Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại LÀM MẪU NGHI THIÊN HẠ KHÔNG KHÓ Chương 7 LÀM MẪU NGHI THIÊN HẠ KHÔNG KHÓ

Chương 7 LÀM MẪU NGHI THIÊN HẠ KHÔNG KHÓ

7:37 sáng – 02/10/2024

18

Sau năm mới, trời đã vào xuân, bệnh tình của Thái hậu dần dần chuyển biến tốt hơn, Lệ phi cũng đã bắt đầu nói chuyện nhiều lại, nhưng chỉ có Thuận phi là mắc phải cảm phong hàn.

Thuận phi sau khi sinh thân thể đã yếu, nhưng lại có tính trẻ con, không biết giữ mình mà mặc áo mỏng đi du xuân, trở về liền nằm liệt giường, đến nỗi làm Cốc Vũ bên cạnh hoảng sợ không thôi. 

Hôm đó Hoàng thượng đang ở cung ta uống trà, Cốc Vũ hốt hoảng chạy vào bẩm báo, nói rằng nương nương của nàng lại phát sốt cao. Hoàng thượng đang cầm chén trà thì giật mình, lỡ tay làm nóng mình: “Chủ tử thì tính khí hấp tấp, đến nô tài cũng vậy!”

Hoàng thượng hầm hầm bỏ đi, tiện cho ta nhanh chóng tới Vĩnh Ninh Cung. Thái y đến khám và bốc thuốc, nói rằng Thuận phi vừa sinh xong thân thể còn yếu, lại mắc phong hàn, cần phải được điều dưỡng cẩn thận.

Thuận phi nằm trên giường, người bệnh tật, còn Tĩnh Thư thì còn quá nhỏ, ta đành mang con bé về Phụng Nghi Cung chăm sóc, chờ Thuận phi khỏi bệnh rồi sẽ trả lại. 

“Tỷ tỷ, tỷ vẫn phải giúp muội nuôi con rồi,” 

Thuận phi sốt cao không dứt, hai má đỏ bừng nhưng vẫn còn tâm trạng đùa giỡn với ta. Ta chỉ coi như nàng bị suy nhược sau sinh, bệnh đến như núi đổ mà đi thì như tơ nhện, tuy rằng ta rất lo lắng nhưng cũng không có cách nào khác, đành dặn dò nàng phải nghỉ ngơi và điều dưỡng kỹ lưỡng.

Tĩnh Thư vốn rất gần gũi với ta, ở Phụng Nghi Cung đã hơn một tháng, càng ngày càng thích được ta bế bồng. Nhưng bệnh tình của Thuận phi vẫn không thuyên giảm, Thái y đã đến không biết bao nhiêu lần, nhưng nàng vẫn không đỡ.

Ta mỗi ngày đều chạy đến Vĩnh Ninh Cung.

Tĩnh Thư đã biết lật người, đã biết bò, sắp sửa biết ngồi, nhưng Thuận phi vẫn nằm bệnh.

Nàng ấy nằm trên giường, ngày qua ngày cơ thể càng phì nộn, toàn thân phù thũng, sốt thấp không lui. Sau đó, nàng ấy không thể ăn uống được gì nữa, nhưng thuốc thì vẫn phải uống.

Thái y bốc thuốc gì nàng ấy uống thuốc đó. Bởi vì ta đã nói với nàng ấy rằng, Tĩnh Thư ở Phụng Nghi Cung không yên, con bé muốn gặp mẫu phi.

Thuận phi luôn nhớ đến Tĩnh Thư, mỗi ngày đều gắng gượng uống thuốc.

Đến khi cổ họng của nàng ấy cũng bị sưng lên, uống không trôi, đành phải để Cốc Vũ từng thìa từng thìa đút thuốc. Mỗi khi nôn ra một bát thì lại cố uống tiếp bát khác.

Ta nói, Tĩnh Thư nhớ mẫu phi.

Ta nói, Tĩnh Thư sắp biết đi rồi.

Ta nói, muội còn phải chờ Tĩnh Thư trưởng thành, dạy nó thêu thùa, dạy nó đọc sách vẽ tranh, muội phải thấy con bé lớn lên và gả đi.

Thuận phi chỉ cười: “Tỷ tỷ à, chúng ta sau này còn phải thêu hỉ phục cho Tĩnh Thư, chuẩn bị hồi môn, làm chăn cưới. Nếu phò mã của con bé dám bắt nạt nó, chúng ta còn phải đứng ra đòi lại công bằng cho con.”

Xuân qua rồi, hạ cũng qua, thu cũng sắp hết.

Thuận phi ngày ngày uống thuốc, không sót một lần nào. Thuốc Thái y bốc đắng vô cùng, nàng ấy uống một ngụm lại gọi một tiếng “Tĩnh Thư.”

Về sau, khi toàn thân nàng ấy đau đớn đến không chịu nổi, mỗi ngụm thuốc lại là một tiếng “mẫu phi.”

Hoàng thượng tới thăm hai lần, nhưng nàng ấy không chịu gặp. Thân thể phù nề, nàng ấy không muốn làm Hoàng thượng sợ, sợ rằng Hoàng thượng sẽ vì thế mà không thương Tĩnh Thư.

Thế là Hoàng thượng ít lui tới.

Hôm nay là ngày mười bảy tháng mười.

Hoàng thượng đến chỗ Lệ Tần, Thái hậu đã đón Lịch Nhi và Tĩnh Thư đi, ta ở lại trông nom Thuận phi, nghe nàng ấy từng câu, từng câu gọi đau, gọi mẫu phi, gọi tỷ tỷ, gọi Tĩnh Thư.

Trời đã khuya.

Ta không kìm nén được, lặng lẽ ra khỏi chính điện của Vĩnh Ninh Cung, ngồi xổm bên ngoài điện mà khóc không thành tiếng.

Thái y đã thử cả trăm ngàn phương thuốc mà không có tác dụng, ta hỏi nàng ấy đau ở đâu, nàng ấy chỉ nói là khắp người đều đau. Cung Vĩnh Ninh đã được ta kiểm tra từng ngóc ngách, đến cả cây quế sau vườn cũng đã bị ta đào lên, nhưng nàng ấy vẫn bệnh. 

Ta nhớ đến hai năm trước khi Thuận phi mới mang thai, nàng ấy tươi tắn hoạt bát, miệng lưỡi lanh lợi, nói năng luôn nhanh nhẹn, vì sao bây giờ nàng ấy nằm trên giường, sắc mặt xanh xao, toàn thân phù thũng, hơi thở yếu ớt như sợi tơ.

“Chân Chân,” ta khẽ gọi tên tỷ tỷ yểu mệnh của Thuận phi, “ta không thể bảo vệ được muội muội của chúng ta rồi. Nếu trên trời có linh thiêng, hãy giúp nó đi.”

“Ngươi thương nó như thế, sao có thể nhẫn tâm nhìn nó chịu khổ thế này.”

Tại sao vậy, tại sao lại không thể khỏi?

Tĩnh Thư đã biết đi, nhưng Thuận phi vẫn bệnh.

Bao lần ta định dắt Tĩnh Thư đến thăm nàng ấy, nhưng nàng ấy đều không cho. Nhưng hôm đó, ta còn nhớ hôm đó trời rất đẹp, nàng ấy đột nhiên gắng gượng dậy, bảo Cốc Vũ chải đầu, rồi xin ta dẫn Tĩnh Thư lại để nàng ấy nhìn từ xa một chút.

Nàng ấy bôi một lớp phấn thật dày, trừ việc trông có vẻ mập hơn người bình thường một chút thì cũng không có gì khác. Ta dẫn Tĩnh Thư lại gần, làm hiệu cho con bé, con bé thông minh, ta đã dạy nó không biết bao nhiêu lần rồi, nó gọi nàng ấy một tiếng “mẫu phi.”

Thuận phi đứng sau bức rèm, nếu không có Cốc Vũ đỡ lấy, chỉ e là đứng cũng không vững.

Nàng ấy ra hiệu cho Văn Hạnh bế Tĩnh Thư ra ngoài, rồi mới dám bước lại ngồi cạnh ta. Cốc Vũ lập tức kê thêm một chiếc gối mềm để nàng dựa vào. Thuận phi thả người nằm xuống gối: “Nó lớn hơn nhiều rồi.”

“Lúc nó đi chỉ bé như thế này thôi,” Thuận phi giơ tay làm động tác mô phỏng, “giờ đã lớn thế này rồi.”

“Tỷ tỷ, giao Tĩnh Thư cho tỷ, muội yên tâm rồi.” Nàng ấy vừa nói vừa cười: “Muội đã nói từ trước, con bé vốn dĩ là con gái của tỷ mà.”

“Tỷ tỷ, Tĩnh Thư lớn lên, đừng nói là muội không cần nó,” Thuận phi vừa cười vừa khóc, “muội cũng rất thương nó, muội vì nó mà đã uống rất nhiều thuốc, bao nhiêu bát, muội chưa bỏ sót một bát nào.”

“Nhưng mà muội không có phúc, không thể ở lại lâu hơn để bầu bạn với nó, nên muội đã chọn cho nó một mẫu phi tốt.”

“Tỷ tỷ,” nàng ấy gắng gượng nắm lấy tay ta, “giúp muội với, giúp muội..”

“Giúp muội nuôi nấng Tĩnh Thư nhé, dạy con bé cầm kỳ thi họa, dạy nó đọc sách thêu thùa, dạy nó tính toán, quản gia, nhưng tỷ đừng gò bó nó, nó muốn chơi thì cứ để nó chơi…,” Thuận phi vừa nói vài câu đã phải nghỉ lấy hơi, “chỉ cần con bé được bình an lớn lên khỏe mạnh, đó chính là tâm nguyện lớn nhất của muội.”

“Muội đã nghĩ kỹ cái tên nhỏ cho con bé rồi, gọi là Niệm Niệm nhé.”

“Muội không thể chuẩn bị của hồi môn cho con bé, muội sẽ để lại hồi môn của mình cho nó,” nàng nhắm mắt lại, “tỷ tỷ, khuyên mẫu thân muội bảo bà đừng quá đau lòng.”

Ta từng điều một nhận lời nàng ấy.

Ta sẽ nuôi lớn Tĩnh Thư.

Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho Cốc Vũ. Ta sẽ an ủi mẫu thân nàng.

Ta bước ra khỏi Vĩnh Ninh Cung, khóc không thành tiếng.

Tĩnh Thư không hiểu chuyện, đôi mắt ngây thơ long lanh nhìn ta. Con bé vẫn chưa biết nói nhiều, sốt ruột chỉ biết gọi “mẫu phi, mẫu phi” không ngừng. Ta ôm chặt con bé, nước mắt lưng tròng.

Sau đó, một buổi sáng nọ, Tĩnh Thư đột nhiên khóc òa không ngừng, không cách nào dỗ được. 

Ta như linh tính điều gì đó, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn, vội vã chạy đến Vĩnh Ninh Cung, vừa tới đã thấy Cốc Vũ mắt đỏ hoe bước ra.

Thuận phi cuối cùng cũng không qua khỏi mùa đông này.

Nàng ấy qua đời vào ngày mùng tám tháng mười một, ta nhớ rất rõ ngày hôm đó lạnh lẽo vô cùng.

Thuận phi tạ thế, Hoàng thượng đau xót, truy phong nàng ấy là Văn Huệ Thuận Quý phi, an táng tại Nam Lăng.

19

Sau khi Thuận phi qua đời, cái Tết năm ấy trong cung thật vắng vẻ, không còn ai bên tai lải nhải không ngừng, ta cảm thấy không quen. Lịch Nhi hiểu chuyện, thường xuyên đến chơi để làm ta vui. 

May mà Tĩnh Thư ngày một lớn, càng lớn lại càng giống nàng, cũng khiến ta an ủi phần nào.

Tĩnh Thư bắt đầu tập nói, lần đầu tiên gọi Hoàng thượng là “phụ hoàng”, Hoàng thượng vô cùng phấn khởi, ôm Tĩnh Thư hôn không ngớt. Tĩnh Thư lại ghét râu của Hoàng thượng cọ vào mặt, đẩy ra không cho hôn nữa, khiến Hoàng thượng cười lớn.

Lệ tài nhân vào cung năm thứ ba, cuối cùng cũng mang thai, Hoàng thượng rất vui mừng, thăng nàng ấy lên làm Lệ tiệp dư, nhưng vẫn ở tại Ngọc Lan Hiên. 

Ta nghĩ rằng, Hoàng thượng đã đăng cơ nhiều năm, chưa từng phong hậu cung lớn, nhân dịp này bèn đề nghị với Hoàng thượng. 

Dù sao năm nay cũng có một đợt tuyển tú, e rằng sẽ có nhiều người mới nhập cung, những người cũ trong cung cũng nên được đề bạt.

Hoàng thượng nghĩ ngợi một chút, rồi thăng cho Tôn tần lên làm Đức phi; ta cũng nhắc đến Sở tiệp dư, Hoàng thượng cũng nâng nàng lên thành Sở tần. Còn hai vị tiệp dư khác cũng được thăng lên tần vị, tạm thời không đề cập thêm.

Đức phi chân thành đến cảm ơn ta, tính nàng lạnh nhạt, không có con cũng không được sủng, thực sự không được Hoàng thượng để ý, giờ được phong lên phi vị, đúng là bất ngờ ngoài ý muốn; 

Sở tần không tiện ra ngoài, cũng nhờ người bày tỏ lòng cảm tạ chân thành. 

Còn lại những việc khác, tạm gác lại không nói.

Chỉ có Lệ tần, vốn tưởng mình sẽ được trở lại vị trí phi tần, nhưng không biết sao, Hoàng thượng không thăng chức cho nàng, nàng vẫn giữ vị Lệ tần. 

Có lẽ qua những năm tháng khó khăn, nàng cũng đã hiểu được sự khắc nghiệt của cuộc đời, bây giờ cũng trở nên điềm đạm, chỉ đóng cửa ở Trường Thu Điện mà không ra ngoài.

Khi lứa hoa sen đầu tiên nở vào mùa hè, trong cung lại có thêm những tân tú nữ.

Các cô nương trẻ trung, xinh tươi, đầy sức sống, tò mò nhìn ngắm bốn bức tường cung điện nguy nga này, trong mắt tràn đầy sự hồi hộp và ngây thơ.

Các nàng khác biệt hoàn toàn so với những nữ nhân đã sống lâu trong cung này.

Các nữ nhân trong cung, canh giữ ánh đèn, sống những ngày tháng vô vọng đến tận cuối đời, dù khuôn mặt vẫn trắng trẻo, mịn màng, nhưng trong ánh mắt chỉ còn lại sự u ám, trầm lặng.

Thái hậu vẫn không hài lòng vì Hoàng thượng ít con nối dõi, thúc giục Hoàng thượng tuyển thêm nhiều cô nương vào cung, để có thể mở rộng hoàng tộc họ Lưu.

Ta ngồi trên ghế cao, nhìn những cô nương trẻ ngoan ngoãn đứng trước mặt.

Tươi mới, linh hoạt.

Một số cô nương, cúi đầu tỏ vẻ khiêm nhường nhưng không thể che giấu niềm kiêu hãnh trong lòng. Một số khác, run rẩy sợ hãi nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. 

Ta cũng không vạch trần sự lo lắng của các nàng, ở trong cung lâu rồi, đã thấy nhiều yêu ma quỷ quái, ngược lại, ta cảm thấy các nàng đáng yêu.

Đột nhiên, ta bắt gặp một đôi mắt giống như chú hươu con.

Rất giống An tần năm xưa.

Trong ánh mắt ấy là sự háo hức, thuần khiết, là vẻ dễ thương chưa bị vấy bẩn.

Ánh mắt này ta đã từng nhìn thấy trước đây.

Ta gọi nàng tiến lên, nàng chớp mắt nhìn ta.

“Ngươi tên là gì?”

“Thần nữ là Lộ Tiếu Nhan, con gái của đại lý tự khanh.”

“Quả thật là một đứa trẻ ngoan,” ta tháo chiếc vòng ngọc bích trên tay đeo vào cổ tay nàng, “Đi đi.”

Hoàng thượng đột nhiên ghé sát lại: “Sao trẫm nhìn thấy chiếc vòng ngọc dương chi trên tay Hoàng hậu, màu sắc thật đẹp.”

“Sao trẫm chưa từng thấy Hoàng hậu tháo ra bao giờ.”

“Thái y nói thần thiếp thể chất yếu, cần được dưỡng ấm, thần thiếp nghĩ ngọc dương chi ấm người, nên luôn đeo bên mình.”

“Ừ,” Hoàng thượng nhớ tới Thuận phi, “nàng cũng phải giữ gìn sức khỏe, Lịch Nhi và Tĩnh Thư đều cần nàng chăm sóc.”

“Thần thiếp tuân chỉ.” Ta mỉm cười đáp lời.

Cuộc tuyển tú kéo dài ba ngày, Hoàng thượng đã chọn không ít cô nương, Thái hậu cũng chọn vài người, bao gồm cả Lộ Tiếu Nhan.

Hoàng thượng ban cho nàng tước vị tài nhân, sống cùng với Đức phi.

Còn một số cô nương khác có xuất thân danh gia vọng tộc, cũng được ban tước tài nhân, tạm thời không nói thêm.