Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KIẾP NÀY TA VÀ TỶ TỶ ĐỔI CUỘC ĐỜI CHO NHAU Chương 2 KIẾP NÀY TA VÀ TỶ TỶ ĐỔI CUỘC ĐỜI CHO NHAU

Chương 2 KIẾP NÀY TA VÀ TỶ TỶ ĐỔI CUỘC ĐỜI CHO NHAU

10:43 sáng – 03/10/2024

Hoàng Thượng nhìn thấy mà động lòng: “Nếu nàng ta khiến nàng phiền lòng, thì chuyển đi là được.”

Hoàng Thượng đưa Lương Phi vào trong, trước khi đi còn quay đầu trao cho Giang Đức Bảo một cái liếc mắt. Ngày hôm sau, tỷ tỷ được chuyển đến Ngự Thư Phòng, và thánh chỉ phong làm quý nhân cũng được ban xuống.

Ta mong ngóng tỷ đến để chúc mừng, nhưng người đến trước lại là Giang Đức Bảo.

Hắn chặn ta trong phòng, đóng cửa lại rồi nhẹ nhàng vuốt qua má ta, toàn thân ta nổi da gà. Hắn cười khẩy: “Lông tơ còn chưa mọc đủ mà đã dám tính kế lên đầu ta sao?”

Ta biết ngay không thể giấu được hắn. Cuộc gặp gỡ giữa Hoàng Thượng và tỷ tỷ hôm đó vốn dĩ là kế hoạch của chúng ta.

Ngay khi nhận được tin từ Giang Đức Bảo, ta đã cho tỷ thay bộ y phục màu xanh thiên thủy này.

Theo kinh nghiệm kiếp trước, Hoàng Thượng rất thích màu này, lại càng thích những màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Ta cố ý diễn cảnh níu kéo Giang Đức Bảo, cũng là muốn khi hắn đưa ta trở về sẽ bắt gặp cảnh tượng này.

Lương phi ngày thường vốn khinh thường những kẻ nịnh bợ, hai người nhất định sẽ xảy ra xung đột. Còn Hoàng Thượng, từ trước tới nay luôn có một sự khoan dung khó hiểu đối với Giang Đức Bảo.

Ở kiếp trước, thậm chí ta còn từng nghi ngờ Hoàng Thượng là đoạn tụ. Hậu cung ba nghìn giai lệ, nhưng người thật sự yêu thương lại là Giang Đức Bảo.

Nếu ta kéo Giang Đức Bảo xuống nước, chuyện ở Xuân Huy cung chắc chắn sẽ đến tai Hoàng Thượng.

Dù ngày hôm đó Hoàng Thượng không đến, thì ân oán giữa Giang Đức Bảo và Lương Phi cũng đã hình thành.

Khi đó, nếu ta đề nghị tỷ tỷ tranh sủng, Giang Đức Bảo hẳn sẽ không phản đối.

Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán, Tiểu Quyền Tử trực tiếp báo tin, thì ra Giang Đức Bảo vẫn luôn để ý đến Xuân Huy cung.

Tại sao? Chẳng lẽ kiếp này Giang Đức Bảo vẫn không chịu buông tha cho tỷ tỷ sao? Ta phải làm sao đây, có phải chỉ còn cách trừ khử Giang Đức Bảo không?

Có lẽ do ánh mắt của ta quá mức trần trụi khiến Giang Đức Bảo không được tự nhiên sờ sờ cổ mình.

Suýt chút nữa đã bị bại lộ, ta nhanh chóng cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn.

“Tước nhi quả thực có chút tư tâm.”

Hắn không ngờ ta lại thẳng thắn như vậy, sửng sờ một lúc lâu.

Ta ngược lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn: “Chỉ là luôn không nhịn được nghĩ, nếu ngày đó trên đường Trường An, người mở miệng trước với công công là tỷ tỷ, liệu công công có chọn Tước nhi không?”

Ta cố nặn ra hai giọt nước mắt, nét mặt tỏ vẻ đáng thương.

Câu hỏi đầy thăm dò của ta lại khiến Giang Đức Bảo bật cười: “Ngươi tưởng cứ là nữ nhân thì ai ta cũng nhận sao?”

Vậy kiếp trước tại sao hắn lại kết thành đối thực với tỷ tỷ?

Sau khi Giang Đức Bảo rời đi, ta không tài nào ngủ được, cho đến khi tỷ tỷ đến tìm ta, nói ta được điều đến cung của tỷ tỷ làm đại cung nữ, chúng ta mới vui vẻ một hồi.

Đến tối, ta không nhịn được mà hỏi tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, kiếp trước tại sao tỷ lại kết đôi với Giang Đức Bảo? Hắn có ép buộc tỷ không?”

Tỷ tỷ lắc đầu, thở dài: “Hắn chưa từng ép buộc ta. Chỉ là, ở trong cung, chúng ta cần có một chỗ dựa.”

Theo lời tỷ, năm đó sau khi tỷ theo Giang Đức Bảo, chỉ đơn giản là thi thoảng cùng nhau ăn bữa cơm, ngược lại, hầu hết thời gian là bàn bạc về chuyện của ta, làm sao để giúp ta được Hoàng Thượng sủng ái, và làm sao để sắp đặt bước đi tiếp theo trong cung.

Ta khi đó chỉ nghĩ rằng Giang Đức Bảo muốn ủng hộ tỷ để làm vây cánh cho hắn trong cung.

Tỷ nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý, khiến ta hiểu rằng kiếp trước, tỷ chính là cầu nối giữa ta và Giang Đức Bảo.

Khi ta quyết định đưa tỷ xuất cung, cũng là lúc ta đơn phương phá vỡ mối quan hệ này.

Nhưng một Giang Đức Bảo vốn thù dai như vậy lại hành xử như đã quên chuyện này, khi đó ta chỉ nghĩ rằng hắn bị vướng vào án tham nhũng, bị Hoàng Thượng dè chừng, nên không có thời gian đối phó với ta.

Cho đến khi ta khó sinh mà qua đời.

Kiếp này, án tham nhũng của Giang Đức Bảo lại đến sớm hơn dự kiến. Khi đó, ta đang cùng tỷ đến Ngự Thư Phòng, ở trước cửa, ta nhìn thấy Giang Đức Bảo quỳ trên đất, mặt mũi đầy máu.

Hoàng Thượng tức giận, chén trà bay thẳng về phía Giang Đức Bảo, đập vào trán hắn. Chiếc mũ thái giám bị đánh rơi, máu từ trán trào ra.

“Đem hắn tới Thận Hình Ti, điều tra rõ ràng cho Trẫm.”

Sau ngày đó, ta không còn thấy Giang Đức Bảo nữa. Thận Hình Ti là nơi thế nào, nghe nói ai vào đó cũng phải chịu cực hình tàn bạo.

Nghe nói Giang Đức Bảo kiên quyết không nhận tội, vì không có bằng chứng nên vài ngày sau, Thận Hình Ti đành phải thả hắn ra.

Giang Đức Bảo toàn thân đầy máu, trở về trong tình trạng thê thảm.

Giang Đức Bảo bị khiêng ra từ Thận Hình Ti, dù toàn thân bê bết máu nhưng hắn vẫn giữ vẻ kiên cường, hơi thở yếu ớt mà còn cố mở mắt lườm ta một cái: “Ngươi đến đây để xem trò cười của ta sao?”

Ta không đáp lời, chỉ cầm kéo và băng vải để xử lý vết thương cho hắn.

Đến khi xé miếng vải dính chặt vào vết thương, ta cố tình dùng lực mạnh, nghe thấy tiếng hắn rít lên vì đau, lòng ta thầm cảm thấy nhẹ nhõm, hả giận.

“Đúng là ngươi, Phùng Tiểu Tước, rõ ràng là con chim chỉ biết mổ người khác, giả bộ ngoan ngoãn cho ai xem chứ?”

Hắn trợn mắt, không buồn giả vờ nữa, rồi bắt đầu nói nhiều hơn: “Tỷ tỷ ngươi không dặn dò ngươi nên tránh xa ta trong lúc này để giữ mình sao?”

“Có chứ!” Sau ngày trở về từ Ngự Thư Phòng, tỷ tỷ đã bàn với ta liệu có nên tránh né, coi như không có quan hệ gì với Giang Đức Bảo.

Nhưng ta vẫn nhớ rõ, kiếp trước có một đêm Hoàng Thượng say rượu, trong cơn mơ màng, người vô thức nói: “Xin lỗi ngươi, Đức Bảo.”

Là Hoàng đế chí tôn, có điều gì mà người phải cảm thấy có lỗi với Giang Đức Bảo?

Ta không hiểu, nhưng ta chắc chắn rằng Hoàng Thượng dành cho Giang Đức Bảo một sự khoan dung mà không dành cho bất kỳ ai khác.

Vì chỉ một lời đồn đại, Hoàng Thượng đã nghi ngờ Giang Đức Bảo và đẩy hắn vào Thận Hình Ti, điều này khiến ta cảm thấy có gì đó không ổn, nên ta quyết định đánh cược.

Hôm đó, khi Hoàng Thượng triệu ta vào hỏi: “Ngươi và Giang Đức Bảo kết đôi là tự nguyện, hay là bị ép buộc?”

Ta liền quỳ xuống, thưa: “Bẩm Hoàng Thượng, Giang công công chưa bao giờ ép buộc nô tỳ, là nô tỳ tự nguyện.” Sau đó, ta còn xin phép Hoàng Thượng cho ta rời khỏi Thanh Trúc Hiên để chăm sóc Giang Đức Bảo.

Nếu ta thắng, Giang Đức Bảo sẽ mang ơn ta. Còn nếu thua, cùng lắm chỉ là chăm sóc bệnh nhân thêm vài ngày, lại có được danh tiếng “không bỏ rơi, tình nghĩa sâu đậm.”

Hoàng Thượng lần này thực sự đã ra tay quyết liệt. Dù Giang Đức Bảo được thả ra từ Thận Hình Ti, nhưng hắn không được phục chức mà chỉ bị điều đi làm công việc thấp hèn nhất là quét dọn.