Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MỖI NỤ XUÂN Chương 1 MỖI NỤ XUÂN

Chương 1 MỖI NỤ XUÂN

1:28 sáng – 03/10/2024

Lúc được trọng sinh trở lại, ta một lần nữa gặp gỡ Tống Thời Hành.

Hắn toàn thân đầy vết thương, ngồi dựa lưng vào tường đoạn gần cuối con hẻm tối tăm kia, hơi thở thoi thóp.

Ta biết, ba năm sau hắn sẽ trở thành vị quân vương thống lĩnh thiên hạ, còn ta sẽ là hoàng hậu của hắn, lúc đó quyền lực và vinh hoa phú quý đều nằm trong tay.

Nhưng lần này, ta không muốn cứu hắn nữa.

1

Tống Thời Hành, kiếp này ta không muốn dính líu gì đến ngươi nữa.

Dưới ánh tà dương, Tống Thời Hành dựa lưng vào góc tường, thoi thóp.

Kiếp trước, ta gánh một gánh đậu phụ nóng hổi đi ngang thì phát hiện ra hắn.

Ta mang hắn về nhà, dốc hết gia tài mua thuốc trị thương cho hắn. Nửa năm sau hắn rời đi, nhưng để lại một miếng ngọc bội và một câu nói.

“Ta sẽ trở lại cưới nàng.”

Ta chỉ là thấy chết không thể không cứu nên mới mang hắn về mà dốc sức cứu hắn, cũng không mong hắn báo đáp.

Ta là người thấp kém, tự biết không thể trèo cao nên chưa bao giờ dám mơ tưởng đến điều đó. Nhưng lời hắn nói vẫn khắc sâu trong tâm khảm, trong ký ức, dần dần nảy nở thành tình cảm.

Đêm hắn rời đi, bọn cướp xông vào nhà ta, hại chết cha mẹ ta. Ta nép mình trốn trong ống khói hẹp mới có thể thoát chết.

Ta đi báo lên quan phủ nhưng không kết quả, mà nước Đại Chu của chúng ta cũng từ đó bắt đầu loạn lạc.

Ba năm sau, khói lửa ngập trời, chiến sự liên miên khiến mùa màng thất thu, người chết đói la liệt khắp nơi.

Ta như hồn ma phiêu bạt chốn nhân gian. Sau đó, ta cuối cùng cũng nghe tin tức về hắn.

Ta cứ tưởng rằng hắn cũng sẽ vui mừng như ta, nhưng không ngờ, hắn chỉ lạnh lùng nhìn ta một cái, rồi sai người sắp xếp cho ta nghỉ ngơi trong trướng tướng quân.

Nói không thất vọng là giả dối, nhưng một thiếu nữ tay chân gầy yếu như ta gần như không có sức phản kháng trước mệnh lệnh của hắn.

Sau đó ta làm đầu bếp trong quân doanh, vì như thế ta sẽ có cơ hội nấu cơm cho hắn, mang đồ ăn khuya cho hắn.

Những ngày ấy, ta luôn mong đợi lúc hắn còn trong quân doanh, ta có thể mang đến cho hắn một bát cháo khuya, trong đêm tĩnh lặng, hắn sẽ ngồi đợi ăn cơm ta nấu, và trong mắt ta chỉ có hắn.

Đó là hạnh phúc, cũng là mãn nguyện.

Nhưng hôm đó, bên cánh Tả tướng quân đánh trận đại thắng, toàn quân uống rượu ăn mừng, ta lại bị phó tướng của hắn kéo vào trướng quân cưỡng hiếp.

Ta cầu cứu hắn, nhưng hắn chỉ cầm ly rượu từ từ thưởng thức, sắc mặt vô cảm nhìn ta.

Sáng hôm sau, phó tướng xin lỗi hắn, hắn cũng tha thứ cho hắn ta. Còn ta kéo lê thân thể tàn tạ rời khỏi quân doanh, chỉ muốn trở về kinh thành, chôn xương bên cạnh cha mẹ.

Đến lúc này ta mới hiểu, lần gặp gỡ này, từ ngẫu nhiên đến tất yếu, đều là một mình ta diễn, hắn chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Những gì hắn trao đi, chỉ là câu nói trước lúc rời đi: “Đợi ta trở lại cưới nàng.”

Chỉ là một câu nói bâng quơ không hề có chút tình ý nào trong đó, là ta tự đa tình nên mới mong đợi vào câu nói đó mà thôi.

Hắn vẫn là vầng trăng trên trời, còn khoảng cách giữa ta với hắn là cách biệt cả đất với trời.

Nhưng vào ngày ta muốn chết, hắn đã tìm thấy ta.

Lúc ấy, hắn đã thống lĩnh thiên hạ, lên ngôi hoàng đế. Hắn trước mặt văn võ bá quan, nói rằng ta đã cứu hắn, hắn cũng hứa sẽ cưới ta làm thê tử.

“Thánh thượng thật là một vị vua nhân nghĩa, ngay cả tiểu ân của một cô gái bán đậu phụ, ngài cũng ghi nhớ trong lòng, giữ đúng lời hứa.” Quần thần đã ca ngợi hắn như vậy đấy.

Ta từng hỏi hắn: “Tại sao?”

Đêm đó tại sao không cứu ta? Rõ ràng không động tình, vậy tại sao lại lập ta làm hoàng hậu.

Ngọn nến đỏ lay động, khuôn mặt hắn trong ánh sáng lờ mờ càng thêm lạnh lùng.

“Nàng cứu ta, ta báo ân, chỉ thế thôi.” 

Hắn cởi áo bào đỏ, sau đó đầu cũng không ngoảnh lại mà bước ra khỏi phòng.

Sau đó đêm nào hắn cũng đến phòng ta, nhưng chỉ ngồi im lặng một canh giờ rồi đứng dậy rời đi.

Nữ nhân khắp thiên hạ đều ghen tị với ta. Một người nữ nhân xuất thân bình thường, vì cơ duyên gặp được hoàng thượng mà sau này được hưởng vinh hoa phú quý.

Nghe những lời này, ta chỉ mỉm cười.

Ta đã hiểu mục đích của Tống Thời Hành khi lập ta làm hoàng hậu là gì rồi. Vì hắn muốn có danh tiếng, là danh nghĩa nhân nghĩa, là danh tiếng khiến thiên hạ cam lòng đi theo và ủng hộ.

Một tháng sau, khi hắn rời đi, ta gọi hắn lại.

“Ta sẽ giúp ngươi lần cuối, nhưng hy vọng ngươi cũng sẽ thật sự báo đáp ta một lần.”

“Sau khi ta chết, xin hãy chôn ta bên cạnh cha mẹ ta.”

Tống Thời Hành không quay đầu lại.

Ngày hôm sau, ta triệu kiến phó tướng cũ của hắn, nay là Trấn Quốc Đại Tướng Quân, cùng hắn uống hai chén trà độc để đồng quy vu tận.

Ta biết kẻ này chuyên quyền, kiêu ngạo và hành sự bừa bãi. Tống Thời Hành đã nhẫn nhịn hắn từ lâu, nhưng vừa mới đăng cơ nên hắn không thể giết cựu thần.

Vì vậy, ta vừa trả mối thù bị hắn cưỡng hiếp năm xưa, vừa giúp Tống Thời Hành lần cuối cùng.

Trước khi chết, ta chỉ nghĩ, nếu không gặp Tống Thời Hành, cuộc đời của ta sẽ ra sao? Hoặc, nếu ta tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, sẽ ra sao?

Nhưng không còn quan trọng nữa….

Bây giờ, khi mở mắt ra lần nữa, cuộc đời của ta lại một lần nữa được làm lại.

2

Ta trở về năm ta mười lăm tuổi. Một lần nữa, dưới ánh sáng rực rỡ của mùa xuân, ta lại nhìn thấy Tống Thời Hành hấp hối trong con hẻm tối tăm.

Ta chỉ ngập ngừng một chút, rồi nhanh chóng bước qua. Không quay đầu lại, không lưỡng lự.

Nhưng trong lòng ta lại đau đớn khôn nguôi.

Hắn nói hắn sẽ cưới ta, khiến ta sinh ra tình yêu; hắn giữ ta bên cạnh, lại khiến ta sinh ra mộng tưởng; hắn ép buộc ta làm hoàng hậu, khiến ta phải sống trong sự dằn vặt kéo dài. Rồi hắn lại không chút do dự mà dập tắt mọi hy vọng của ta.

Trong suốt một tháng ấy, ta thường tự hỏi, trong lòng Tống Thời Hành, ta rốt cuộc là gì?

Chỉ là công cụ thôi sao?

Từ ngày ta cứu hắn, có lẽ hắn đã nghĩ sẵn, nếu một ngày hắn trở thành đế vương, quyết định lập một nữ nhân tầm thường, không sắc không tài như ta làm hoàng hậu thì nhất định sẽ được thiên hạ ca ngợi.

Đối với hắn, danh tiếng là nền tảng để hắn giữ vững ngôi vị. Và sự tồn tại của ta chỉ là một viên đá nhỏ vô giá trị mà hắn tiện tay nhặt lên làm bậc thang kê chân mà thôi.

Kiếp này, ta không muốn dính líu gì đến hắn nữa.

Quầy đậu phụ của ta bày ở đầu đường, người trong phố đổ xô đến mua, chẳng mấy chốc ta đã dọn quầy về nhà.

Khi ta đi ngang qua con hẻm ấy lần nữa, Tống Thời Hành đã không còn ở đó, chỉ còn vết máu loang lổ của hắn trên mặt đất. Có lẽ thuộc hạ của hắn đã cứu hắn rồi nhỉ?

“Thanh Nha.”

 Mẹ ta chạy tới đón ta trong con hẻm, ta cũng bước nhanh lại khoe với bà: 

“Mẹ, con bán hết đậu phụ rồi.”

Mẹ ta chẳng nói gì mà chỉ kéo tay ta vội vàng về nhà, rồi bí mật đóng cửa lại.

“Thanh Nha, mẹ vừa đi tìm con thì trên đường gặp một thanh niên bị thương sắp chết nên liền mang người đó về nhà.” Bà vừa nói vừa đưa cho ta một xâu tiền.

“Cha mẹ sẽ chăm sóc hắn, con mau đi mời thầy thuốc về.”

Gánh đậu phụ trượt khỏi vai ta, ta run rẩy hỏi bà ấy:

“Mẹ đã cứu người ở con hẻm nhà Tứ Trụ sao?”

Mẹ ta gật đầu: 

“Sao vậy, mặt mày con sao lại tái nhợt thế?”

Ta hoảng loạn đẩy cửa phòng, và ngay lập tức thấy Tống Thời Hành đang nằm ngủ mê man trên giường.

Sao… lại có thể như thế?