lại.
Một lát sau, ta nghe thấy giọng chàng khàn khàn:
“Ừ, rất nhanh thôi nàng sẽ khỏe lại, hãy đợi thêm một chút, Mạt Nhi.”
Đợi gì?
Ta chớp chớp mắt, lông mi khẽ lướt qua lòng bàn tay chàng.
Chàng khẽ cứng người lại, hơi thở nóng hổi phả lên trán ta.
Ta bỗng nhớ lại lần chàng cũng nóng như thế trong ngôi miếu đổ nát hôm trước.
“Phu quân, chàng lại phát sốt rồi sao?” Ta vội gạt tay chàng ra, định chạm vào trán chàng.
Nhưng không ngờ chân chàng lại khẽ động, khiến ta ngã về phía trước.
Môi ta chạm vào môi chàng.
Lạnh lạnh, mềm mại.
Cảm giác như chuồn chuồn lướt nước, trong lòng ta bỗng gợn lên một vòng sóng.
Khi ta ngồi vững lại, ta khẽ liếm môi.
Hình như còn ngọt hơn cả món bánh hôm qua.
Nhưng Lý Diễm lại có vẻ không vui, đôi mắt đen sâu thẳm của chàng như muốn hút ta vào trong.
Ta định xin lỗi.
Nhưng chàng đứng dậy, đặt ta ngồi xuống ghế, rồi lập tức bước ra ngoài.
Chàng không nói lời nào.
Thật là kỳ lạ.
12
Lão già râu trắng ngày nào cũng đến châm cứu cho ta. Những chiếc kim dài đâm vào đầu ta, đau đến mức nhiều lần ta bật khóc. Nhưng Lý Diễm luôn mang cho ta những món bánh ngon, làm ta vui vẻ trở lại. Giá mà chàng không bắt ta viết chữ thì tốt biết mấy.
Một tháng trôi qua rất nhanh, bà vú nói rằng chữ ta gần đây tiến bộ vượt bậc. Ta nhìn tờ giấy đầy những chữ “Lý Diễm”, quả thật nhìn thuận mắt hơn trước rất nhiều.
“Phu quân đâu rồi?” Ta hỏi bà vú.
Bà lắc đầu: “Nghe nói có việc phải ra ngoài, đến đêm mới về.”
Mấy ngày gần đây chàng luôn bận rộn như vậy, không thấy mặt đâu, khiến lão già râu trắng tức giận đến mức dậm chân.
Ta gật đầu, cất tờ giấy vào.
Khi Lý Diễm trở về, ta vừa nấu xong bát thuốc cuối cùng mà lão già râu trắng kê cho chàng.
“Tháng sau là Tết rồi.” Lý Diễm nhìn bát thuốc trước mặt, hỏi ta: “Nàng có muốn về kinh thành không?”
Ta ngồi đối diện chàng, hai tay chống cằm, ngắm nhìn chàng.
Không biết là do chàng bận rộn quá hay do thuốc lão già kê quá đắng, chàng trông có vẻ gầy đi nhiều.
Ta hỏi chàng: “Chàng có về kinh thành không?”
Chàng lắc đầu: “Ta không về được.”
“Vậy ta sẽ ở lại cùng chàng.”
Chàng nâng bát thuốc lên, mắt nhìn vào bát thuốc đen ngòm đắng chát, không biết đang suy nghĩ gì.
Ta lấy ra từ hộp một viên ô mai mà bà vú đã mua cho ta vài ngày trước.
“Uống xong ăn cái này thì sẽ không đắng nữa.” Ta dụ chàng.
Chàng cười khẽ, ngoan ngoãn uống cạn bát thuốc, rồi ăn viên ô mai ta đưa.
“Ngọt không?” Ta cười hỏi.
Chàng ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt cong lên: “Ngọt.”
Ta chống tay nhìn chàng: “Vậy tối nay chàng có thể ngủ với ta không?”
Đã rất lâu rồi chàng không ngủ cùng ta.
Lúc đầu ta còn tưởng mình đã làm sai điều gì khiến chàng tức giận, nhưng sau đó dần dần ta hiểu ra lý do.
“Ta nhất định sẽ không lộn xộn, chỉ ngoan ngoãn ngủ thôi.” Ta cam đoan với chàng bằng ánh mắt chân thành.
Chàng ngẩn ra một lúc rồi bật cười.
Sau đó mới nói: “Lão già kia quả nhiên có bản lĩnh.”
Cuối cùng, chàng cũng đồng ý ở lại ngủ cùng ta.
Chúng ta đều đã tắm rửa sạch sẽ và nằm trên giường. Rõ ràng trước đây cũng như vậy, nhưng lần này ta lại chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, một luồng hơi nóng bốc lên mặt.
“Phu quân.” Ta quay sang nhìn Lý Diễm, “Tại sao chàng lại trúng độc?”
Nghe lão già râu trắng nói, chứng đau đầu của Lý Diễm là do trúng phải một loại độc rất thâm hiểm. Mỗi khi phát bệnh, chàng sẽ trở nên cuồng loạn, không kiểm soát được hành vi của mình.
Lão già còn nói, theo tình trạng của Lý Diễm, loại độc này đã có từ khi chàng còn nhỏ, nên mới thấm vào phổi.
Ở kinh thành, ta thường nghe người ta nói rằng Lý Diễm là kẻ bạo ngược, vô đức vô tình. Ngay cả thứ muội kiêu ngạo của ta khi nhìn thấy chàng cũng sợ hãi.
Ta chỉ nghĩ rằng mọi người đã hiểu lầm chàng, nhưng không ngờ bên trong lại có câu chuyện như vậy.
Lý Diễm mở mắt, nhìn lên màn giường, ánh sáng trong mắt chàng dường như từng chút từng chút mờ đi.
“Năm bốn tuổi, mẫu hậu mắc bệnh nặng, muội muội ruột của người được đưa vào cung làm quý phi.” Giọng chàng lạnh nhạt, không có chút cảm xúc nào, “Quý phi đối xử với ta rất tốt, từng thề trước giường bệnh của mẫu hậu rằng sẽ coi ta như con ruột. Sau khi mẫu hậu qua đời, bà được phong làm hoàng hậu, là tấm gương mẫu mực về đức hạnh trong mắt mọi người.”
“Bà vẫn đối xử rất tốt với ta, trong cung có gì tốt đều đưa đến điện của ta trước. Bất kể ta phạm lỗi gì, bà đều gào khóc cầu xin phụ hoàng tha thứ cho ta. Ngày ấy ta trốn trong lòng bà mà khóc rất lâu, nghĩ rằng bà thực sự yêu thương ta như mẫu hậu. Cho đến năm ta chín tuổi, một miếng bánh bà gửi đến lăn xuống gầm giường, đêm ấy có một con mèo hoang không biết từ đâu xông vào. Con mèo ăn miếng bánh ấy rồi chết.”
Chàng quay sang nhìn ta, trên khuôn mặt vốn lạnh nhạt hiện lên một chút tuyệt vọng.
Ta vô thức nắm chặt tay chàng dưới chăn.
Mắt chàng đỏ hoe: “Bà chưa bao giờ có ý định để ta trở thành hoàng đế, bà chỉ muốn dành chỗ cho con trai bà, mong muốn ta sẽ chết trong sự khinh bỉ của thiên hạ, để dành ngôi cho đứa con trai hiền đức của bà.”
Năm đó chàng mới chín tuổi.
Chứng kiến con mèo nhỏ chết đi, lòng chàng chắc hẳn đau đớn biết nhường nào!
Tim ta nhói lên từng đợt.
“Không sao rồi, không sao rồi.” Ta ôm chàng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng chàng, “Bây giờ chàng có ta, ta sẽ bảo vệ chàng.”
Cằm chàng nhẹ nhàng tựa lên vai ta.
Dường như có một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ ta.
Rất lâu sau, chàng mới khàn giọng hỏi ta: “Mạt Nhi, tại sao nàng không sợ ta?”
“Họ ai cũng sợ ta, nghĩ rằng ta là một con quái vật giết người.”
Ta ôm chặt chàng, cười đáp:
“Năm bảy tuổi, trong buổi thọ yến của hoàng thượng, thứ muội lừa thiếp đến một khu vườn hoang, thiếp không tìm được đường về, nên trốn dưới gốc cây mà khóc. Chàng từ trên cây nhảy xuống, đưa cho thiếp một miếng bánh quế hoa, bảo rằng mọi việc đều phải dựa vào bản thân mới có thể xoay chuyển cục diện.”
“Chàng biết không? Năm tám tuổi thiếp bị ngã hỏng đầu, quên rất nhiều chuyện.”
“Nhưng chỉ nhớ mỗi chàng.”
Miếng bánh quế hoa hôm ấy là ngọt nhất.