Sau khi trở về, ta vẫn nghi ngờ Ninh Vương lừa ta, bởi vì buổi chiều hôm đó huynh ấy đi quá trôi chảy.
“Vương gia, ta đi tắm đây.”
Huynh ấy chỉ ừ một tiếng, ngồi bên bàn uống trà, không có phản ứng gì.
Ta tắm xong, cố tình mặc một lớp áo mỏng ra trước mặt huynh ấy, nhưng huynh ấy vẫn không có chút phản ứng. Ta tức giận, bèn kéo ghế ngồi trước mặt huynh ấy.
“Vương gia,” ta tiến sát nhìn huynh ấy, “Ngài thực sự không nhìn thấy chứ?”
Huynh ấy vẫn không có phản ứng gì.
“Ta không tin.”
Ta lại cởi áo ngoài của mình.
Mặc dù trên mặt huynh ấy không biểu lộ gì, nhưng tai và má rõ ràng đỏ ửng lên, một lúc sau, huynh ấy thậm chí còn chảy máu mũi.
Ta ngạc nhiên nhìn huynh ấy.
Huynh ấy lập tức đứng dậy, nhanh chóng bước vào phòng tắm.
“Tống Cảnh Dịch, ngài ra đây cho ta!” Ta đập cửa, “Nói rõ ràng mọi chuyện.”
Qua cánh cửa, giọng huynh ấy trầm ngâm, “Nàng mặc lại áo trước đã.”
“Ta mặc xong rồi, ngài tưởng ta ngốc à?” Ta tức giận nói.
Huynh ấy mở cửa, ánh mắt chỉ vừa chạm vào ta thì ngay lập tức nhìn đi chỗ khác. Ta cười lạnh, “Vương gia giả bộ rất giỏi, nhưng mũi ngài đã phản bội ngài rồi.”
Huynh ấy ngượng ngùng ho khan một tiếng.
“Ngài vẫn không chịu thừa nhận?”
“Ta cũng không định giấu nàng.” Huynh ấy dịu giọng, “Chỉ là thời điểm chưa thích hợp.”
Ta bật cười vì tức giận.
Huynh ấy kéo lại cổ áo ta cho ngay ngắn, “Thế là chúng ta huề rồi.”
“Sao ta cảm thấy chưa huề nhỉ?” Ta lườm huynh ấy, “Còn lời ngài nói ở nhà ta sáng nay, ngài vẫn chưa giải thích.”
Huynh ấy nhìn quanh, rồi lại đi uống trà, tránh không đáp lời.
“Ngài quan tâm đến việc cưới ai, vậy khi thấy người dưới tấm khăn trùm đầu là ta, sao ngài không nói gì?”
Huynh ấy cúi đầu nghịch chén trà, lẩm bẩm, “Nàng có thấy người trúng số lại đi khắp nơi la toáng lên không?”
“Cái gì?” Ta nhìn huynh ấy, “Ta không nghe rõ, ngài nói lại lần nữa?”
Bất ngờ huynh ấy tắt đèn, “Phu nhân, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ta không muốn!” Ta đẩy huynh ấy, “Ta rất nóng tính đấy, ngài đã thấy ta nhặt đá ném Mẫn Thời Ất buổi chiều rồi, ta cũng có thể ném ngài.”
Huynh ấy bất ngờ kéo ta vào một nụ hôn.
Hơi thở bị cướp mất, chân ta mềm nhũn, chỉ có thể để huynh ấy ôm lấy.
Sau một hồi lâu, huynh ấy ghé vào tai ta thì thầm: “Trước đây nàng cứ ngầm ám chỉ với ta, lại còn mua cả cá chạch để bổ dưỡng cho ta.”
Huynh ấy thở dài, “Nhưng ta lại sợ nàng chỉ miễn cưỡng chấp nhận, không thực sự muốn ở bên ta.”
“Nàng không biết ta đã khổ sở thế nào.”
“Tiểu lừa gạt, bây giờ nàng biết hết bí mật của ta rồi, ta tuyệt đối không thể để nàng rời khỏi ta.”
Ta đấm huynh ư, nhưng không thể làm lay chuyển huynh ấy.
“Tống Cảnh Dịch… Ưm…”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, điều đầu tiên ta nhìn thấy là khuôn mặt của Ninh Vương.
Ta trừng mắt nhìn huynh ấy :”Phu nhân, ta sai rồi.”
“Sai ở đâu?” Ta hỏi huynh ấy.
“Sai ở chỗ không nên tận hưởng đến thế, làm nàng mệt mỏi.”
Ta tức cười vì huynh ấy.
Huynh ấy vuốt nhẹ vết sẹo trên cánh tay ta, cau mày. Ta vội kéo áo che lại, rồi kéo huynh ấy dậy dùng bữa sáng.
Kể từ ngày đó, giữa chúng ta không còn khoảng cách, huynh ấy bắt đầu bộc lộ con người thật của mình. Khi không có ai, huynh ấy nói rất nhiều và còn quấn quýt. Khi có người, lại trở nên như không thể tự làm gì, tất cả đều cần đến ta giúp.
Tiểu Cúc lén nói với ta sau lưng Ninh Vương: “Mỗi lần Vương gia nhìn thấy người, mắt ngài ấy sáng lên, may mà không có ai xung quanh, nếu không chắc chắn người ta sẽ nhận ra ngài ấy giả mù.”
“Người mù nào mà mắt sáng đến thế chứ.”
Ta không nhịn được cười.
Chớp mắt đã đến tháng Bảy, nhà kính hoa đã được xây xong, ta và Ninh Vương mỗi ngày đều bận rộn trồng hoa và chăm sóc chúng.
Cung đình gửi thiệp mời, Hoàng hậu bỗng nhiên quyết định tổ chức lễ mừng trăm ngày cho con trai thứ tư của Thái tử.
“Những hoàng tử, hoàng tôn khác đều có tổ chức không?” Ta thấy lý do cho buổi lễ này hơi vô lý.
“Không có. Ngay cả Thái tử cũng không tổ chức lễ mừng trăm ngày khi còn nhỏ.” Ninh Vương nói lạnh nhạt, “Chúng ta không đi, nhà của chúng ta có hoa cỏ cần chăm sóc.”
Ta cảm động, ôm lấy huynh ấy cười nói: “Đúng vậy, hoa cỏ của chúng ta không thể thiếu chúng ta được.”
Hôm đó, chúng ta thật sự ở trong nhà kính thưởng trà, ngắm hoa. Những bức tranh trên tường, từ tác phẩm của danh gia, giờ đã trở thành bút tích vụng về của ta và huynh ấy.
“Vương gia.” Lập Nhân cuối cùng đã trở về, nhưng chưa thành hôn.
Ta hỏi hắn tại sao chưa cưới thê tử, hắn ngượng ngùng đáp: “Vương gia giục quá, nên tiểu nhân chưa tìm được ai để thành thân.”
Ta véo Ninh Vương một cái: “Có chuyện gì, nói đi.”
Ninh Vương nắm lấy tay ta, ra hiệu cho Lập Nhân nói tiếp.
Lập Nhân nói: “À, quên mất chưa nói, trong cung xảy ra chuyện.”
“Chuyện gì?” Ninh Vương hờ hững hỏi.
“Thánh thượng uống trà do Thái tử dâng bị trúng độc. Ngài nói Thái tử âm mưu tạo phản, định phế truất Thái tử.” Lập Nhân kể, “Bây giờ Thái tử đã bị nhốt trong Tông Nhân phủ.”
Ninh Vương không có phản ứng gì.
“Sự việc lớn thế này mà hai người lại nói chuyện thản nhiên vậy sao?” Ta không thể tin nổi, nhìn chủ tớ bọn họ.
Lập Nhân gãi mũi một cách lúng túng.
Điều khiến ta ngạc nhiên hơn là ngay hôm sau, Thái tử trong Tông Nhân phủ đã nổi giận, đập vỡ đèn dầu, ngọn lửa bén vào màn và bùng phát thành đám cháy lớn.
Thái tử bị mắc kẹt trong lửa suốt nửa canh giờ, đến khi được cứu ra thì người đã nguy kịch, chữa trị hai ngày rồi qua đời.
Triều đình náo loạn, nhưng phủ Ninh Vương không liên quan gì.
Ninh Vương chỉ tham dự tang lễ của Thái tử rồi trở về, đóng cửa phủ, hàng ngày ở nhà cùng ta chăm sóc hoa.
Đến tháng Chín, Mẫn Thời Ất bị bại hoại danh dự, tỷ tỷ và hắn đã làm thủ tục hoà ly. Khi rảnh rỗi, tỷ tỷ thường đến phủ Ninh Vương tìm ta, bảo rằng ở nhà một mình quá buồn chán và mời ta đến nhà ngoại chơi vài ngày.
Ta muốn đi.
Khi ta đang ngồi ngoài nhà kính phơi nắng, Ninh Vương cùng Vương viện chính đến. Ta mở mắt nhìn họ, “Có chuyện gì vậy? Có ai bị bệnh sao?”
“Thảo dân đến để bắt mạch bình an cho nương nương.”
“Chúc mừng Vương gia, nương nương. Nương nương đã có hỷ mạch, đã được hai tháng rồi.” Vương viện chính cười nói.
Ta tỉnh táo hẳn, không ngờ gần đây ta buồn ngủ liên tục là vì đã có thai.
“Mới có thai là không nên đi lại nhiều, phải không?” Ninh Vương hỏi Vương viện chính.
“Đúng vậy,” Vương viện chính khéo léo đáp, “Nên nghỉ ngơi nhiều, và ở bên cạnh phụ thân của đứa bé, như vậy có lợi cho thai nhi ổn định.”
Ninh Vương gật đầu, “Vất vả rồi, hôm nào ta sẽ mời ngươi uống trà.”
“Không dám.” Vương viện chính cười tủm tỉm rồi rời đi.
Ta ngồi tựa vào ghế, nhìn Ninh Vương với nụ cười khó hiểu, “Vương viện chính quả thật là một người thú vị.”
“Ông ấy là một đại phu thú vị.” Ninh Vương ngồi xổm trước mặt ta, đặt tay lên bụng ta, “Lời của đại phu, nàng phải nghe.”
Ta chọc nhẹ vào mặt huynh ấy, lườm huynh.
Buổi tối, Lương phi gửi tới một quyển sách về cách sinh con trai, kèm theo nhiều bộ quần áo nhỏ của Thất hoàng tử, bảo ta để dưới gối, nhằm cầu con trai.
Ninh Vương gom hết rồi bỏ vào rương.
“Đừng nghe lời bà ấy, sinh con trai không biết nghe lời mẹ, con gái thì ngoan ngoãn hơn.”
“Được, vậy sinh con gái ngoan ngoãn.”
Huynh ấy khẽ cười.