Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THƯ ĐỒNG CỦA THÁI TỬ Chương 5 THƯ ĐỒNG CỦA THÁI TỬ

Chương 5 THƯ ĐỒNG CỦA THÁI TỬ

9:43 sáng – 05/10/2024

16

Trong lòng Thì Ninh cũng không dễ chịu chút nào. Nói nàng hoàn toàn không có cảm tình với Thái tử là nói dối.

 Thái tử không chỉ tuấn tú xuất chúng, tài năng hơn người, mà tính cách dù có hơi trầm lặng nhưng lại rất chân thành, không lăng nhăng như những người khác. 

Huống hồ, hắn có thân phận cao quý, là người sẽ thừa kế đại nghiệp trong tương lai. Trên đời này, có mấy cô nương không động lòng trước hắn?

Hơn nữa, ba tháng cùng sống bên nhau, nàng và Thái tử cũng đã dần nảy sinh tình cảm.

Thì Ninh chỉ sợ rằng cuộc sống nhàm chán, buồn tẻ trong cung sẽ nhấn chìm nàng, và nàng sẽ không thể làm tròn trách nhiệm của một Thái tử phi. Vì vậy, nàng rút lui.

Nàng nghĩ rằng sau khi nói thẳng ra như vậy, Chu Diệp hẳn sẽ không tiếp tục dây dưa với nàng nữa. 

Quả nhiên là vậy, đã lâu rồi nàng không nghe thấy tin tức gì từ Thái tử.

Thế nhưng, một ngày nọ, nàng phát hiện ra huynh trưởng của mình không vào cung như thường lệ, dù hôm đó rõ ràng không phải là ngày nghỉ.

Nàng tò mò hỏi, thì Thì An mới rời mắt khỏi quyển sách, nhìn nàng:

 “À, Thái tử Điện hạ bị ngã ngựa, cần nghỉ ngơi một thời gian.”

Tim Thì Ninh như thắt lại:

 “Ngã có nặng không?”

Thì An thờ ơ đáp:

 “Không rõ, ta cũng chưa gặp Thái tử, nhưng nghe nói không nhẹ, các thái y trong Thái y viện đều đã được triệu đến rồi… Này, muội đi đâu vậy?”

Nóng lòng không kịp suy nghĩ, Thì Ninh vội vàng chạy đến, chưa đầy nửa canh giờ đã có mặt trước mặt Chu Diệp.

Chu Diệp đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, kinh ngạc nhìn người con gái trước mặt. Vì chạy quá nhanh, nàng thở hổn hển, đôi mắt đỏ hoe, như sắp khóc đến nơi.

Chu Diệp bất giác ngồi thẳng người: 

“Sao… sao nàng lại đến đây?”

Thì Ninh ổn định nhịp thở, rồi mới bình tĩnh đáp:

 “Ta đến thăm ngài. Ngài không sao chứ?”

Chu Diệp cười nhạt:

 “Không sao đâu, may mà đám nô tài nhanh nhẹn, ta chỉ bị ngã đầu gối một chút.”

Thì Ninh bước nhanh đến bên giường, ngồi xuống rồi cúi xuống định kéo ống quần của Thái tử để kiểm tra vết thương.

Thái tử đỏ mặt, vội nắm lấy tay nàng, ngăn không để nàng làm càn: 

“Không nghiêm trọng đâu, chỉ là sưng lên thôi.”

Thì Ninh quay người, lặng lẽ lau khóe mắt, trách móc: 

“Sao lại bất cẩn như thế?”

Chu Diệp giống như một đứa trẻ mắc lỗi, kéo tay nàng, giọng nói đầy vẻ lấy lòng:

 “Ta chỉ là đang cưỡi ngựa, chợt nhớ lại lần đầu đua ngựa với nàng nên mới phân tâm một chút.”

Chu Diệp thấy Thì Ninh im lặng, lại nói tiếp: 

“A Ninh, trong lòng nàng chắc chắn có ta đúng không? Tại sao nàng không chịu chấp nhận ta? Nàng không thích điểm nào ở ta, ta sẽ sửa, có được không?”

Thì Ninh cúi đầu, không đáp.

Chu Diệp tiếp tục:

 “A Ninh, nàng yên tâm, ta biết nàng không thích bị ràng buộc. Ta hứa sẽ cho nàng tự do lớn nhất, thậm chí ta có thể cùng nàng ra ngoài vui chơi.”

Thì Ninh phì cười: 

“Ngài là Thái tử, là người sẽ kế vị, sao có thể cùng ta đi nghịch ngợm được chứ?”

“Ta…”

Lúc này, Tiểu Đinh bước vào, trên tay cầm một bình thuốc: 

“Điện hạ, đã đến giờ bôi thuốc rồi ạ.”

Tiểu Đinh nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Thái tử, lập tức cảm thấy mình đến không đúng lúc.

May mà đầu óc của hắn phản ứng nhanh, hắn đưa bình thuốc cho Thì Ninh, rồi vừa đi vừa nói:

 “À, nô tài chợt nhớ ra còn việc rất quan trọng chưa làm. Việc bôi thuốc xin nhờ Quận chúa giúp ạ.”

Nói xong, hắn vội vàng chạy đi, không cho Thì Ninh có cơ hội từ chối, còn chu đáo đóng cửa phòng lại.

Thì Ninh: “…”

17

Vết thương ở chân của Chu Diệp thực sự không hề nhẹ.

Không còn thời gian để ngại ngùng, Thì Ninh nhanh chóng kéo ống quần của Chu Diệp lên.

Quả nhiên, đầu gối của hắn đã bị bầm tím một mảng lớn, nhìn thôi cũng thấy đau.

Thì Ninh không nghĩ ngợi nhiều nữa, tập trung vào việc bôi thuốc cho hắn.

Chu Diệp sớm đã để ý thấy Thì Ninh có đôi tay mềm mại, khéo léo. Lòng bàn tay của nàng ấm áp, mượt mà, khi nàng thoa thuốc và xoa nhẹ trên da hắn, cảm giác ấm nóng từ tay nàng truyền qua khiến hắn cảm nhận rõ rệt.

Nàng dần dần di chuyển tay lên các cơ và gân ở hai bên đầu gối của hắn, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp. Cảm giác nóng ấm từ tay nàng lan tỏa khắp cơ thể hắn như một dòng điện chạy qua, khiến hắn không khỏi cảm thấy cơ thể mình hơi căng thẳng.

Chu Diệp bắt đầu có chút xao động. Khi nàng cúi đầu, hắn không nhịn được mà nhìn kỹ nàng.

 Làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh, trán mịn màng, đôi lông mày thanh tú, hàng mi dài dày cong nhẹ ở đuôi, càng làm đôi mắt nàng thêm rực rỡ…

Hình ảnh của nàng trong thực tại dần dần hòa vào với người con gái trong giấc mơ của hắn.

Trong lòng Chu Diệp đột nhiên dấy lên một cảm giác khao khát mãnh liệt, cuối cùng không thể kìm nén, hắn nắm lấy tay nàng khi nàng đang xoa bóp.

Thì Ninh ngạc nhiên ngẩng lên nhìn hắn.

Bất ngờ, Chu Diệp cúi xuống và hôn lên đôi môi mà hắn đã ngày đêm mong nhớ.

Cảm giác tê dại lan tỏa khắp người khiến Chu Diệp không thể dừng lại, hắn ôm lấy đầu nàng, tăng thêm sức ép cho nụ hôn đó.

Ở bên ngoài, Tiểu Đinh nghe thấy những âm thanh trong phòng, khiến mặt hắn đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.

Hắn thở phào nhẹ nhõm: 

“May quá, may quá, cuối cùng thì Điện hạ cũng thích nữ nhân.”

18

Thông thường, lễ đại hôn của Thái tử phải chuẩn bị ít nhất nửa năm. Thế nhưng, Thái tử của chúng ta lại chẳng thể chờ đợi được thêm, đã rút ngắn thời gian xuống chỉ còn ba tháng. Điều này khiến các thợ thêu trong cung phải làm việc hết công suất, vất vả ngày đêm.

May mắn thay, Thái tử rất hào phóng, ban thưởng không ít bạc, khiến cho các thợ thêu càng hăng hái, cố gắng hết mình để kịp làm xong lễ phục.

Thời gian trôi qua thật nhanh, ba tháng sau, đại hôn của Thái tử đã đến.

Cả kinh thành chìm trong không khí hân hoan, vui vẻ.

Sau một ngày dài mệt mỏi với các nghi lễ rườm rà và phức tạp, Thì Ninh cuối cùng cũng được đưa vào động phòng.

Chu Diệp cầm quạt lụa nhẹ nhàng vén chiếc khăn voan đỏ lên, ánh mắt đắm đuối ngắm nhìn tân nương của mình, ngây ngẩn hồi lâu, dường như không thể dời mắt.

Thì Ninh nhẹ nhàng ho một tiếng: 

“Thiếp… thiếp hơi khát nước.”

Chu Diệp như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nhìn nàng một cách chăm chú thêm một lần nữa rồi quay người rót cho nàng một chén nước.

Thì Ninh có chút ngạc nhiên, nàng thầm nghĩ trong lòng: Chắc nàng là người duy nhất khiến Thái tử đích thân hầu hạ uống nước thế này.

Nàng uống xong, Chu Diệp liền đón lấy chiếc chén không, rồi lại rót thêm một chén khác mang tới.

Thì Ninh liền vội vàng từ chối:

 “Điện hạ, đủ rồi, thiếp không uống thêm nữa.”

Chu Diệp nở nụ cười đầy ẩn ý: 

“Nương tử, chén này phải uống, đây là rượu giao bôi của chúng ta.”

Thì Ninh ngượng ngùng đáp: 

“Điện hạ, thiếp tửu lượng kém, hay là…”

“A Ninh.”

Chu Diệp bỗng nhẹ nhàng gọi tên nàng, khiến nàng theo phản xạ ngẩng đầu lên. Ngay lập tức, Chu Diệp ôm lấy eo nàng, cúi xuống hôn lên môi nàng.

Thì Ninh còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi đã bị chiếm trọn, một vị rượu thanh mát len lỏi vào trong miệng nàng.

!!!

Một cảm giác bối rối không rõ ràng dâng lên trong lòng nàng, tay nàng khẽ đặt lên vai Chu Diệp, nhưng lại chỉ cảm nhận được lớp cơ bắp ấm nóng và rắn chắc.

Chu Diệp cẩn thận ôm lấy nàng, như thể đang giữ một báu vật quý giá. Những nụ hôn nhẹ nhàng, chạm khẽ lên gò má, cổ nàng, khiến nàng không khỏi ngượng ngùng.

Khi lớp y phục dần được cởi bỏ, ánh nến đỏ lay động phản chiếu hai bóng người quấn quýt trên giường …

Khuôn mặt Thì Ninh đột nhiên nóng bừng lên. 

May mắn thay, khi Chu Diệp cúi xuống hôn nàng lần nữa, ngọn nến cuối cùng cũng đã tắt.

Hoàn