Ta là tiểu thư ngốc nghếch của phủ Tể tướng.
Năm mười sáu tuổi, ta được gả cho Thái tử đương triều.
Tháng thứ hai sau khi thành thân, chàng bị giáng làm thứ dân, đày đến Duyện Châu.
Ngày chàng bị giáng chức, chàng siết chặt cổ ta, giận dữ hỏi: “Phụ thân nàng gả nàng cho ta có ý đồ gì, nàng không biết sao?”
Ta gật đầu, chớp mắt nhìn chàng: “Vì thiếp thích chàng.”
Mọi người đều nói chàng tàn bạo, vô đức, nhưng ta chỉ nhớ chàng từng tặng ta một miếng bánh quế hoa.
1
Ta là đích nữ của phủ Tể tướng.
Nghe các ma ma nói, ta vốn dĩ là Thái tử phi đã được định sẵn.
Nhưng năm tám tuổi, khi đi dạo xuân, ta bị ngã và đập đầu xuống đất liền ngốc. Từ đó trở đi, phụ thân liền quyết định để muội muội thông minh hơn ta thay ta gả cho Thái tử Lý Diễm.
Nhưng muội muội không thích Lý Diễm.
Mỗi khi gặp chàng, nàng đều trở về phòng ném đồ đạc, khóc lóc sống chết không muốn gả cho chàng.
Có lẽ phụ thân sợ rằng trong nhà không còn đủ đồ cho nàng ném, cuối cùng vào ngày ta đến tuổi cập kê, ông gọi ta vào thư phòng.
“Dao Dao, con có nguyện ý gả cho Thái tử không?” Phụ thân bước đến gần, nhẹ nhàng hỏi ta.
Đôi mắt ta sáng lên, ta gật đầu mạnh:
“Con nguyện ý.”
Thế là hôn lễ giữa ta và Lý Diễm được định vào ngày mùng tám tháng tám, ba tháng sau.
Đêm trước ngày xuất giá, muội muội kỳ lạ dúi vào tay ta một chiếc hộp nhỏ.
Khác với vẻ kiêu ngạo thường ngày, nàng nói với ta: “Kẻ ngốc, coi như ta nợ ngươi.”
Ta không hiểu nàng nợ ta cái gì.
Chẳng lẽ trước đây nàng đã làm hỏng đồ của ta?
Nhưng nếu không phải nàng ném vỡ đồ đạc, phụ thân cũng không để ta gả cho Lý Diễm.
Nghĩ đến đây, ta mỉm cười và vỗ nhẹ đầu nàng: “Không sao đâu, ta không trách ngươi.”
Ngày hôm sau, ta thay bộ hỷ phục màu đỏ tươi và ngồi lên kiệu hoa lớn, được rước vào Đông cung.
Ta ngồi trên giường đợi khá lâu.
Khi đang thiu thiu ngủ, chiếc vương miện trên đầu vô tình đập vào thành giường, đau đến nỗi mắt ta đỏ hoe.
“Tiểu thư, hay để lão nô hầu hạ người đi ngủ trước nhé?” Ma ma thương xót nhìn ta và nhẹ giọng đề nghị.
Ta lắc đầu.
Chiếc trâm trên đầu va vào nhau phát ra âm thanh “đinh đinh đang đang,” nghe rất hay.
“Giáo dưỡng ma ma nói phải đợi Thái tử điện hạ đến tháo khăn voan mới coi là thành lễ.” Ta cố gắng ngồi thẳng dậy, “Nếu bây giờ ta ngủ mất, lỡ Thái tử điện hạ hối hận rồi ngày mai muốn cưới muội muội thì sao?”
Ma ma thở dài, không nói thêm gì.
Lát sau, ngoài cửa mới vang lên tiếng bước chân.
Ta nghe thấy có người mở cửa và đi về phía ta, ngay sau đó chiếc khăn voan trên đầu ta bị người ta vén lên.
Ngọn nến bên cạnh nhấp nháy, bóng người trên mặt đất cũng lay động theo.
Ta mỉm cười ngẩng đầu lên và nhìn thấy Lý Diễm.
Chàng cũng mặc bộ hỷ phục đỏ tươi giống ta, càng làm tôn lên vẻ đẹp trai của chàng.
Chàng trông giống như một vị thần tiên trong những bức tranh trong thư phòng của phụ thân.
“Thái tử điện hạ.” Ta ngọt ngào gọi chàng.
Chàng nhìn ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, khóe môi nhếch lên cười khẩy: “Quả nhiên là ngươi, Tể tướng thật biết tính toán.”
Ta chớp mắt hỏi:
“Tính toán gì? Phụ thân biết tính toán sao?”
Chàng không trả lời ta, chỉ ném chiếc ngọc như ý trong tay xuống rồi quay lưng rời khỏi phòng.
Giáo dưỡng ma ma nói, ta gả cho Lý Diễm thì phải cùng chàng ăn cơm và ngủ chung.
Nhưng giờ chàng đi mất rồi.
Ta nghiêng đầu nhìn ma ma, mím môi: “Ma ma, Thái tử điện hạ có phải không thích ta không?”
Ma ma lấy lại tinh thần, tiến lên nâng mặt ta lên:
“Sao lại không thích được? Tiểu thư xinh đẹp như vậy, không ai là không thích người.”
“Thái tử điện hạ chỉ là quá bận rộn thôi.”
Ma ma chưa bao giờ nói dối.
Vậy thì đợi khi Thái tử điện hạ hết bận, ta sẽ đi ngủ cùng chàng. 2
Hình như Lý Diễm ngày nào cũng rất bận.
Chàng không bao giờ đến ăn cơm cùng ta, cũng không đến ngủ cùng ta.
Nửa tháng liền, ta chỉ gặp chàng hai lần nhưng chưa kịp nói với chàng câu nào.
Tối hôm đó, trời đột nhiên mưa to, sấm chớp nổ vang liên hồi.
Ta sợ hãi co rúm lại trên giường.
Những lúc như thế này, ta luôn ước gì mẫu thân vẫn còn ở đây.
Nhưng mẫu thân đã không còn nữa.
Vẫn còn Lý Diễm.
Vậy nên ta cắn răng, ôm chăn chạy chân trần đến cung Cần Chính nơi Lý Diễm ở.
Khi ta mở cửa, chàng vẫn đang ngồi trước bàn đọc sách.
Nghe thấy tiếng cửa mở, chàng cũng không ngẩng lên: “Có chuyện gì?”
Ta ôm chăn, chỉ thò đầu vào, khẽ hỏi: “Thái tử điện hạ, chàng có sợ sấm sét không?”
Chàng hơi ngạc nhiên, mới ngẩng đầu lên nhìn ta.
Đôi lông mày đẹp của chàng khẽ nhíu lại, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đôi chân trần của ta.
Ta liền rụt chân lại, dấu sau cánh cửa, rồi mỉm cười nhìn chàng: “Nếu chàng sợ sấm sét, ta có thể ở lại ngủ cùng chàng được không?”
Chàng nhìn ta một lúc lâu, mới thở dài khẽ khàng: “Vào đi.”
Câu nói này nghe như thiên âm.
Ta liền nhanh chóng bước vào, quay người đóng cửa lại, ngay lúc đó lại có một tiếng sấm nổ vang.
Ta sợ hãi co vai lại, làm rơi cả chăn xuống đất.
Ta vội vàng cúi xuống nhặt chăn lên, quay lại nhìn trộm Lý Diễm, thấy chàng vẫn đang chăm chú đọc sách, không để ý đến ta, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cung Cần Chính không lớn lắm.
Đi sâu vào một chút là có thể thấy chiếc giường gỗ mà Lý Diễm thường nằm ngủ.
Ta ôm chăn, chạy đến gần giường.
“Đứng lại.” Chưa kịp đến nơi thì đã bị Lý Diễm gọi lại.
Ta từ từ quay đầu lại.
Chàng đưa tay xoa thái dương, rồi chỉ vào chăn trong tay ta, giọng lạnh lùng: “Bỏ xuống.”
Ta ngoan ngoãn buông tay, chiếc chăn cũng ngoan ngoãn rơi xuống đất.
“Gọi người vào.” Chàng ra lệnh.
Ngay sau đó có người đẩy cửa bước vào.
Chàng cúi đầu nhìn cuốn sách trên bàn: “Mang nước đến rửa chân cho Thái tử phi.”
Ta ngoan ngoãn ngồi trên giường, để các cung nữ rửa chân cho mình, trong khi nghiêng đầu nhìn Lý Diễm.
Chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt của chàng, nhưng dưới ánh nến, trông chàng sáng rực như ngọc.
Thật đẹp.
Sau khi mọi người lui ra hết, Lý Diễm mới quay sang nhìn ta.
Chàng hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Ta thật thà đáp: “Vì chàng rất đẹp.”
Hàng lông mi dài của chàng dường như khẽ run lên, chàng đặt cuốn sách trong tay xuống rồi bước về phía ta.
Ta nhanh chóng dịch người vào trong, chừa cho chàng một chỗ ngồi.
“Ngươi không sợ ta sao?” Chàng ngồi xuống bên cạnh giường.
Ta chớp mắt hỏi lại: “Tại sao phải sợ chàng?”
“Muội muội của ngươi nhìn thấy ta thì khóc thét.”
Đúng là như vậy thật.
“Muội ấy là một kẻ mít ướt, chẳng liên quan gì đến Thái tử điện hạ cả.” Ta nói dối.
Chàng cười khẽ. Đúng lúc đó, ngoài trời lại vang lên một tiếng sấm, ta sợ hãi lao thẳng vào lòng chàng.
Chàng không vỗ nhẹ lưng ta như mẫu thân từng làm, chỉ để mặc cho ta ôm.
Một lúc sau, bên ngoài trở lại yên tĩnh.
Ta buông chàng ra, cúi đầu níu lấy tay áo của chàng: “Thái tử điện hạ, thực ra là ta sợ sấm sét, chàng có thể ở lại ngủ với ta được không?”
Chàng cúi xuống nhìn tay ta, rồi lại nhìn vào mắt ta: “Được.”
Ta đã biết mà.
Năm ta tám tuổi, ta đã biết Lý Diễm là một người tốt.
Giờ đây, chàng vẫn là như vậy.