Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ CON RỒNG ĐƯỢC CƯNG CHIỀU KHẮP THIÊN GIỚI Chương 2 TA LÀ CON RỒNG ĐƯỢC CƯNG CHIỀU KHẮP THIÊN GIỚI

Chương 2 TA LÀ CON RỒNG ĐƯỢC CƯNG CHIỀU KHẮP THIÊN GIỚI

4:59 chiều – 04/10/2024

5

Ta nói với Vô Khuyết:

 “Ngài xem giúp ta nhân duyên giữa ta và Huyền Minh Tiên Quân đi, biết đâu chúng ta lại được nối liền với nhau?”

Vô Khuyết hỏi:

 “Dựa vào điều gì mà ngươi nghĩ vậy?”

Ta nghĩ một lúc: 

“Vì ngài ấy đẹp trai.”

Vô Khuyết im lặng.

Vì vậy, ta ngày nào cũng đến tìm Huyền Minh Tiên Quân Ninh Trạch. Ngài ấy tính tình hiền hòa, chưa bao giờ né tránh ta, hỏi gì cũng đáp, ta muốn làm gì ngài ấy cũng theo, rất kiên nhẫn.

 Cuối cùng, một ngày nọ, ta kéo được Ninh Trạch đến điện Nhân Duyên, phấn khởi gọi: 

“Vô Khuyết, Vô Khuyết!”

Lâu rồi ta không đến tìm Vô Khuyết. Khi gặp lại, ngài vẫn trông y như lần đầu ta gặp: gương mặt và đôi tay trắng bệch, dáng vẻ thanh tú, mắt che một dải lụa trắng, khoác lên người bộ trường bào đỏ, trên tay áo thêu một đôi uyên ương sống động bằng chỉ vàng.

Đây là lần đầu tiên ngài bước ra khỏi điện để đón ta. Ngài khẽ mở miệng định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Ninh Trạch bên cạnh ta với vẻ mặt bất đắc dĩ, ngài lại im lặng, dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng cúi chào: 

“Huyền Minh Tiên Quân.”

Ta cảm thấy như ngài muốn cười, nhưng không hiểu vì sao lại không cười. Đôi môi mỏng nhợt nhạt, mím chặt lại, trên người bao phủ một cảm giác như cách xa cả ngàn năm.

Lần đầu gặp ngài ta cũng có cảm giác này, nhưng sau đó thỉnh thoảng ngài vẫn thể hiện những biểu cảm khác, dù đa số là sự cạn lời, nhưng ít nhất cũng không cô độc như trước. Tuy nhiên, lần này, khi nghe ngài nói, ta lại cảm thấy khoảng cách giữa ta và ngài đã xa hơn rất nhiều.

Nhưng ta không thể nhìn thấy mắt ngài, cũng không biết ngài đang nghĩ gì.

Sự hưng phấn của ta bỗng dưng vơi đi, nhưng ta vẫn nhớ mục đích chuyến đi lần này. Ta nháy mắt ra hiệu cho ngài xem giúp nhân duyên giữa ta và Ninh Trạch.

Ninh Trạch vẫn như mọi khi, mang lại cảm giác dịu dàng như gió xuân, cúi chào lại: 

“Bái kiến Nguyệt Lão Tinh Quân, tiểu tiên đường đột đến thăm, thật thất lễ.”

Vô Khuyết tuy lạnh nhạt nhưng không cố tình khiến người ta khó xử, ngài coi như không thấy ta, trò chuyện đôi ba câu với Ninh Trạch. Ninh Trạch mỉm cười đáp lời, rồi nói nhỏ với ta: 

“Kiều… Mộc Nhi, Vô Khuyết đại tiên không thích ồn ào, ta không nên quấy rầy lâu.”

Là ta bắt Ninh Trạch gọi ta là Mộc Nhi, ngài không quen lắm, còn định từ chối, nhưng ta cười tươi: 

“Ngài có phải muốn gọi ta là Mộc Bảo không?”

Ngài không thể trả lời, chỉ đỏ bừng hai tai: 

“Vậy vẫn gọi là Mộc Nhi đi.”

Ta cười:

 “Để ta tiễn ngài về cung.” 

Nói rồi quay đầu lại nháy mắt với Vô Khuyết:

 “Đợi ta tiễn ngài ấy xong rồi sẽ quay lại tìm ngài.”

Vô Khuyết vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không rõ có thấy tín hiệu của ta không.

Sau khi tiễn Ninh Trạch, ta vội vã quay lại điện Nhân Duyên, hớn hở hỏi Vô Khuyết:

 “Sao rồi sao rồi? Ta với ngài ấy có thể thành đôi nếu cố gắng không?”

Vô Khuyết lẽ ra không muốn trả lời ta, nhưng vì bị làm phiền quá nên ngài nói: 

“Hai người các ngươi sợi tơ hồng chưa phát triển hoàn chỉnh, nhưng có khả năng nối liền.”

Ta lập tức vui mừng đến mức muốn ngửa mặt cười lớn, không để ý rằng khi ta nhảy chân sáo rời khỏi điện Nhân Duyên, Vô Khuyết đã nhìn theo hướng ta rời đi rất lâu.

Từ đó, ta và Ninh Trạch trở nên thân thiết, Thiên Hậu mẫu thân lúc nào cũng nhìn ta với ánh mắt vừa yêu thương vừa phức tạp, còn Thiên Đế phụ thân thì luôn tỏ ra không thể chấp nhận được.

Ta không hiểu tại sao, cho đến khi phụ vương tiết lộ bí mật.

Ngày hôm đó, phụ vương uống hơi nhiều rượu trắng Thái Hỷ mà ta lấy từ Đạo Quân Ngọc Trần về hiếu kính, ngài vỗ vai ta đầy hài lòng: 

“Con ta giờ cũng biết tìm bắp cải để ăn rồi, mà con tìm lại là một bắp cải ngọc nổi tiếng ở Thiên Đình, đúng là tiểu heo tiên do ta sinh ra!”

Ta: “?”

Ta kiên nhẫn giải thích:

 “Phụ vương, ngài là rồng, sinh ra là tiểu bạch long chứ không phải tiểu heo tiên.”

Ngài ngà ngà men say, trông như đang bay bổng:

 “Đúng, đúng, là heo trắng rồng… rồng heo trắng… đều là con yêu quý của ta…”

Ừm, phụ vương khi say thường nói năng bừa bãi, ta có thể hiểu được.

Dù vậy, hôm sau ta đã lan truyền chuyện phụ vương say rượu rồi hóa thành rồng, chạy đến hồ cam lộ của Quan Âm Bồ Tát để tắm. Ta không cố ý, chỉ là bỗng nhiên nhớ ra, ngài còn lăn lộn trong hồ tiên của Quan Âm dùng để làm đẹp da, đúng là chẳng ra làm sao cả.

Ta nói với Vô Khuyết: 

“Cái này gọi là thay trời hành đạo.”

Vô Khuyết thản nhiên: “Đúng vậy.”

Ngài vẫn không để ý đến ta, nhưng giờ lại nói chuyện với ta, ta bỗng thấy buồn. Vì trước đây ngài sẽ luôn nói thêm rằng ta cũng từng lăn lộn trong bể ngọc lộ xuân của Đạo Quân Ngọc Trần. Nhưng giờ ngài chỉ trả lời qua loa một câu “Đúng vậy.”

Ta nói: 

“Ngài đang qua loa với ta đấy à.”

Ngài nói: 

“Ngươi mau đi mà cố gắng đi.”

Ta lập tức hiểu được ngài nói “cố gắng” là gì, nhưng lúc này ta không muốn cố gắng, ta lại bận tâm về những điều khác: 

“Vô Khuyết, ngài đuổi ta, ngài thay đổi rồi.”

Ngài nhìn ta, mặt vẫn thản nhiên, đôi mắt cụp xuống, rất lâu sau mới thở dài: 

“Vừa rồi Huyền Minh Tiên Quân có hỏi ta rằng, ngươi có phải tâm trạng không tốt dạo gần đây nên không đến tìm ngài ấy.”

Ta lập tức bị chuyển hướng sự chú ý:

 “Ngài ấy thật sự nói vậy?”

“Ừ.”

 Vô Khuyết vẫn là Vô Khuyết, ngài không bao giờ nói dối ta.

Trong lòng ta chợt thấy tiếc nuối, thế mà lại lạnh nhạt khiến mỹ nhân lo lắng, điều này thật không nên. Ta lập tức chạy đi tìm Ninh Trạch.

Ninh Trạch vẫn như mọi khi, thấy ta  liền mỉm cười: 

“Lại gặp nàng rồi, Kiều… Mộc Nhi.”

Ta  nói:

 “Ngài nhớ ta  đúng không? Có phải rất muốn gặp ta  không?”

Ngài dừng lại một chút, trong đôi mắt hiện lên chút bối rối, nhưng rất nhanh lại tan biến, ngài cười nhẹ: 

“Mộc Nhi sáng dạ đáng yêu, được trò chuyện cùng nàng là phúc của ta.”

Ta  vui vẻ kéo ngài đi chơi, nhưng vừa dừng lại, trong đầu ta  bỗng xuất hiện hình ảnh của Vô Khuyết.

Vô Khuyết chưa bao giờ vui vẻ trò chuyện với ta , ngài còn đuổi ta đi nữa.

Không được, không thể nghĩ xấu về Vô Khuyết, ngài ấy đang cố giúp ta  sớm tìm được bắp cải ngọc, ta  không thể phụ lòng ngài.

 Ta nghĩ một lúc, không hiểu sao lại cảm thấy phiền lòng, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, vui vẻ cùng Ninh Trạch đi trộm rượu mới của Đạo Quân Ngọc Trần.

6

Ta đã tỏ tình thất bại rồi.

Ninh Trạch nói rằng chỉ coi ta là muội muội, không có tình cảm nam nữ. Nghĩ đi nghĩ lại, ta nhận ra ngài ấy thực sự không làm điều gì vượt quá giới hạn, dường như không thể gọi ngài ấy là kẻ phụ tình. 

Thế là ta đến tìm Vô Khuyết kể về chuyện này, Vô Khuyết lặng lẽ nhìn ta, lắng nghe ta say rượu mà lảm nhảm đủ thứ:

 “Mặc dù là vậy, ta vẫn muốn cố gắng thêm một lần nữa, không không không, tốt nhất là đừng làm phiền ngài ấy nữa… Ài, đây có phải là cảm giác về bạch nguyệt quang nơi trái tim không nhỉ, không thể buông bỏ, nhưng lại muốn ngài ấy hạnh phúc…”

Có trời mới biết ta nhặt được những lời hoa mỹ này từ cuốn sách nào, chắc chắn không phải lời mà ta có thể tự nói ra. Hẳn là những câu ta cố gắng học thuộc khi cảm động đến phát khóc vì mấy câu chuyện tình yêu trong sách.

Nhưng Vô Khuyết không biết điều đó, ngài cứ tưởng ta đang thật lòng.

Ta thực sự cảm thấy buồn, nhưng nỗi buồn không phải vì Ninh Trạch từ chối, mà vì ánh mắt bất lực của ngài khi nói: 

“Mộc Nhi, muội thật sự không thích ta đâu.”

Gì cơ, đây là lần đầu tiên trong hai trăm năm qua ta cố gắng như vậy, thế mà ngài lại phủ nhận tình cảm của ta!

Ta đau lòng khôn xiết, bèn chạy đến chỗ Vô Khuyết để phát điên uống rượu, khi tỉnh dậy thì phát hiện đống tơ hồng mà ngài vừa sắp xếp bị ta kéo rối tung lên, đan thành những hình thù kỳ dị.

Tỉnh dậy, ta chỉ vào một nút thắt chết hỏi thử: 

“Cái này là gì, một con ruồi chết à?”

Ngài không nhúc nhích mày mắt, chủ lặng người đáp: 

“Ngươi nói đó là con bướm mà ngươi tự tay đan.”

Ta: “………………………………”

Ta không dám hỏi những nút thắt chết khác là gì nữa, lặng lẽ cảm thấy có chút hối hận: 

“Có vẻ như ta đã làm ngài khổ rồi.”

Ngài im lặng rất lâu, rồi nói:

 “Tơ hồng vẫn còn cơ hội để phát triển tiếp, hôm qua ta đã xem rồi, sợi tơ hồng của Huyền Minh Tiên Quân vẫn chưa hoàn thành, ngươi có thể tiếp tục cố gắng.”

Ta ngơ ngác nhìn ngài.

Ngài dọn dẹp đống hỗn loạn trong phòng:

 “Việc coi ngươi là muội muội không phải là chuyện cả đời. Nếu ngươi thật sự thích, hãy đi tìm ngài ấy một lần nữa.”

Lòng ta bỗng nhiên như bị ai đó đâm một nhát.

Cảm giác này ta rất ít khi có, giống như lúc ta và phụ vương đấu đá bằng thân rồng, lấy lớp vảy hộ tâm để đập nhau.

Ta nghĩ rượu vẫn còn chưa tan, bèn ngẩng đầu lên trời thở dài: 

“Thôi, không muốn làm phiền ngài ấy nữa. Đã gọi là muội muội rồi thì ta cũng không ép buộc.”

Ta thật là si tình.

Còn si tình hơn cả tiểu thư nhà giàu bỏ trốn với thư sinh nghèo trong các câu chuyện tình yêu đầy gian truân kia.

Ta nghĩ mà cảm động, sau đó cúi xuống giúp Vô Khuyết thu dọn tơ hồng.

Vô Khuyết khựng lại một chút, cúi mắt gỡ cái “con bướm” kỳ quặc đó ra, sợi tơ hồng mềm mại rơi xuống tay ngài, như ánh trăng không cách nào nắm giữ.

Đêm qua rượu ngon, con tiểu bạch long đầu lộ sừng ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng rực nhìn ngài, miệng lẩm bẩm những câu không ai nghe rõ. Nàng thường cười ngây ngô, lúm đồng tiền như tràn đầy ánh trăng, đôi mắt phản chiếu ánh trăng, cổ, lòng bàn tay, trán—ánh trăng tinh khôi phủ khắp người nàng. Chàng thanh niên vươn tay ra nắm lấy, nhưng ánh sáng trượt qua kẽ tay. Dù là Nguyệt Lão, ngài cũng không thể giữ lại nó.

Ngài hiểu rõ điều đó, cũng đã quen với việc này.

Vậy thì không cần phải với tay hái trăng nữa, để tránh một niềm vui trống rỗng.

…..