Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ CON RỒNG ĐƯỢC CƯNG CHIỀU KHẮP THIÊN GIỚI Chương 4 TA LÀ CON RỒNG ĐƯỢC CƯNG CHIỀU KHẮP THIÊN GIỚI

Chương 4 TA LÀ CON RỒNG ĐƯỢC CƯNG CHIỀU KHẮP THIÊN GIỚI

5:00 chiều – 04/10/2024

Ta sẽ không để mình thua kém, phải thắng cả danh dự của dòng dõi bạch long Đông Hải, và cả danh dự của con gái duy nhất của Thiên Đế và Thiên Hậu hiện tại!

Ta hừng hực khí thế lên đường—

Nhưng chỉ mười lăm phút sau, ta bỗng nhận ra rằng mình không biết Ngọc Linh Tiên Tử ở đâu.

Vì vậy, ta quay lại cung Thiên Đế. Để giải khuây, ta quyết định đọc nốt cuốn sách phương Tây sao chép từ Phàm Cảnh lần trước.

Ta thức đến tận đêm khuya mới đọc xong. Chẳng hề cảm thấy buồn ngủ gì cả nên liền hóa thành long hình mà hào hứng bay khắp cung điện, mãi đến khi trời sáng mới vội vàng chạy tới điện Nhân Duyên.

Ta gọi:

 “Vô Khuyết, Vô Khuyết!”

Thần tiên không cần ngủ, nhưng ta thì thích ngủ. Còn Vô Khuyết có thích ngủ hay không thì ta không biết, chỉ cần thấy ngài ngay từ lần đầu tiên đã biết tối qua ngài không ngủ.

Ngài khoác bộ áo đỏ, trên thân nhuốm chút sương mai, thần sắc có vẻ lạnh lùng như cỏ cây phủ sương.

Ngài nhìn ta, hỏi: 

“Ngươi không đi tìm Huyền Minh Tiên Quân à?”

Ta quá hưng phấn, ôm lấy cánh tay ngài mà không để ý rằng ngài vừa gọi tên Ninh Trạch, rồi lắc đầu phủ nhận:

 “Không không, tối qua ta đọc cuốn sách lần trước mang về…”

Ta nói với ngài về câu chuyện trong cuốn sách, sau đó ta nhìn thấy ngài dường như thả lỏng người, thấp giọng hỏi ta: 

“Cuốn sách gì vậy?”

Ánh mắt ta sáng lên:

 “Là câu chuyện về một nàng công chúa có mẹ mất sớm, nên phụ hoàng cưới cho nàng một người mẹ kế… nhưng công chúa không quan trọng, quan trọng là mẹ kế của nàng ấy! Mẹ kế có một chiếc gương thần kỳ, mỗi khi bà ta hỏi gương ai đẹp nhất vương quốc, gương đều trả lời!”

Ta say mê kể, Vô Khuyết nghiêm túc lắng nghe, khi ta dừng lại, ngài còn dùng ánh mắt hỏi ta sao không kể tiếp.

Ta nói: 

“Vô Khuyết, mắt ngài còn đẹp hơn cả gương ma thuật đó, ngài lại chưa bao giờ nói dối, ta nghĩ chúng ta nên thử.”

Ngài không hiểu, nhưng ta đã đặt tay lên má ngài, nở một nụ cười lớn và ghé sát vào: 

“Vô Khuyết, Vô Khuyết, ngài là người thành thật nhất, bây giờ ta muốn hỏi ngài một câu: ai là nữ… à không, long nữ đẹp nhất thiên đình?”

Ta nhanh trí thay đổi câu hỏi.

Nữ nhân đẹp nhất ta không làm được, nhưng long nữ đẹp nhất—Khoan đã, mẹ của Ngọc Linh Tiên Tử hình như là công chúa tộc Ngân Long ở Nam Hải… không phải chứ, Vô Khuyết định nói gì để làm ta bẽ mặt à?

Trong lòng ta có chút buồn bã, nhưng khi nhìn thấy lông mi dài và rậm của ngài khẽ run rẩy, đổ bóng trên đôi mắt trong veo như ngọc, ta thấy ngài cứ lặng lẽ nhìn mình, đôi mắt tràn đầy hình ảnh tiểu bạch long, không nói không cử động. 

Cứ như rất lâu rất lâu trôi qua, ta bắt đầu lo lắng nghĩ “Không lẽ Vô Khuyết đang suy nghĩ có nên nói dối không” thì ngài đột nhiên mở miệng.

Ngài cao hơn ta nên khi nhìn xuống ta, đáng lẽ ánh mắt cũng pphải mang áp lực từ trên cao xuống. Thế nhưng lại ta lại cảm thấy rất nhẹ nhàng và mềm mại, như một hồ nước tĩnh lặng chứa đựng những làn sóng ngầm dữ dội.

Ngài nói: 

“Ngươi.”

Ta tưởng mình nghe nhầm: 

“Gì cơ?”

Vô Khuyết chậm rãi nói từng chữ một:

 “Long nữ đẹp nhất thiên đình là tiểu bạch long Kiều Mộc.”

“…Là ngươi.”

Vô Khuyết vẫn là Vô Khuyết, ngài không bao giờ nói dối.

Ta cười tươi rạng rỡ, niềm vui lan tỏa khắp người, còn vui hơn cả khi biết rằng ta có thể tiếp tục cố gắng với Ninh Trạch.

 Ta chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần Vô Khuyết nói thế là ta vui vẻ đến mức có thể bơi ba ngày ba đêm dưới biển Đông Hải.

Ngài hỏi: 

“Vui vậy sao?”

Ta đáp:

 “Haha, ta thắng Ngọc Linh Tiên Tử rồi!”

Ta nghĩ ngài định nói gì đó vào khoảnh khắc ấy, nhưng khi ta buột miệng nói “thắng Ngọc Linh Tiên Tử”, ngài dường như chẳng muốn nói gì nữa, yên lặng đeo lại dải lụa trắng và quay trở về điện Nhân Duyên.

Ta khó hiểu: 

“Sao ngài lại không vui nữa?”

Vô Khuyết nói: 

“Ta không phải không vui, chỉ là ngươi nên đi gặp Ngọc Linh Tiên Tử và… Huyền Minh Tiên Quân.”

Ta nghĩ một chút, thấy cũng hợp lý: 

“Phải ha.”

Dù không quan tâm lắm, nhưng ta vẫn rất tò mò về vẻ ngoài của Ngọc Linh Tiên Tử. Dù sao thì ta cũng là muội muội của Ninh Trạch mà, Ngọc Linh Tiên Tử sắp trở thành tẩu tẩu của ta, nên ta phải đi xem thử. 

Hôm qua Thiên Hậu mẫu thân nói rằng Ngọc Linh Tiên Tử hiện đang ở trong cung của Huyền Minh Tiên Quân, vừa hay có thể tiện thăm Ninh Trạch.

Vì vậy ta kéo Vô Khuyết cùng đi nhưng Vô Khuyết từ chối.

Ta không biết tại sao ngài lại từ chối, nhưng hôm nay ta đang vui, cũng không muốn ép ngài, bèn vừa ngân nga vừa vui vẻ một mình đi gặp huynh trưởng và tẩu tẩu tương lai của mình.

9

——Ngọc Linh Tiên Tử thật xinh đẹp.

Đó là cảm giác duy nhất của ta. 

Khi ánh mắt ta dừng lại trên vị tiên tử với làn da như ngọc, đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng sáng, cùng đôi mày mắt tuyệt mỹ ấy, ta liền cảm thấy da đầu mình bắt đầu ngứa ngáy.

“Bụp” một tiếng, cặp sừng rồng mà ta đã kìm nén bấy lâu nay sau khi trưởng thành không nhịn được mà trồi ra.

 Mắt ta rơm rớm nước, không còn cách nào kìm nén cảm xúc rung động khi đối diện với mỹ nhân, ta lập tức lao đến, miệng còn không quên nịnh nọt: 

“Ngọc Linh tỷ tỷ! Muội là dòng họ xa của Long tộc Đông Hải, ở cách Nam Hải ngàn dặm, tên là Kiều Mộc đây!”

Ngọc Linh Tiên Tử rõ ràng bị ta dọa một phen, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng mở to khi nhìn thấy sừng rồng của ta. Đến khi phản ứng lại thì nàng dang rộng hai tay đón lấy ta, khẽ cười duyên dáng. 

Trong nháy mắt, cả thiên đình như nghiêng đổ bởi vẻ đẹp của nàng. Ta nhìn mà như mê như say, lòng thầm nghĩ: “Ninh Trạch thật may mắn.”

Ngọc Linh tỷ tỷ này còn xinh đẹp gấp vạn lần Ninh Trạch, có lẽ chỉ thua Vô Khuyết một chút thôi.

Ta đã quen với vẻ đẹp của Vô Khuyết, nhưng lần đầu nhìn thấy Ngọc Linh Tiên Tử, ta thực sự kinh ngạc trước vẻ đẹp tuyệt trần của nàng.

Ngọc Linh nhẹ nhàng sờ lên sừng rồng của ta, khúc khích cười:

 “Ngươi là tiểu bạch long mà Ninh Trạch hay nói là chưa hiểu tình cảm sao?”

Ta không thèm để ý Ninh Trạch nói gì, chỉ điên cuồng gật đầu, mơ màng đưa ra yêu cầu của mình: 

“Tỷ tỷ tắm với muội đi, lâu lắm rồi muội không được chơi nước.”

Ngọc Linh lại bị ta chọc cười. Nàng nói mấy câu êm dịu, ta chỉ biết gật đầu, gật đầu, gật đầu, chẳng buồn để ý đến Ninh Trạch vừa đến, toàn bộ ánh mắt của ta dán chặt vào Ngọc Linh, không muốn rời đi.

Ta không nhớ rõ làm sao trở về cung, nhưng sau hôm đó, bên ngoài bắt đầu lan truyền một tin đồn kỳ lạ.