Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THAY ĐỔI HOÀNG ĐẾ Chương 1 THAY ĐỔI HOÀNG ĐẾ

Chương 1 THAY ĐỔI HOÀNG ĐẾ

2:12 chiều – 04/10/2024

Muội muội của ta là con riêng của phụ thân. Nàng ta không có gì cả, nhưng Thái tử lại nhất mực yêu nàng ta.

Thái tử thậm chí không tiếc hủy hôn ước với ta, ép mẫu thân ta thừa nhận nàng ta là đích nữ trong vương phủ.

Mẫu thân ta nhục nhã không chịu nổi, dập đầu trước bậc thềm cung điện đến chảy máu khắp nơi.

Đêm đó, muội muội nhảy sông tự vẫn.

Sau này, Thái tử lên ngôi Hoàng đế, m//ó/c ti/m ta mà gi/ế/t ch/ế/t, còn đ/ố/t mẫu thân ta đến ch//ết trong biển lửa.

Nhưng khi ta mở mắt ra lần nữa, đã trở về thời điểm Thái tử quỳ trước mặt Hoàng đế xin cưới muội muội của ta.

Ta đẩy nàng ta ra trước, vô cùng chân thành nói: “Nếu Thái tử thật lòng yêu thương muội muội, không bằng Hoàng thượng tác thành cho họ.”

Ta muốn xem, kiếp này không có ta, liệu bọn họ có thể sống hạnh phúc bên nhau được không!

1

Sau khi Vũ Văn Nghiệp lên ngôi Hoàng đế được một tháng, hắn lấy cớ trưởng công chúa hãm hại hoàng tử và thông đồng bán nước, đem cả nhà hơn ngàn người của Phủ Bình Dương nhốt vào thiên lao.

Ta bị hắn lóc xương, chặt gân, móc đi đôi mắt, như một mảnh vải rách nát bị vứt bỏ trước cổng Phủ Bình Dương.

Hắn trói mẫu thân ta vào cột đồng nung đỏ, rồi phóng hỏa đốt cháy Phủ Bình Dương.

Ngọn lửa nóng bỏng từ cột đồng thiêu đốt lưng mẫu thân ta.

Ta mở đôi mắt trống rỗng nhìn mẫu thân, máu và nước mắt hòa quyện thành hai dòng.

Vũ Văn Nghiệp nắm tóc ta, kéo lên: “Ngươi biết vì sao ta để lại lưỡi của ngươi không? Đương nhiên là để ngươi kêu to hơn, để mẫu thân ngươi nghe thấy! Có khi ngươi kêu đủ vui, ta sẽ tha cho mẫu thân ngươi.”

Ta từng hỏi hắn tại sao lại đối xử với ta như thế.

Hắn nói: “Nếu không phải vì mẫu thân ngươi, Yêu Nhi sao có thể chết! Bà ta đã giết Yêu Nhi của ta, đương nhiên ta phải cho bà ta nếm trải nỗi đau mất đi người thân yêu nhất!”

Những năm qua, hắn âm thầm che giấu dã tâm, lợi dụng cuộc hôn nhân giữa ta và hắn, từng bước chiếm đoạt quyền lực của mẫu thân ta trong triều đình, chỉ để báo thù cho Lục Yêu.

Nhưng cái chết của Lục Yêu nào có liên quan gì đến chúng ta!

Chính cha hắn, tiên hoàng, đã ra lệnh cho ám vệ xử lý nàng ta, tạo nên màn kịch nàng tự tử nhảy sông.

Chỉ vì nàng ta là con gái của tiểu thiếp, cưới nàng ta thì không thể lợi dụng được thế lực của mẫu thân ta!

Ta đã giải thích điều này với hắn, nhưng hắn không bao giờ tin!

Vũ Văn Nghiệp như một con quỷ ác, đâm một nhát vào bụng ta.

Cơn đau lan tỏa, cướp đi lý trí của ta, máu tanh tràn ngập trong miệng.

“Hét lên đi! Tại sao không hét?”

Ta sẽ không kêu lên đâu, vì nếu ta kêu, mẫu thân ta sẽ đau lòng. Hắn lại đẩy sâu hơn, xoay chuôi kiếm trong cơ thể ta.

Dù xiêm y ta đã bẩn thỉu không thể tả, nhưng vẫn thấm đẫm màu đỏ tươi.

Mẫu tuân ta mắt giận dữ nứt ra: “Tất cả là lỗi của ta! Ngươi có gì cứ nhằm vào ta! Tha cho Oản Nhi!”

“Tha cho nàng ta? Bà đã từng tha cho Yêu Nhi chưa?”

Hắn căm ghét nhìn mẫu thân ta, chém đứt tay ta, rồi chém tiếp đôi chân ta.

“Nhát này, là vì ngươi ỷ quyền hại người, giết Yêu Nhi!

“Nhát này, là để tế linh hồn Yêu Nhi nơi chín suối!

“Nhát này…”

Cuối cùng, hắn đâm vào ngực ta, kéo trái tim ta lên cao và ném nó trước mặt mẫu thân ta.

Trong biển lửa rực rỡ, mẫu thân ta khóc lóc, tiếng nức nở đầy thảm thương.

Ý thức của ta dần tan biến.

Mẫu thân, đừng khóc.

Nếu có kiếp sau…

2

Nếu có kiếp sau…

Khi ta mở mắt, ta lại đang đứng trong cung Vị Ương.

Vũ Văn Nghiệp đang quỳ trước mặt Hoàng đế và Hoàng hậu, lời nói rõ ràng và mạnh mẽ, chỉ để xin cưới dã chủng của phụ thân ta, Lục Yêu, làm phi.

Mọi chuyện đều bắt đầu từ hắn.

Nếu hắn muốn cùng Lục Yêu ở bên nhau, ta sẽ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện!

Ta muốn xem, không có thế lực của mẫu thân ta, hắn làm sao có thể ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn!

Ta bất ngờ đẩy Lục Yêu ra trước, chân thành nói: “Nếu Thái tử thật lòng yêu muội muội, chẳng bằng bệ hạ tác thành cho họ.”

Tiếng thở dài vang lên xung quanh ta.

Ngay cả Thái tử Vũ Văn Nghiệp đang quỳ cũng kinh ngạc nhìn ta.

“Lục Oản Nhi, ngươi điên rồi…”

Vũ Văn Nghiệp mở lời, nhưng lại nuốt vào lời nói.

Ta liếc nhìn hắn: “Có câu ‘Được làm chim liền cánh, thà làm uyên ương không màng làm tiên’, Thái tử đã có người trong lòng, ta hà tất phải chia cắt nhân duyên của người.”

Ta cúi mình hành lễ với Hoàng đế: “Kính mong bệ hạ giải trừ hôn ước giữa ta và Thái tử.”

“Tỷ tỷ đừng mà!”

“Ngươi nói thật sao?”

Hai tiếng nói cùng lúc vang lên.

Một là Lục Yêu hốt hoảng, còn một là Vũ Văn Nghiệp vui sướng tột cùng.

Lục Yêu không quan tâm đến lời khuyên của Vũ Văn Nghiệp, liền quỳ xuống trước mặt ta: “Xin tỷ tỷ hãy thu hồi ý định này. Tỷ tỷ là đại tiểu thư của Phủ Bình Dương, chỉ có tỷ và Thái tử mới là trời sinh một đôi. Thái tử có tình cảm với Yêu Nhi là phúc của Yêu Nhi, nhưng Yêu Nhi biết mình thân phận thấp kém, không dám tranh giành nhân duyên của tỷ tỷ.”

Lục Yêu vốn đã có dáng vẻ yếu đuối, đôi mắt ngấn lệ càng khiến nàng ta trông thanh khiết nhưng đầy bướng bỉnh.

Kiếp trước, ta không tiếp xúc nhiều với nàng ta, nhưng ta biết rõ nàng ta không hề thuần khiết như vẻ bề ngoài.

Một chiêu “tiến lùi có kế”, khiến Vũ Văn Nghiệp công khai đỡ nàng ta dậy, trong mắt đầy xúc động và xót xa: “Dù hiện giờ nàng có thân phận thấp kém, nhưng nàng và Lục Oản Nhi đều là nữ nhi của Lục gia, chẳng có lý do gì nàng ta sống như một đại tiểu thư được ăn sung mặc sướng, còn nàng lại phải chịu khổ bên ngoài!”

Sắc mặt Hoàng đế đen lại, hiển nhiên ông ấy hiểu rõ việc ta xin giải trừ hôn ước có ý nghĩa gì.

Nhưng Vũ Văn Nghiệp đã bị nhan sắc của mỹ nhân làm mờ mắt, dập đầu ba lần xin chỉ: “Kính mong phụ hoàng cho phép thúc thúc đón Yêu Nhi nhận tổ quy tông.”

Kiếp trước, khi Vũ Văn Nghiệp xin từ hôn, ta không đồng ý, Hoàng hậu thương con đã xin chỉ cho Lục Yêu.

Hoàng đế cầm ngọc tỷ lên, không nói một lời, ném thẳng vào đầu Vũ Văn Nghiệp: “Trẫm thấy ngươi vì mỹ sắc mà mê muội đầu óc rồi!”

Ngọc tỷ nặng nề nện vào đầu hắn, máu chảy ròng ròng ngay lập tức.

Hoàng hậu thương con, vừa kinh vừa giận, vội vã gọi Thái y.

“Thần thiếp và bệ hạ chỉ có một đứa con là Nghiệp Nhi, từ nhỏ nó đã hiểu chuyện, chưa từng cầu xin điều gì. Nay tâm nguyện duy nhất của nó là cưới một cô nương mà nó yêu thương. Chẳng lẽ bệ hạ đã quên chúng ta đã vượt qua bao khó khăn để được ở bên nhau sao? Nếu bệ hạ không đồng ý, thiếp sẽ tháo phượng quan mà quỳ ở đây mãi không đứng dậy!”