Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MỖI NỤ XUÂN Chương 8 MỖI NỤ XUÂN

Chương 8 MỖI NỤ XUÂN

1:31 sáng – 03/10/2024

13

Bên ngoài quân trướng, ánh lửa sáng rực, tiếng hò hét và chém giết vang dội.

Ta uống trà giải độc trước ánh nhìn của Tống Thời Hành, rồi mỉm cười với hắn.

“Quân của ta đến rồi.”

Tống Thời Hành cười khinh bỉ.

“Nàng không dám giết ta.”

Hắn thật sự không tin rằng ta dám giết hắn, cũng như hắn luôn tự tin rằng, ta sẽ không bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Nhưng ta dám.

Đêm đó, binh lính của Mã Thế Siêu làm phản, chia rẽ với quân của Tống Thời Hành. Tiêu Mục chia binh thành sáu đường, dẫn quân tấn công. Quân đội mất chủ, hỗn loạn, Tống Thời Hành thất bại thảm hại.

Một tháng sau, cánh quân do Khoái Nhâm Phong chỉ huy liên tục thua trận, phải rút về Tây Bắc, rồi rút lui ra ngoài quan ải, bị Tiêu Mục truy đuổi hơn trăm dặm và lấy đầu hắn.

Nửa năm sau, vào đúng ngày mà kiếp trước Tống Thời Hành bao vây kinh thành, ta dẫn quân bao vây kinh thành.

Vào đúng ngày mà kiếp trước Tống Thời Hành phá thành, ta cũng phá được kinh thành.

Tống Thời Hành giết tân đế, đúng ngày hắn đứng trên điện Thiên Khôn tiếp kiến quần thần, ta thay y phục mới, búi tóc cao, ngồi trên ngai vàng.

Bọn họ quỳ lạy, đồng thanh hô lớn: 

“Cung nghênh tân chủ.”

“Nghe xem…”

 Ta vén rèm lên, hỏi Tống Thời Hành đang ngồi phía sau:

 “Bọn họ gọi ta là tân chủ, chứ không phải hoàng hậu.”

Nếu ánh mắt có thể giết người, hắn chắc chắn đã giết ta vô số lần.

“Là ngươi hưởng ké vinh quang của ta nên mới có thể ở đây.”

Tống Thời Hành nhắm mắt, đầy đau khổ.

Sáu ngày sau, ta đăng cơ xưng đế, đặt quốc hiệu là “Yên.” Giống như quốc hiệu của Tống Thời Hành ở kiếp trước. Nhưng khác biệt là, lần này ta là quân vương, còn hắn là tù nhân.

Trong tiếng lễ nhạc và pháo hoa, ta ngồi bên giường nhìn Tống Thời Hành. Hắn đã tuyệt thực sáu ngày, nay đột nhiên mở mắt nhìn ta, đôi mắt mơ hồ.

“Phùng Thanh Nha, nàng chưa chết?”

Hắn nghi hoặc gọi tên ta.

Gọi xong, hắn lại đau khổ nhíu mày, ánh mắt từ sắc bén chuyển thành vô tận nỗi đau.

“Lần này, nàng hài lòng rồi chứ?”

“Không phải hài lòng, mà là sảng khoái.” Ta nói với hắn.

Rất sảng khoái!

Tống Thời Hành, trên đời này, không có gì là chắc chắn không thay đổi, ví dụ như ngươi mạnh, ví dụ như ta yếu, ví dụ như… chuyện ta yêu ngươi.

Cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Mục bước nhanh vào, nắm tay ta kéo đi: 

“Mau ra ngoài xem pháo hoa đi, nàng nhìn hắn làm gì?”

“Được, xem pháo hoa.”

“Nàng còn giữ hắn làm gì, để ta giết hắn đi.”

“Hôm nay là ngày vui, mai giết. Giết xong chôn hắn trước mộ cha mẹ ta.”

Lúc này, một chùm pháo hoa sáng rực cả bầu trời đêm…

Rực rỡ và chói lọi.

【Hết】