Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA VÀ TỶ TỶ XUẤT GIÁ CÙNG MỘT NGÀY Chương 6 TA VÀ TỶ TỶ XUẤT GIÁ CÙNG MỘT NGÀY

Chương 6 TA VÀ TỶ TỶ XUẤT GIÁ CÙNG MỘT NGÀY

7:04 chiều – 02/10/2024

13

Không biết có phải vì chuyện Ninh Vương cãi nhau với Lương phi không, mà buổi chiều Thái tử đã gửi thiệp mời.

Là lễ đầy tháng của đứa con trai thứ tư của Thái tử.

Ta chuẩn bị quà rồi hỏi Vương gia liệu ta có thể không đi không.

“Ta cũng không đi.” Ninh Vương thờ ơ nói, “Chỉ cần gửi quà là được.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, rồi bảo Tiểu Cúc đưa tin cho tỷ tỷ, dặn nàng ta không được theo Mẫn Thời Ất dự tiệc ở phủ Thái tử.

Chiều hôm đó, quản sự của phủ Thái tử đích thân đến mời, nhưng Ninh Vương cũng từ chối. Quản sự mặt mày khó chịu rồi rời đi.

Ngày hôm sau, ta nhận được tin rằng tỷ tỷ đã theo Mẫn Thời Ất đến dự tiệc.

“Nàng ta điên rồi!” Ta nắm chặt tay Tiểu Cúc, “Bây giờ ngươi đi tìm nàng, bảo nàng về nhà ngay!”

Ta về nhà chờ cả buổi, nhưng tỷ tỷ vẫn chưa quay lại.

Ta tức đến nỗi đập vỡ chiếc bình hoa mà tỷ tỷ yêu thích nhất, mẫu thân ôm lấy ta khóc, “Chiều nay mẫu thân sẽ đi tìm nó, mẫu thân sẽ thay con đánh nó.”

“Mẫu thân,” ta nói, “nàng ta có suy nghĩ gì không, có phải nàng ta muốn con chết không?”

“Sao ta lại muốn ngươi chết?” Tỷ tỷ xông vào, “Thái tử đã gửi thiệp mời, mời cả phu thê chúng ta, ta có thể không đi sao?”

Ta tát nàng ta một cái.

Tỷ tỷ cũng nổi giận, “Ngươi lại tát ta, ngươi tưởng ta không dám đánh lại sao?”

Mẫu thân và Tiểu Cúc hợp sức tách chúng ta ra.

Ta vén tay áo lên, lộ ra vết sẹo trên cánh tay, “Ngươi có phải là tỷ tỷ ta không? Ngươi tùy tiện đổi kiệu hoa, gây ra đại họa, ta đang cố gắng hết sức để giải quyết hậu quả.”

“Ngươi không thể nghĩ cho ta một lần sao? Vết sẹo này, ngươi quên rồi sao?”

Tỷ tỷ đứng sững lại, nét mặt giận dữ trên mặt ngay lập tức biến mất.

“Ta… ta quên mất chuyện đó.” Nàng ta tiến đến định đỡ ta, lẩm bẩm, “Ta thật sự quên mất, lẽ ra ngươi nên nhắc ta trước.”

Ta tức giận ngồi phịch xuống ghế.

Vết sẹo này là do Thái tử dùng kiếm rạch.

Đêm đó, Ninh Vương hỏi ta làm sao biết huynh ấy có tính tình tốt, ta đã kể lại chuyện lần ở Trạm Hà Nguyên, khi tên tiểu nhị vụng về làm đổ canh lên người huynh ấy mà huynh ấy không giận.

Hôm đó ta và tỷ tỷ cũng có mặt.

Thái tử hôm đó say rượu, khi đi qua phòng chúng ta, nhìn thấy ta và nổi lòng tham. Hắn xông vào kéo ta, ta dùng chén trà đập hắn, hắn liền rút kiếm định giết ta.

May mắn thay, Ninh Vương đi ngang qua cửa phòng, tuy không nhìn thấy gì, nhưng nghe thấy giọng Thái tử, liền gọi: “Hoàng huynh cũng ở đây à?”

Thái tử sợ Ninh Vương biết hắn làm bậy, nên kiềm chế cơn giận, “Ngươi làm gì ở đây?”

“Tiểu nhị lỡ làm ướt áo ta.” Ninh Vương có chút bối rối kéo tay áo ướt sũng, “Hoàng huynh ở cùng ai, trông có vẻ rất náo nhiệt.”

Thái tử nhìn bộ áo ướt của Ninh Vương, sự cảnh giác trong mắt biến mất, hắn ném thanh kiếm đi và ra ngoài cùng Ninh Vương như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ta được giải thoát, liền đi về bằng cửa sau.

Thái tử hôm đó say rượu, có lẽ không nhớ ta là con gái nhà ai, hoặc có biết nhưng không muốn làm to chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, nên chuyện này mới chìm vào quên lãng.

Nhưng trong lòng ta vẫn luôn oán hận, tỷ tỷ và gia đình ta đều biết chuyện đó.

“Làm sao ngươi chắc chắn rằng khi Thái tử nhìn thấy mặt ngươi, hắn sẽ không nhớ ra chuyện hôm đó?” Ta hỏi tỷ tỷ.

“Ta nói ta sai rồi.” Tỷ tỷ cũng bắt đầu khóc, “Hơn nữa, hôm qua ta không gặp Thái tử, nữ quyến và nam nhân đều tách riêng.”

Tỷ tỷ nghĩ đến chuyện hôm đó cũng sợ hãi.

“Giang Nhàn, ta mong ngươi có chút suy nghĩ. Bây giờ chúng ta như đi trên băng mỏng, mỗi bước đi đều nguy hiểm. Nếu ngươi không nghĩ cho gia đình, thì hãy nghĩ cho bản thân mình.”

Tỷ tỷ lẩm bẩm: “Thực ra ta cũng hối hận rồi.”

Mẫu thân và ta đều nhìn nàng ta, nàng ta cúi đầu nức nở: “Mẫn Thời Ất không phải là phu quân tốt, hắn có người phụ nữ bên ngoài, tính tình cũng không đoan chính như vẻ bề ngoài.”

“Nếu biết trước hắn là người như vậy, ta chắc chắn sẽ không đổi kiệu hoa.”

Nàng ta lẩm bẩm: “Ta muốn hoà ly, nhưng lại sợ mất mặt, hơn nữa, ta không muốn để hắn sống yên ổn. Cho dù có hoà ly, ta cũng phải hủy hoại hắn.”

Mẫu thân và ta đều kinh ngạc nhìn tỷ tỷ.

“Ngươi nên cảm ơn ta vì đã đổi kiệu hoa.” Nàng ta trừng mắt nhìn ta, “Nếu ngươi gả cho hắn, chắc chắn ngươi sẽ nhẫn nhịn, ngày ngày bị hắn ức hiếp.”

“Vậy nên, đừng oán ta nữa, chúng ta coi như huề.”

Ta ngồi đối diện Ninh Vương, cẩn thận đưa cho huynh ấy một chén trà lạnh.

Huynh ấy không uống, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị.

“Những gì cần nói ta đã nói rồi,” ta khẽ nói, “Ngài muốn giết hay phạt, tùy ngài xử trí.”

Mặc dù nói vậy, ta vẫn ngồi sát huynh ấy, khẽ kéo áo huynh ấy một cách cẩn thận.

Huynh ấy đặt chén trà xuống với một tiếng cạch, “Lúc nãy nàng có ném trúng Mẫn Thời Ất không?”

“Hả?” Ta ngập ngừng rồi gật đầu, “Có… có trúng một lần.”

Huynh ấy quan tâm thật kỳ lạ.

“Kỹ năng của nàng không tốt, lần sau để ta dạy nàng.”

“Vâng, tốt quá.” Ta gật đầu, cố gắng đoán ý huynh ấy.

Huynh ấy vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị, “Không cưới hắn, nàng có buồn lắm không?”

Ta lắc đầu, “Không có, ta cảm thấy may mắn. May mắn là cưới được Vương gia, không phải hắn.”

Khóe miệng huynh ấy nhếch lên, “Thật sao?”

“Thật, hoàn toàn là sự thật!” Thấy huynh ấy có vẻ không định trách phạt, ta vội nắm lấy tay huynh ấy, “Ta thích Vương gia mà.”

Khóe miệng huynh ấy khẽ giật, nhưng rồi huynh lại thu lại nụ cười, “Ta chưa từng cảm nhận được nàng thích ta. Ta hỏi nàng bao nhiêu lần có tâm sự gì, nhưng nàng đều không nói.”

“Ta không dám nói.”

“Chẳng phải nàng bảo không sợ ta sao?” Huynh ấy hỏi.

“Không phải là sợ, mà là cảm thấy có lỗi.” Ta nhìn huynh ấy , “Xin lỗi, ngài có thể tha thứ cho chúng ta không?”

Huynh ấy vỗ nhẹ tay ta, nhưng lực không mạnh.

“Ta nghe nói trước khi cưới, nàng thích Mẫn Thời Ất.”

Ta hơi lúng túng, nhỏ giọng đáp, “Cũng… cũng không hẳn là thích hắn, chỉ là sau khi đính hôn, ta có chút tưởng tượng về tương lai.”

“Vương gia chẳng phải cũng thích tỷ tỷ sao.” Ta lẩm bẩm, “Ta còn lo ngài đặt nhầm tình cảm, rồi sẽ nổi giận nữa.”

Huynh ấy bật cười vì tức giận, “Từ khi nào ta từng thích tỷ tỷ của nàng?”

“Ngài vốn định cưới nàng ấy, đối xử tốt với ta chẳng phải là vì nàng ấy sao,” ta nhỏ giọng nói, “Ta cũng không quan tâm nhiều, thôi thì mọi chuyện coi như công bằng, ai cũng không nhắc đến quá khứ nữa.”

Huynh ấy lộ vẻ mặt dở khóc dở cười, “Khi nào ta gọi nàng là Giang Nhàn?”

Ta lắc đầu.

Huynh ấy thực sự chưa bao giờ gọi nhầm tên.

“Vậy ra từ ngày đầu tiên ngài đã biết?” Ta nhìn hắn, “Sao ngài không nói?”

“Nói rồi thì đổi nàng về lại sao? Để nàng và Mẫn Thời Ất thành đôi?”

Huynh ấy hỏi lại ta.

Ta ngỡ ngàng nhìn huynh ấy.

“Tại sao ngài lại nghĩ vậy?” Ta vừa hỏi vừa bỗng hiểu ra, huynh ấy là một vương gia, nếu biết chuyện cưới nhầm, với thân phận của huynh ấy chắc chắn sẽ phải đưa ra quyết định.

Nhưng nếu đổi ta và tỷ tỷ lại, huynh không thể làm được, vì tỷ tỷ và Mẫn Thời Ất đã có mối quan hệ. Nhưng việc gia đình ta lừa gạt huynh ấy thì không thể chấp nhận.

Vậy nên, cách tốt nhất là giả vờ không biết và chấp nhận mọi chuyện.

Nhưng điều này cần có một điều kiện, đó là huynh ấy không ghét việc cưới ta.

“Vậy nên, cưới ta hay cưới tỷ tỷ đều không quan trọng với ngài?” Ta hỏi huynh ấy , “Ngài biết ta là Giang Lê nhưng vẫn chấp nhận sao?”

Vì huynh ấy không động phòng, có thể là vì huynh ấy biết ta không phải tỷ tỷ, nhưng lại không thích ta, nên cứ trì hoãn.

Trong lòng ta có chút chua xót, nhưng cũng không rõ cảm giác là gì.

Huynh ấy nhìn ta, “Nàng nghĩ ta là người không quan tâm cưới ai sao?”

Ta lắc đầu, không hẳn là như vậy.

“Nhưng,” ta vẫn không hiểu, “Hành động của ngài không hợp lý chút nào. Ngài đã quan tâm ai mình cưới, vậy tại sao biết cưới nhầm mà lại im lặng?”

Trừ khi ngay từ đầu người huynh ấy muốn cưới chính là ta.

Ninh Vương đột nhiên đứng dậy, “Muộn rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi.”

Huynh ấy đứng dậy ra ngoài, bước qua bậc cửa xuống bậc thềm. Ta theo sau huynh ấy, đi được mấy bước thì chợt nghĩ đến điều gì đó.

“Đứng lại!” Ta chặn trước mặt huynh ấy, huynh ấy dừng bước, “Nhị tiểu thư, nàng có điều gì cần chỉ bảo?”

Ta kéo lấy áo mình, “Hôm nay ta mặc áo màu gì?”

Huynh ấy vừa đi rất trôi chảy, ta nghi ngờ huynh ấy có thể nhìn thấy.

Ta bỗng sinh nghi với huynh ấy.

“Ta là kẻ mù.” Huynh ấy nghiêm túc nói với ta, “Ta không nhìn thấy.”

Ta vung tay trước mặt huynh ấy, nhưng quả thật huynh ấy không có phản ứng.

“Thật sự không nhìn thấy?” Ta hỏi.

Huynh ấy nắm tay ta, “Đi thôi.”

Tỷ tỷ và Mẫn Thời Ất đã về nhà hắn. Ta nói cho gia đình biết rằng Ninh Vương đã biết chuyện cưới nhầm, cha nương và huynh trưởng muốn quỳ xuống xin tạ tội, nhưng Ninh Vương đã an ủi mọi người.

Chuyện này coi như đã được bỏ qua.

“Từ nay, Vương phi chính là Giang Nhàn, chuyện này chúng ta sẽ giữ kín.” Mẫu thân nói.

14

Mẫu thân đã sai tỳ nữ trong nhà đi theo tỷ tỷ trở về nhà chồng.

tỳ nữ hàng ngày đều báo tin về tỷ tỷ cho ta.

Ba ngày đầu, tỷ tỷ ngoan ngoãn không ra ngoài, nhưng đến ngày thứ ba, tỷ tỷ đã chấp nhận thiệp mời của Triệu Tòng Ngọc, mời nàng ấy đến nhà chơi.

Ta liền bảo tỳ nữ cảnh báo tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ không để tâm.

Qua một ngày nữa, tỳ nữ đến báo rằng tỷ tỷ đã cãi nhau với Mẫn Thời Ất, và cào rách mặt hắn.

“Con hồ ly tinh mà hắn nuôi bên ngoài đã mang thai rồi.” tỳ nữ thở dài, “Đại tiểu thư không đồng ý cho hắn nạp thiếp, hai người cãi nhau trước, rồi sau đó mới động tay.”

Càng nghe ta càng thấy nhức đầu.

“Ngươi không nhắc nhở tỷ tỷ, để huynh trưởng ra mặt sao?”

Mới thành thân mà Mẫn Thời Ất đã đòi nạp thiếp, rõ ràng không coi Giang gia và cả phủ Ninh Vương ra gì. Cho nên huynh trưởng ra mặt cũng là điều hợp lý.

“Đại thiếu gia đã chủ động tìm đến hắn, hắn vốn đã đồng ý, nhưng đại tiểu thư không hiểu sao lại đi hạ dược cho con hồ ly tinh đó.”

“Đến khi hắn biết, liền nói đại tiểu thư độc ác, giận dữ tuyên bố sẽ đón hồ ly tinh đó vào nhà.”

Nghe đến đây ta ngẩn người, tỷ tỷ đến tận cửa đánh người đúng là phong cách của nàng, nhưng chuyện hạ độc thì nàng chưa từng nghĩ ra.

Ta cau mày, “Nàng lấy loại độc đó từ đâu?”

Loại độc này chỉ có ở những nơi phong hoa tuyết nguyệt, gia đình đàng hoàng thì không dễ gì có được.

tỳ nữ lắc đầu, nói rằng nàng cũng không biết.

“Ngươi đi báo với huynh trưởng, bảo huynh ấy chú ý đến Triệu Tòng Ngọc, mười phần có đến tám chín là nàng ta đã đưa loại độc này cho tỷ tỷ.” Ta ngừng lại một chút rồi hạ giọng, “Cũng đừng để Triệu Tòng Ngọc và tỷ tỷ gặp nhau nữa.”

tỳ nữ đáp lời rồi rời đi.

“Phu nhân,” Ninh Vương bước vào, ta thu lại suy nghĩ rồi bước tới đón hắn. Chàng cau mày, “Sao tay nàng lạnh thế này?”

Ta dìu hắn ngồi xuống, “Thời tiết nóng nực, thiếp muốn sai người đem đá băng vào phòng.”

Ninh Vương khựng lại một chút, không nói gì.

“Có chuyện gì sao?” Ta hỏi.

“Liệu nàng có điều gì muốn nói với ta không?” Chàng hỏi ta.

“Ta…” Mũi ta cay cay, vừa giận vừa cảm thấy tủi thân, nhưng ta không đoán được chàng ấy sẽ phản ứng ra sao sau khi biết sự thật, ta không dám mạo hiểm, “Ta không có gì.”

“Ừ.” Ninh Vương buông tay ta ra, thần sắc lãnh đạm, nhấp một ngụm trà.

Ta cũng không biết nói gì thêm, một lúc sau, chàng thở dài, đặt chén trà xuống rồi xoa đầu ta, “Chúng ta là phu thê phải không?”

Không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó nỗi tủi thân của ta như bị phóng đại, ta không kìm được mà nghẹn ngào.

“Phải!”

“Chỉ cần nàng nói phải là được.” Chàng kéo ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, “Đừng lo, ta không sống được bao lâu nữa đâu.”

Tim ta giật thót, nhưng Ninh Vương không nói thêm gì.

Hai ngày sau, là sinh nhật của ta và tỷ tỷ, ta nhận được lễ vật và thiệp mời từ Triệu Tòng Ngọc.

Ta đã từ chối.

“Huynh đã điều tra được chưa?” Ta gặp huynh trưởng, “Nhà họ Triệu không có sơ hở nào sao?”

Chúng ta cần phải chuẩn bị trước, để đề phòng Triệu gia lợi dụng việc này làm khó dễ.

“Ừm!” Huynh trưởng nói, “Chỉ cần nhà họ dám hé môi, ta và phụ thân có thể lập tức khiến họ không còn chốn dung thân.”

Ta gật đầu, “Huynh hãy đưa mẫu thân và tiểu đệ xuống Giang Nam trước, muội chuẩn bị vài ngày nữa sẽ nói thẳng với Vương gia.”

“Được.”

Ta và phụ thân, cùng huynh trưởng đều nghĩ rằng không thể giấu chuyện này thêm nữa.

Dù Vương gia xử lý chúng ta thế nào, chúng ta cũng chịu.

Nhưng không ngờ hai ngày sau, vụ việc cha của Triệu Tòng Ngọc lạm quyền tư lợi đã bị phanh phui, ông ta bị kết án, gia đình họ Triệu cũng bị buộc phải rời khỏi kinh thành.

Cả nhà ta đều không ngờ lại có kết cục như thế này.

“Thật là quá trùng hợp.” Huynh trưởng lẩm bẩm, “Chẳng cần chúng ta phải ra tay.”

Ta cảm thấy có gì đó không ổn.

“Chờ đến Tết Đoan Ngọ rồi nói.” Huynh trưởng bảo ta, “Lúc đó các ngươi về nhà ăn cơm, cả nhà chúng ta cùng xin lỗi Vương gia, cầu xin người tha thứ.”

Mẫu thân nói: “Ta thấy Vương gia đối xử với A Lê cũng tốt, có lẽ người sẽ không truy cứu đâu.”

Ta cũng đồng ý.

Đến ngày Tết Đoan Ngọ, ta về nhà mẹ đẻ tặng quà, lại tình cờ gặp Mẫn Thời Ất ở hậu viện.

Hắn chặn ta lại, nói hắn hối hận rồi, tỷ tỷ tính tình nóng nảy, không được điềm tĩnh và thông minh như ta.

“Giang Lê, ta biết nàng và Vương gia vẫn chưa viên phòng.” Mẫn Thời Ất nói, “Vương gia vốn định cưới Giang Nghiên, nàng không bằng cùng tỷ tỷ đổi lại đi.”

“Chỉ cần đổi lại, tất cả mâu thuẫn và nguy cơ đều sẽ được giải quyết.”

Ta không thể tin nổi mà nhìn Mẫn Thời Ất.

“Nàng không muốn viên phòng với Vương gia, chẳng phải là vì đợi ta sao?” Mẫn Thời Ất cố kéo tay ta, trong mắt đầy tình cảm, “Giang Lê, nàng đừng sợ! Chỉ cần đổi lại, những gì nàng lo lắng sẽ không còn nữa.”

“Mẫn Thời Ất!” Ta nhặt viên đá dưới đất, lung tung ném vào hắn, “Những gì ngươi học từ thánh hiền sách đều nuốt vào bụng chó rồi sao? Ngươi coi Giang gia ta là gì, coi chúng ta là tỷ muội là gì?”

Đầu Mẫn Thời Át bị ta ném trúng, máu chảy đầy mặt.

“Thúy Quyên, đi gọi huynh trưởng và phụ thân đến.” Ta chỉ vào Mẫn Thời Ất, “Hôm nay hắn không xin lỗi ta và tỷ tỷ, chúng ta sẽ cùng nhau tận diệt!”

“Đừng gọi cha và huynh gì hết, hai tỷ muội ta hôm nay sẽ xử hắn.” Tỷ tỷ chạy tới, dọc đường rút một cây tre trồng cho mướp bò, quất vào đầu Mẫn Thời Ất.

“Đỗ trạng nguyên rồi nên coi trời bằng vung, ngươi không biết soi gương nhìn lại bộ mặt mình à, dám đến nhà ta gây rối.”

“Hôm nay nếu ta không đánh chết ngươi, ta không phải là Giang Nghiên!”

Tỷ tỷ đuổi theo Mẫn Thời Ất.

Mẫn Thời Ất vừa lau máu đầy mặt, vừa bị tỷ tỷ đuổi khắp sân.

Ta xả hết giận rồi bật cười, nhưng khi vừa quay người lại, nhìn thấy người đứng xa xa, ta không còn cười được nữa.

“Vương gia.” Ta khẽ nói.