Những kẻ từng bị Giang Đức Bảo đắc tội đều tới chế nhạo hắn.
Mỗi ngày, Giang Đức Bảo đều trở về với vẻ mặt thảm hại, nhưng ta giả vờ không thấy gì, luôn chuẩn bị sẵn bữa cơm nóng hổi chờ hắn. Chỉ đến tối, ta mới lén lau những vết bẩn trên áo hắn.
Dù ngày nào cũng trở về trong bộ dạng nhếch nhác, nhưng hắn luôn mang theo bánh quế hoa trắng tinh, không dính chút bụi bẩn nào, đó là món ta thích nhất.
Cuộc sống cứ yên bình trôi qua cho đến một ngày, tỷ tỷ nhờ người nhắn gọi ta tới Thanh Trúc Hiên.
Tỷ tỷ cười rạng rỡ: “Tước nhi, ta mang thai rồi.”
Phản ứng đầu tiên của ta là vui mừng cho tỷ tỷ, người đã mong mỏi phúc phần con cái suốt hai kiếp, cuối cùng cũng đạt được ước nguyện.
Nhưng ngay sau đó, ta nhớ lại những chuyện ở kiếp trước, lòng ta như chìm xuống đáy vực, nặng nề vô cùng.
Ra khỏi Thanh Trúc Hiên, ta vẫn còn mơ màng, chân vấp phải ngưỡng cửa mà không hay. Cứ tưởng sẽ ngã xuống nền đá, nhưng lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Đúng là con chim ngốc nghếch!”
Thì ra là Giang Đức Bảo. Hắn nói là vô tình đi ngang qua, chứ không cố ý đến đón ta. Nhưng đường từ chỗ hắn quét dọn tới đây phải đi vòng một quãng lớn, nếu không cố ý thì ai tin cho được?
Ta véo má hắn một cái thật đau rồi chạy đi.
Phía sau, Giang Đức Bảo tức giận la lên: “Phùng Tiểu Tước, nàng giỏi lắm!”
Tự nhiên, ta cảm thấy mọi muộn phiền trong lòng đã tan biến hết. Lần này chúng ta đã chọn một con đường khác, tỷ tỷ sẽ không như ta. Tỷ nhất định sẽ bình an vượt cạn.
Thế nhưng, ngày tỷ tỷ sinh nở định sẵn sẽ không bình yên.
Hoàng Thượng đến Linh Sơn để cầu nguyện cho quốc vận, tỷ tỷ lại đột nhiên chuyển dạ sớm.
Máu không ngừng tuôn ra từ Thanh Trúc Hiên, từng chậu từng chậu bị mang ra ngoài. Ta muốn chạy tới giúp, nhưng nửa đường lại bị Lương Phi chặn lại với vô vàn lý do vô lý, bắt ta phải quỳ giữa con phố dài chịu phạt.
“Thân làm nô tài mà không an phận, muốn trèo cao thì đúng là hạ tiện.” Lương Phi cúi sát mặt ta, móng tay sắc nhọn cào lên má ta, để lại những vết cào đau nhói.
“Ngươi nghĩ tỷ tỷ tốt của ngươi sẽ có phản ứng gì khi nghe tin ngươi bị đánh chết bằng roi?”
Một lần nữa, Lương Phi dùng những thủ đoạn cũ, như kiếp trước đã dùng cái chết của tỷ tỷ để đánh vào ta, kiếp này bà ta lại muốn dùng ta để kích thích tỷ tỷ.
Thế nhưng, chưa kịp giáng đòn roi xuống, trong cung bất ngờ lại náo loạn cả lên.
“Phản rồi, phản rồi!”
Không biết một đám thị vệ từ đâu xông vào, nghe nói Hoàng Thượng đang ở Linh Sơn thì Thân vương đã khởi binh phản loạn, quân lính đã tiến vào cung để cướp ngọc tỷ.
Lương Phi hoảng hốt ngã xuống đất. Nhân lúc đó, ta thoát khỏi tay đám thái giám và chạy thẳng về Thanh Trúc Hiên.
Trước cửa Thanh Trúc Hiên, đại cung nữ của Lương Phi đang la lớn: “Thật đáng thương thay, muội muội của Nhã quý nhân cứ thế mà chết thảm rồi!”
Ta không chịu nổi, đạp cho nàng ta một phát: “Ngươi mới chết thảm ấy!”
Ta không có thời gian đánh những con chó đã rơi xuống nước, hiện giờ bảo vệ tỷ tỷ bình an sinh nở mới là quan trọng nhất.
Nhã tỷ tỷ vừa nhìn thấy ta, mắt liền sáng lên.
“Tiểu Tước nhi, ta biết ngay muội không sao mà.”
Nước mắt tỷ ấy rơi trên tay ta nóng hổi.
Ta vừa mới dặn dò mọi người ở bên ngoài Thanh Trúc Hiên chặn hết cửa, tìm tất cả những gì có thể dùng làm vũ khí. Những thái giám trai tráng đều ra cửa cố thủ, tỷ chỉ cần an tâm sinh nở, mọi chuyện cứ để ta lo.
Trời về chiều, cuối cùng Thanh Trúc Hiên cũng vang lên tiếng khóc đầu tiên của một đứa trẻ, cùng lúc đó, tiếng ầm ầm vang lên từ cánh cửa bị phá.
Tình hình trở nên hỗn loạn, ta cầm lấy giá nến, đứng chắn trước tỷ tỷ và đứa bé. Nhìn thấy bóng dáng kẻ tới, ta quăng mạnh giá nến về phía hắn.
Tiếng kêu đau đớn vang lên: “Phùng Tiểu Tước, nàng nhìn kỹ xem ta là ai!”
Thì ra là Giang Đức Bảo, hắn né tránh nhưng vẫn bị trúng vào vai, ngước lên nhìn ta đầy bất mãn.
“Nàng vì nàng ta mà dám ra tay với ta sao?” Giang Đức Bảo cố kìm nén cơn giận, tay run rẩy, cố kéo giá nến xuống, nhưng ta không lay động.
Ta không rõ lập trường của hắn, liệu hắn có làm hại tỷ tỷ và đứa bé hay không?
“Phùng Tiểu Tước, nàng bảo vệ nàng ta đến vậy sao? Ta nghe tin có biến nên đã lập tức tới đây, còn nàng lại vì người khác mà đánh ta.”
Lúc này, ta mới nhận ra trên người Giang Đức Bảo có nhiều vết cắt, máu chảy đầm đìa.
Tiểu Quyền Tử vội bước lên hoà giải: “Cô cô, có chỉ dụ của Hoàng Thượng, mời ngài tiếp chỉ.”
Có vẻ như vụ phản loạn ở Linh Sơn đã được dẹp yên.
Ta quỳ xuống nghe chỉ dụ: “Nhã Quý Nhân đã có công bảo vệ Hoàng tự, phong làm Nhã Phi. Cung nữ Phùng Tiểu Tước có công hộ chủ, thưởng một trăm lạng vàng. Khâm thử!”
Sau khi nhận chỉ dụ và sắp xếp ổn thoả cho tỷ tỷ, Giang Đức Bảo đã biến mất.
Ta nghe được tin tức từ Tiểu Quyền Tử rằng thế lực phản loạn ở Linh Sơn vốn dĩ là âm mưu nhằm vào Hoàng Thượng.
Các thế lực này muốn phò trợ Thân vương lên ngôi. Sự việc Giang Đức Bảo bị xử phạt trước đó thực chất là một màn kịch do Hoàng Thượng bày ra, để dọn đường diệt trừ các thế lực này.
Giờ đây, mọi thứ đã được thanh trừng.
Giang Đức Bảo được khôi phục chức quan cũ, trở thành người bận rộn nhất trong cung. Hắn phải kiểm đếm nhân lực, trấn an các cung và còn phải hầu hạ Hoàng Thượng.
Đến tối Giang Đức Bảo mới có thời gian về nghỉ ngơi. Chiếc áo quan mới thay của hắn vẫn còn đẫm máu, vì không kịp chữa trị nên giờ đây máu thịt đã dính chặt vào lớp vải.
Khi ta xé lớp vải dính vào vết thương, Giang Đức Bảo cứng đầu không kêu lấy một tiếng.
Lần đầu ta gọi thẳng tên hắn: “Giang Đức Bảo, đau thì có thể kêu ra, ấm ức thì có thể nói, muốn biết gì thì có thể hỏi thẳng.”
Ta quay đầu Giang Đức Bảo lại, nói: “Chúng ta hãy thành thật với nhau, được không?”
Sau lần trải qua sinh tử này, từ ba phần thật lòng đã biến thành bảy phần.
Ta biết Giang Đức Bảo luôn âm thầm bảo vệ ta, biết rằng dù Lương Phi có đánh, roi của nàng ta cũng không chạm đến ta. Ta cũng biết những thái giám ở Thanh Trúc Hiên là do hắn sắp xếp, tất cả đều được huấn luyện bài bản.
Khi nhìn thấy người bước vào là Giang Đức Bảo, có một khoảnh khắc ta thực sự muốn nhào vào vòng tay hắn, nhưng ta không thể đánh cược với tính mạng của tỷ tỷ.
“Giang Đức Bảo, để ta kể cho chàng nghe một câu chuyện.”
Ta nói, lần đầu tiên ta kể chuyện kiếp trước cho một người ngoài, ngoài tỷ tỷ.
Dù ta phải đổi cách kể thành một giấc mơ, nhưng những gì ta trải qua vẫn rất rõ ràng.
“Có lẽ chàng sẽ không tin, nhưng đến tận bây giờ, cảm giác sinh mệnh tuột khỏi tay ta trong vô vọng, ta nằm trên giường mà không thể làm gì, vẫn luôn ám ảnh ta.”
Ta đã sẵn sàng tâm lý rằng Giang Đức Bảo sẽ nghĩ ta là kẻ điên. Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn đã ôm ta vào lòng.
Cảm động chưa đầy hai giây, Giang Đức Bảo đã nhăn mặt vì đụng phải vết thương ở ngực, khiến ta bật cười.
Tối hôm đó, Giang Đức Bảo kể với ta rất nhiều chuyện. Hắn nói rằng Tiên đế sống quá lâu, say mê tiên đan đến mức hóa điên, giết hại gần hết Thái tử và các Hoàng tử. Cuối cùng, chỉ còn Thân vương và Hoàng Thượng.
Truyền ngôi là ý của Tiên đế, nhưng Tiên đế cũng phân phát không ít quyền lực cho Thân vương, khiến Hoàng Thượng ở triều đình luôn bị cản trở.
“Ta là thanh kiếm trong tay Hoàng Thượng, đào bới những kẻ phản bội. Nhưng làm kẻ tiên phong thì thường chẳng có kết cục tốt đẹp.”
Ta lập tức bịt miệng Giang Đức Bảo: “Đừng nói những lời xui xẻo như vậy. Tại sao phải lo lắng trước về những điều chưa xảy ra? Ít nhất bây giờ, cuộc sống đang dần tốt lên, đúng không?”
Hoàng Thượng ban cho Giang Đức Bảo nhiều lần thưởng công, nhưng điều khiến ta vui nhất là một phủ đệ ở ngoại ô kinh thành.
Dù chúng ta hầu như ngày nào cũng ở trong cung, chỉ có vài ngày mới về phủ, nhưng ta vẫn kéo Giang Đức Bảo cùng trang hoàng thêm cho phủ đệ.
Giường phải làm từ gỗ lê, còn trong sân phải trồng một cây quế. Đến mùa hè sẽ có bóng mát, còn mùa thu, chúng ta có thể ngồi dưới cây mà uống rượu. Hoa quế khô có thể dùng để Giang Đức Bảo làm bánh quế cho ta ăn.
Giang Đức Bảo nhéo mũi ta: “Tham ăn!”
Ta cười: “Tham ăn không chỉ có mình ta đâu.”
Rồi một ngày, Nhã tỷ tỷ, nay đã là Nhã Phi, và Hoàng Thượng cũng xuất hiện trong trang phục thường dân.
Ban đầu, ta cứ tưởng họ đến để uống rượu quế của ta, nhưng sau đó mới biết họ đến vì kỳ thi khoa cử vừa có kết quả. Họ muốn kiểm tra xem vị Trạng nguyên mới đỗ có tư cách ra sao.
Giang Đức Bảo đã can ngăn, nhưng Hoàng Thượng đầy hứng khởi: “Làm vua mà không vi hành vì dân thì đâu còn gì thú vị?”
Hoàng Thượng kéo chúng ta lại, nói: “Chúng ta cứ sống tự do, tiêu diêu giữa chốn trần gian!”
Thế là cả đoàn cùng nhau lên đường…
Khi đến quán trọ mà Trạng Nguyên và công tử lưu lại, chúng ta mới phát hiện nơi này đông nghẹt người, không thể chen vào được.