3
Khi ma ma tìm thấy ta, Lý Diễm đã rời đi.
“Thái tử phi, người làm lão nô sợ chết khiếp.” Bà vội vàng chạy vào, nhìn thấy ta bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta biết tại sao bà lại nói như vậy.
Trong Đông cung này, tất cả mọi người đều sợ Lý Diễm.
Ngay cả ma ma khi gặp chàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn, cứ như chàng là một con hổ ăn thịt người.
Nhưng ta nghĩ họ đều đã sai.
Lý Diễm rất đẹp, đáng lẽ họ phải chăm chú ngắm nhìn chàng mỗi ngày mới phải.
Kể từ sau đêm ta ngủ lại ở cung Cần Chính, không ai còn cản trở ta đến tìm chàng nữa.
Nhưng chàng cũng không phải lúc nào cũng muốn gặp ta.
Chàng cũng không để ta ngủ lại trong cung Cần Chính nữa.
Có lẽ đêm hôm đó ta đã đạp chăn khiến chàng nghĩ rằng ta ngủ không ngoan.
Nhưng không sao cả.
Chỉ cần thỉnh thoảng được gặp chàng là đủ rồi.
“Thái tử phi, hôm nay không thể vào được.” Thị vệ ở cửa cung Cần Chính ngăn ta lại.
Ta lập tức cúi gằm mặt xuống.
Đúng lúc đó, bên trong cung vang lên tiếng đổ vỡ, làm thị vệ trước mặt ta run rẩy toàn thân.
Nhưng ta đã quen rồi.
Muội muội cũng rất thích ném đồ.
Ta tiến lên vài bước, định ghé tai vào cửa để nghe xem Lý Diễm có phải đang khóc không, nhưng lại bị thị vệ ngăn lại.
Hắn lúc này cả ngón tay cũng run rẩy: “Thái tử phi mau về đi, điện hạ phát bệnh rồi.”
“Điện hạ bị bệnh sao?”
Vậy thì ta càng không thể về được.
Ta nhận lấy hộp điểm tâm từ tay ma ma, không để ý đến sự ngăn cản của họ mà đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy bên trong cung hỗn loạn vô cùng, Lý Diễm ngồi bất động trước án thư, bộ triều phục đen thêu hoa văn rồng phượng xộc xệch.
Khác với dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng thường ngày, lúc này vài sợi tóc rủ xuống trán, đôi mắt đỏ hoe khiến chàng trông có chút điên cuồng.
“Thái tử điện hạ.” Ta nhẹ nhàng bước vào, gọi khẽ chàng.
Trong phòng có mấy cung nữ đang quỳ rạp trên đất, thấy ta bước vào liền lăn mình chạy ra ngoài.
Lý Diễm ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu.
Dường như chàng đang cố gắng nhìn rõ ta, mắt nheo lại, tay đưa lên day trán.
Chưa kịp để ta đến gần, chàng đã gầm lên: “Cút ra ngoài!”
Ma ma vội chạy vào kéo ta ra ngoài.
Ta vùng khỏi tay ma ma, cầm hộp điểm tâm bước đến gần, chớp mắt nhìn chàng: “Thái tử điện hạ, hôm nay ta làm món bánh hoa quế rất ngon, chàng có muốn thử không?”
Chàng nhìn ta chằm chằm, ánh mắt trầm ngâm, một tay ấn vào trán, lông mày cau lại.
“Chàng đau đầu phải không?” Ta nhanh chóng đặt hộp điểm tâm xuống, vòng ra phía sau chàng, “Để ta xoa bóp cho chàng.”
Vừa nói, ta vừa đưa tay lên đầu chàng, học theo cách mẫu thân từng xoa bóp cho phụ thân.
Vừa xoa, ta vừa thổi nhẹ: “Thái tử điện hạ, còn đau không?”
Chàng không nói gì.
Ma ma không biết từ lúc nào đã lặng lẽ rời khỏi phòng.
Một lúc sau, Lý Diễm mới đưa tay nắm lấy tay ta.
“Học từ ai vậy?” Giọng chàng không còn khàn khàn như trước, ngược lại vô cùng dễ nghe.
Ta ngoan ngoãn đáp: “Học từ mẫu thân, phụ thân ta trước đây cũng thường bị đau đầu.”
Thường ngày mỗi lần ta nhắc đến phụ thân, Lý Diễm thường hỏi thêm vài câu về ông.
Nhưng lần này chàng không hỏi gì thêm.
Chàng chỉ để lại hộp bánh hoa quế rồi bảo ta sớm quay về.
Mãi sau này ta mới biết, chàng từ nhỏ đã mắc chứng đau đầu này.
Ma ma nói với ta, cả trong cung ai cũng biết, mỗi khi chàng phát bệnh thì như một kẻ điên.
Không ít cung nữ đã chết trong lúc chàng phát bệnh.
“Về sau người nhất định phải cẩn thận.” Ma ma lo lắng căn dặn ta.
Ta lắc đầu: “Nếu ta không xoa bóp cho chàng, chẳng phải chàng sẽ càng đau hơn sao?”
Ma ma thấy không thuyết phục được ta, cũng không nói thêm nữa.
Những ngày sau vẫn trôi qua như bình thường.
Không lâu sau, một đạo thánh chỉ phế truất Thái tử được ban xuống.
Ta không hiểu phế truất là gì.
“Từ nay Thái tử sẽ không còn là Thái tử nữa.”
Ma ma lo lắng giải thích cho ta.
Ta ngẩng đầu nhìn bà: “Vậy chàng là ai?”
“Là Lý Diễm.”
Ta vẫn không hiểu.
Lý Diễm vốn dĩ là Lý Diễm mà.
Ngày hôm đó, ta đợi rất lâu trong cung Cần Chính mới thấy người ta khiêng Lý Diễm vào.
Trên y phục của chàng toàn là máu, làm ta sợ đến mức không biết nên để tay ở đâu.
Chỉ có thể đứng nhìn người ra vào liên tục.
Cuối cùng, sau khi các cung nữ thay cho chàng một bộ y phục sạch sẽ, tất cả bọn họ đều lui ra ngoài.
“Sao nàng lại khóc?” Lý Diễm đang nằm trên giường thì quay sang hỏi ta.
Ta hít hít mũi, nghẹn ngào hỏi: “Chàng có đau không?”
Hàng lông mi dài của chàng khẽ rung lên, trong mắt là một màu đen sâu thẳm.
“Nàng không biết hôm nay là ngày gì sao?”
Chàng kéo ta lại gần, một tay bóp chặt cổ ta, giọng trầm thấp: “Phụ thân nàng gả nàng cho ta có mục đích gì, nàng không hiểu sao?”
Ta sợ đến mức ngây người.
Sau đó ta liền gật đầu.
“Ta hiểu.” Ta nghẹn ngào đáp, giọng nhỏ nhẹ,
“Là ta nói với phụ thân rằng ta thích chàng, nguyện ý gả cho chàng.”
Ánh mắt chàng khẽ run rẩy, bàn tay từ từ thả lỏng.
Ta nằm gọn trong lòng chàng, cẩn thận hỏi câu hỏi mà từ đêm tân hôn đến giờ vẫn muốn hỏi:
“Thái tử điện hạ, chàng có phải không thích Dao Dao vì ta ngốc nên không muốn cưới ta không?”
4
Lý Diễm không nói gì.
Khi ta ngẩng đầu lên, chàng đã ngủ mất rồi.
Ta mím môi, lặng lẽ rời khỏi người chàng, cẩn thận nằm xuống bên cạnh.
“Họ nói từ nay không thể gọi chàng là Thái tử nữa.” Ta nằm nghiêng trên giường, nhìn chàng. “Vậy sau này ta gọi chàng là phu quân, được không?”
Chàng nhắm mắt, đôi hàng mi dài dường như khẽ động.
Chỉ có tiếng thở nhẹ của chàng đáp lại ta.
“Chàng không nói gì, vậy ta xem như chàng đồng ý rồi.”
Không biết vì thích gọi chàng là phu quân, hay là vì ta tự hài lòng với sự thông minh của mình.
Ta che miệng lại và cười ngây ngô.
Cười mãi cười mãi rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Khi ta tỉnh dậy, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo.
Lý Diễm bên cạnh vẫn chưa thức dậy.
Ta bước ra ngoài thật nhẹ nhàng, liền nhìn thấy mấy cung nhân lạ mặt đứng ở cửa.
“Các ngươi là ai?” Ta đứng ở cửa cung Cần Chính, vừa để ma ma chỉnh lại mái tóc lỏng lẻo, vừa trừng mắt nhìn bọn cung nhân trước mặt.
Tên cung nhân cầm đầu nhìn thấy ta, liền nhếch miệng cười, nụ cười chẳng mấy dễ nhìn.
“Nô tài là người hầu cận bên cạnh bệ hạ, hôm nay phụng khẩu dụ của bệ hạ đến đây.” Hắn nói xong thì cao giọng hô về phía trong điện: “Tội dân Lý Diễm bị phát vãng đến Duyện Châu, khởi hành ngay trong ngày, không được lưu lại kinh thành.”
Nói xong hắn quay sang ta: “Bệ hạ còn nói, tướng quốc vì nước lao tâm khổ tứ, tiểu thư là thiên kim của tướng quốc, chỉ cần Lý Diễm viết giấy hòa ly, có thể an ổn trở về phủ Tướng quốc.”
Ta chớp mắt.
“Hòa ly thư là gì?” Ta quay đầu hỏi ma ma.
Ma ma có vẻ khó xử, ghé vào tai ta nói nhỏ: “Là chấm dứt quan hệ giữa người và Lý Diễm.”
Ta không muốn.
Nhưng chưa kịp nói gì, phía sau ta đã vang lên tiếng bước chân.
Ta quay đầu lại, liền thấy Lý Diễm đang đứng ở cửa.
Chàng chỉ mặc một chiếc áo màu trắng mà cung nữ hôm qua thay cho chàng, gương mặt tuấn tú tái nhợt như tuyết rơi trong tháng Chạp.
Ta vội vàng muốn chạy đến bên chàng, nhưng quên mất ma ma vẫn đang giúp ta chỉnh lại mái tóc.
Mái tóc bị kéo mạnh khiến ta đau đến mức nước mắt dâng lên.
“Lý Diễm, bệ hạ niệm tình ngươi chưa khỏi thương thế, đặc biệt cho phép ngươi dùng xe ngựa rời khỏi kinh thành, xe ngựa đã chờ sẵn ở cửa cung.” Tên cung nhân đáng ghét kia thấy Lý Diễm xuất hiện, giọng càng thêm chua ngoa.
Lý Diễm không liếc nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt nhìn ta.
Chàng chăm chú nhìn mái tóc rối bù bên một bên của ta, lông mày hơi cau lại.
Có lẽ chàng nghĩ ta quá ngu ngốc.
Nhớ đến lời của ma ma vừa nói, ta sợ hãi vội vàng kéo tay áo của chàng, lắc đầu liên tục: “Phu quân, đừng hòa ly.”
Ánh mắt chàng thâm trầm, phản chiếu gương mặt hoảng hốt của ta.
Nhìn ta một lúc, chàng mới từ từ rút tay áo khỏi tay ta.
“Ngươi có biết Duyện Châu ở đâu không?” Chàng nhàn nhạt hỏi ta.
Ta ngơ ngác, vô thức quay đầu nhìn ma ma.
Ma ma vội vàng tiến lên kéo ta sang một bên.
Bà cúi đầu quỳ trước Lý Diễm: “Tiểu thư từ nhỏ thân thể yếu ớt, không chịu nổi khí hậu khắc nghiệt phương Bắc. Lão nô lớn mật cầu xin điện hạ ban cho tiểu thư một tờ hòa ly thư.”
“Ma ma!” Ta ngạc nhiên nhìn bà.
Từ khi ta còn nhỏ, bà đã luôn ở bên cạnh ta.
Trước khi mẫu thân qua đời, bà dặn dò ta phải nghe lời ma ma.
Vì vậy ta luôn ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng giờ đây, ma ma lại muốn Lý Diễm hòa ly với ta.
“Tiểu thư.” Ma ma quay sang ôm lấy ta, đôi mắt đỏ hoe, “Lão gia muốn bảo vệ người, người hãy nghe lời đi.”
Ta không hiểu.
Bọn họ nói phu thê là một thể, nhưng giờ cũng chính họ lại muốn Lý Diễm hòa ly với ta.
Ta hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Lý Diễm.
Chàng cười nhạt, môi khẽ nhếch lên, sau đó quay người đi vào trong:
“Đã là ý của Tướng quốc, ta tất nhiên không thể không đáp ứng.”