Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THAY ĐỔI HOÀNG ĐẾ Chương 2 THAY ĐỔI HOÀNG ĐẾ

Chương 2 THAY ĐỔI HOÀNG ĐẾ

2:13 chiều – 04/10/2024

3

Đương kim Hoàng đế đã trị vì hơn mười tám năm, Hoàng hậu vốn là một cô nương giặt đồ mà Hoàng đế gặp khi còn là Thái tử trong một chuyến đi xuống Giang Nam.

Hai người vừa gặp đã yêu, khi trở về liền cưới bà làm Thái tử phi.

Trải qua hai mươi năm hôn nhân, Hoàng đế vẫn một lòng một dạ với bà, chưa từng tuyển phi nạp thiếp.

Vì thế, câu chuyện tình yêu của họ trở thành một giai thoại đẹp.

Nhưng chính vì Hoàng hậu chỉ sinh được một đứa con trai là Vũ Văn Nghiệp, nên bà xem hắn còn quan trọng hơn tất cả.

Có Hoàng hậu đứng sau bảo bọc, từ nhỏ Vũ Văn Nghiệp đã kiêu căng ngạo mạn.

Dựa vào thân phận Thái tử, có Hoàng hậu giải quyết rắc rối, hắn thường xuyên ức hiếp dân lành, đánh đập kẻ khác.

Nhưng trước mặt mẫu thân ta, hắn lại ngoan ngoãn như một con thỏ.

Khi còn nhỏ, ta từng nghĩ rằng hắn đối xử với mẫu con ta khác biệt vì mẫu thân ta là trưởng công chúa tôn quý nhất Đại Hung, người từng liều mạng đỡ tên cho Hoàng đế, và vì ta là người Hoàng đế đích thân chỉ hôn cho hắn, trở thành Thái tử phi tương lai.

Ta từng nghĩ sự ngoan ngoãn của hắn là vì hắn kính trọng chúng ta.

Nhưng đến khi chết, ta mới biết, sự ngoan ngoãn đó chỉ là giả tạo.

Hắn hận mẫu thân ta đến tận xương tủy.

Mỗi khi mẫu thân ta lập công trong triều, lại càng làm nổi bật sự bất tài của Hoàng hậu.

Ta càng có danh tiếng bên ngoài, thì hắn lại càng cảm thấy mình vô dụng.

Lục Yêu là người duy nhất khiến hắn động lòng, hắn không muốn sống dưới cái bóng của ta và mẫu thân ta cả đời, vì vậy lần đầu tiên hắn dám chống lại phụ hoàng mình.

Nhưng sau khi ta và hắn thành thân, mẫu con ta đã hết lòng giúp đỡ hắn, làm việc quên mình trong triều đình vì hắn, chưa từng làm gì có lỗi với hắn.

Cuối cùng, ta và mẫu thân vẫn rơi vào cảnh nhà tan cửa nát. Hắn chính là con sói trắng mắt không bao giờ biết ơn!

Trán hắn vẫn còn đang chảy máu, mẫu thân ta lạnh lùng từ chối lời đề nghị hắn đưa ra.

Phụ thân ta quỳ dưới đất, hứa sẽ cho Hoàng đế và Hoàng hậu một lời giải thích thỏa đáng, rồi không nói gì thêm, kéo theo Lục Yêu đang quyến luyến không nỡ rời đi cùng chúng ta.

“Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, để Yêu Nhi phải xuất đầu lộ diện, khiến Thái tử sinh ra những tình cảm không nên có với nó.”

“Nếu con không thích Yêu Nhi, ta sẽ cho người mua một căn nhà khác ở ngoài, nuôi dưỡng nó ở đó.”

Mẫu thân ta quay đầu lại, thẳng tay tát vào mặt cha ta.

Gương mặt bà ấy tràn đầy nỗi buồn xen lẫn sự phẫn nộ: “Ngươi còn nhớ đêm thành thân, ngươi đã nói gì với ta không?”

Khi Phủ Bình Dương còn đang suy sụp, mẫu thân ta đã kết hôn với phụ thân ta.

Đêm thành thân, phụ thân ta thề rằng sẽ mãi mãi chỉ có một người là mẫu thân, cả đời này chỉ có mình bà ấy là đủ.

Nhưng chỉ ba năm sau, phụ thân ta đã phản bội lời hứa, và còn nuôi dưỡng con của phụ thân và thanh mai trúc mã của ông suốt mười lăm năm ở bên ngoài.

“Đó là lỗi của ta, nhưng Yêu Nhi vô tội.”

Lục Yêu đi theo phía sau ông ta, nước mắt từng giọt rơi trên mặt đường đá xanh: “Công chúa, xin người hãy tha thứ cho phụ thân, chỉ cần người tha thứ, Yêu Nhi nguyện rời đi, mãi mãi không xuất hiện trước mặt người.”

Nói xong, nàng ta lại quay về phía ta: “Quận chúa, ta sẽ không tranh giành Thái tử với người nữa, chỉ mong người nể tình cha con suốt mười tám năm, xin người khuyên nhủ công chúa.”

Dường như nàng ra nghĩ rằng chỉ cần nói vậy, sẽ thể hiện được sự nhún nhường và thành thật của nàng ta.

Nhưng thủ đoạn chia rẽ của nàng ta quá thấp kém.

Trước khi mẫu thân ta kịp nổi giận, ta đã kéo mẫu thân lên xe ngựa.

Mẫu thân ta đập mạnh vào bàn trà trong xe: “Ngay cả con cũng định nói giúp cho phụ thân con sao?”

“Mẫu thân, người có nghĩ rằng Thái tử thích hợp để trở thành vị vua tương lai không?”

Mẫu thân ta sững sờ trong chốc lát, rồi nói: “Chuyện này không liên quan gì đến việc phụ thân con phản bội ta!”

Ta lắc đầu, kể lại tất cả những gì Vũ Văn Nghiệp đã làm sau khi Lục Yêu chết ở kiếp trước, làm thế nào hắn đối phó với bà ấy, và làm sao hắn giết ta ngay trước mặt bà ấy.

Mẫu thân ta bàng hoàng đến mức không thể phản ứng trong thời gian dài.

Sau một lúc im lặng, bà ấy run rẩy nói: “Oản Nhi, con đã chịu nhiều khổ sở rồi, tất cả đều tại mẫu thân ở kiếp trước không bảo vệ được con.”

Ta mỉm cười dịu dàng, mũi cay cay: “Mẫu thân đã cố gắng hết sức, con cũng có lỗi vì không nhìn thấu lòng hắn. Chuyện của Lục Yêu và Vũ Văn Nghiệp đều do phụ thân sắp đặt, điều này cho thấy ông ta đã sớm có lòng phản bội người.”

“Vì bọn họ vô tình vô nghĩa, chi bằng để Lục Yêu trở thành con dao đâm ngược lại họ.”

4

Mẫu thân ta tuyên bố rằng bà ấy đã bị phụ thân làm tổn thương, nên giao hết mọi việc trong phủ lại cho ta quản lý.

Phụ thân ta không dám phản đối, chỉ sau bữa tối mới dám chặn ta lại.

“Oản Nhi, phụ thân luôn biết con rất hiểu chuyện. Yêu Nhi ngoan hiền, lại không có tham vọng gì, con cứ yên tâm, nó sẽ không tranh giành gì với con. Đợi nó lấy chồng xong, phụ thân cũng an lòng. Sau này, tất cả trong Phủ Bình Dương đều là của con.”

Ta cười lạnh trong lòng, nếu nàng ta thật sự như lời ông ta nói, sao lại cầu xin ông ta tìm cách trèo lên với Vũ Văn Nghiệp?

Nhưng ông ta đã ngầm ám chỉ rõ ràng như vậy, là phận con gái, làm sao ta có thể trái ý ông ta.

Tối hôm đó, ta sai người dọn dẹp một viện nhỏ cho Lục Yêu ở.

Viện đó cách xa chỗ ở của ta, vốn là nơi ta cất giữ những bảo vật quý giá, nên được sửa sang rất xa hoa.

Phụ thân ta hiếm khi khen ngợi ta: “Yêu Nhi, còn không mau cảm ơn tỷ tỷ của con.”

Lục Yêu khom người cúi chào ta, đôi mi rủ xuống vừa khéo che đi sự tham lam và ghen ghét trong mắt: “Yêu Nhi cảm ơn tỷ tỷ đã thu nhận, chỉ đợi khi cha tìm được nhà ở ngoài, Yêu Nhi sẽ lập tức dọn ra, không dám làm phiền tỷ tỷ nữa.”

Phụ thân ta liền đen mặt: “Con nói gì vậy, Oản Nhi là tỷ tỷ của con, sao có thể nói là làm phiền.”

Hai người một kẻ tung, một kẻ hứng, đều chờ ta lên tiếng giữ nàng ta lại.

Kiếp trước ta thương hại nàng ta vì lỗi lầm của cha nương không nên ảnh hưởng đến con cái.

Nhưng điều kiện để con cái không bị liên lụy, là không để chúng thừa hưởng sự ưu đãi.

Phụ thân ta đã đưa nàng ta đến trước mặt ta khiêu khích như vậy, làm sao ta có thể bỏ qua cho nàng?

Ta sẽ không tha cho bất kỳ ai!

Ta dịu dàng nói: “Mẫu thân hôm nay tâm trạng không tốt, chắc hẳn mong muốn phụ thân an ủi, mọi việc ở đây cứ giao cho con lo liệu, người mau đến chỗ mẫu thân đi.”

Phụ thân ta không nói gì thêm, chỉ đành chờ dịp khác, dặn dò Lục Yêu vài câu rồi lưu luyến rời đi.

Ta cũng đi, nhưng để lại mấy ma ma ở đó.

Khi họ dọn giường, liền nói: “Ôi trời, đây là chiếc chăn lụa vân từ quốc gia An Hạ xa xôi mà bệ hạ đã sai người mang về cho Quận chúa nhân dịp lễ cập kê. Nếu làm hỏng vật được ban tặng, Vương gia chắc chắn sẽ bị khiển trách trước mặt bệ hạ.”

Khi chuẩn bị nước tắm, họ lại nói: “Ôi trời, chiếc thùng này được làm từ gỗ trầm ngàn năm. Năm xưa Thái tử đích thân đi xuống Thục Nam khảo sát lũ lụt, chỉ lấy được một khối gỗ trầm ngàn năm này, mang về tặng Quận chúa. Nhưng Quận chúa không nỡ dùng, nên đến nay vẫn còn mới tinh.”

Khi dùng hương liệu xông phòng, họ lại nói: “Loại hương này là do cao thủ chế tạo hương nổi tiếng khắp thiên hạ, Cao Quyết, làm riêng cho Quận chúa khi Quận chúa chào đời. Nghe nói từ đó về sau, Cao Quyết tuyên bố với thiên hạ rằng ông sẽ không bao giờ chế tạo hương nữa. Đừng nói chỉ có một miếng hương nhỏ, nó đã có giá trị liên thành rồi!”

Thế là chăn được thay bằng chăn bông bình thường, thùng tắm được đổi thành thùng gỗ tre, ngay cả hương liệu cũng được thay bằng loại hương lá tre rẻ tiền nhất.

Sau khi xong xuôi, họ tụ lại thì thầm: “Nghe nói Thái tử vì một cô nương mà bị bệ hạ ném ngọc tỷ vào đầu, hiện giờ đã bị cấm túc, còn Hoàng hậu thì đã tháo trâm vàng, đang quỳ trước ngự thư phòng xin Hoàng thượng tha thứ.”

“Không biết cô nương mê hoặc ấy là ai, khiến Thái tử bỏ rơi Quận chúa của chúng ta, còn gây mâu thuẫn với Hoàng thượng nữa. Nếu ta biết, ta nhất định cào nát mặt ả!”

“Thôi thôi, đừng nói nữa. Chuyện nhà hoàng tộc không nên bàn luận, cẩn thận mất mạng đấy.”

Sắc mặt Lục Yêu lúc xanh lúc trắng, chiếc lược gỗ đào trong tay bị nàng ta bóp đến nứt, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Các ma ma mệt rồi, chi bằng đi nghỉ sớm đi, có chuyện gì ta sẽ gọi.”

Các ma ma đồng thanh đáp “Vâng”, rồi đóng cửa rời đi.

Nhưng theo lời các ma ma kể lại, khi họ rời đi, sắc mặt của Lục Yêu vô cùng đặc sắc.

Ta cười nhạt, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!