8
Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, ta thấy mình đang nằm trong vòng tay của Lục Nguyên Vân. Nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn, nhất thời ta không phân biệt được đây là mơ hay hiện thực.
“Trường Lạc, nàng tỉnh rồi, còn khó chịu không?” Hắn đỡ ta ngồi dậy, vẻ mặt đau đớn, có lẽ vì phải ôm ta quá lâu nên cánh tay đã tê rần.
Ta bấm mạnh vào đùi mình để ép bản thân tỉnh táo hơn, sau khi quan sát xung quanh, ta khàn giọng hỏi: “Đây là đâu, ngươi định làm gì?”
Chúng ta hiện đang ngồi trong một chiếc xe ngựa, tốc độ không nhanh, phía sau còn có tiếng vó ngựa và bước chân đều tăm tắp, hẳn là có khá nhiều tùy tùng đi cùng.
“Chạy trốn.” Lục Nguyên Vân lấy ra vài miếng bánh tinh xảo từ trong áo đưa cho ta, “Ăn một chút đi, nàng đã mê man ba ngày rồi.”
Ta đã ngủ mê man ba ngày? Không thể nào, một cơn cảm nhẹ sao có thể khiến ta ngủ li bì đến vậy?
“Lục Nguyên Vân, ngươi thật to gan, có phải ngươi đã hạ thuốc ta không?” Ta hoảng hốt hét lên.
Lục Nguyên Vân vẫn bình tĩnh đưa cho ta một túi nước da bò, bảo ta uống nước.
Ta tức giận, hất tay hắn ra, loạng choạng muốn chạy ra ngoài.
Hắn nhanh chóng vòng tay ôm lấy eo ta, kéo ta ngã vào lòng hắn.
“Trường Lạc, hoàng thượng sai ta đến biên cương dẹp loạn, một năm rưỡi tới chắc sẽ không về kinh được, ta không yên tâm về nàng.” Hắn thở dốc, nửa trên cơ thể cố ý giữ khoảng cách với ta, nhưng bàn tay vòng quanh eo lại không buông lỏng chút nào.
Ta cười lạnh: “Ngươi sợ ta bắt nạt đại tiểu thư của ngươi, nên mới bày ra trò này đúng không?”
Hắn nghẹn lời, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói đã mang theo chút run rẩy: “Trường Lạc, trời cao hoàng đế xa, ta muốn đưa nàng đi nơi khác, sống một cuộc đời mới với ta. Chúng ta sống đời một đôi uyên ương, chẳng phải tốt hơn là bị giam cầm trong lồng son kia sao?”
Những lời này khiến ta hơi bất ngờ, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
“Lục Nguyên Vân, ngươi chẳng qua là muốn giúp đại tiểu thư dẹp bỏ chướng ngại, hà tất phải bịa ra những lời dối trá như vậy. Ta không hứng thú với quyền lực, danh lợi, ta chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, hoàn thành cốt truyện của ta…”
Biết đâu khi hoàn thành cốt truyện, ta có thể quay về.
Trước đây ta đã đọc vài cuốn tiểu thuyết xuyên không, nữ chính sau khi hoàn thành cốt truyện liền quay trở lại thế giới của mình.
Mặc dù không biết mình có thể hay không, nhưng trong thâm tâm ta chưa từng từ bỏ hy vọng đó.
Hơn nữa, ngay cả khi không thể quay về, ta cũng không dám đắc tội với thái tử, ta không đủ bản lĩnh để gánh hậu quả.
“Nàng thích Ân Trạch?” Lục Nguyên Vân bất ngờ siết chặt vai ta, buộc ta phải đối diện với hắn.
Ta suýt nghẹn thở, không hiểu nổi logic của hắn. Sao mọi chuyện cứ như thể trên đời này chỉ có hai nam nhân là hắn và Ân Trạch, và ta bắt buộc phải chọn một trong hai vậy?
Sau một hồi dò hỏi, ta cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.
Lục Nguyên Vân nhân lúc ta bệnh nặng, đã cho ta uống Mông Hãn dược để làm ta bất tỉnh, rồi đưa ta đi, thậm chí còn hợp tác với Giang Trường Ninh để phóng hỏa cung của ta.
Không biết hắn đã nói gì để thuyết phục Giang Trường Ninh.
Giờ thì khắp thiên hạ đều nghĩ rằng ta, Trắc phi của thái tử, đã chết trong trận hỏa hoạn, xương cốt không còn.
Diễn biến đã tới nước này, ta cũng chẳng biết làm cách nào để giải quyết cho trọn vẹn.
Lục Nguyên Vân tranh thủ dụ dỗ ta: “Biên cương có dân tứ phương, các món ăn phong phú, ta lại có gia sản không ít, khi đến nơi, ta sẽ giao hết cho nàng, muốn tiêu gì thì tiêu, muốn ăn gì thì ăn.”
Ồ, vậy sao? Ta nở nụ cười đầy vẻ động lòng.
Biên cương dân cư hỗn tạp, lại là nơi xa xôi, nếu ta mang theo tiền rồi chạy trốn, chẳng phải trời đất bao la ta có thể tự do tung hoành hay sao?
“Lục Nguyên Vân, ngươi đúng là một người tốt.” Ta chân thành khen hắn.
Hắn thoáng đỏ mặt, có lẽ vì ngượng ngùng, lực tay không giữ được, đẩy ta ngã về phía đối diện.
Ta dán lưng vào thành xe, cười ngớ ngẩn quay lại: “Ngươi khỏe thật đấy.”
Khi chúng ta đến doanh trại biên cương, trời bỗng đổ mưa tầm tã.
Ta đứng trên xe ngựa, nhìn đám binh lính đen đặc, lòng dấy lên chút sợ hãi.
Lục Nguyên Vân – gã nam nhân vụng về này – đứng dưới xe ngựa, ngẩng đầu cười ngờ nghệch với ta, mưa rơi lộp độp trên khuôn mặt hắn.
Giây tiếp theo, hắn vòng tay ôm lấy chân ta, trực tiếp bế ta lên vai, chạy nhanh về phía lều trại.
May mà ta phản ứng nhanh, cắn chặt môi dưới, nếu không đã thốt ra những lời nguyền rủa hắn rồi.
Khi nằm sấp trên lưng hắn, một cảm giác quen thuộc bất chợt ùa về.
Ngày hôm đó, hắn cũng dùng tư thế không mấy lịch sự này để bế ta đi giữa bao ánh mắt dõi theo.
Vào lều, hắn vội vàng lấy chăn bọc kín ta lại, chỉ để lộ hai con mắt.
“Nàng còn chưa khỏe hẳn, nơi này không bằng kinh thành, điều kiện khổ sở lắm, nhưng Trường Lạc, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.” Hắn nói rất chân thành, đôi mắt dịu dàng như dải ngân hà.
Giờ mới nói là điều kiện khổ sở, lúc trên xe ngựa hắn đâu có nói thế này.
Ta hỏi hắn biên cương nhiều gió bụi không, hắn bảo không nhiều, phong cảnh đẹp lắm.
Ta hỏi hắn biên cương nắng gắt không, hắn bảo không nắng, dương khí vượng.
Ta hỏi hắn nam nhân ở biên cương có mạnh mẽ không, hắn bảo không mạnh, không bằng hắn.
Mấy ngày sau, cái danh “người sợ thê tử” của Lục Nguyên Vân vang xa khắp doanh trại, thậm chí còn vượt qua cả danh hiệu “Tướng quân bách chiến bách thắng” của hắn.
Ta thật sự không làm gì cả, đều là Lục Nguyên Vân tự nguyện thôi.
Gỡ xương cá, hớt bọt trà, trước khi ngồi xuống luôn lau ghế cẩn thận, đường lầy lội thì đòi cõng, nếu ta ngại ngùng từ chối, hắn sẽ để ta bước từng bước lên chân hắn để đi qua…
“Dao Dao, Lục tướng quân quả là một người đàn ông tuyệt vời.” Cô đầu bếp vừa gặm hạt dưa, vừa hướng ánh mắt về phía bờ sông, nơi Lục Nguyên Vân đang hì hục giặt đồ cho ta.
Dao Dao là cái tên mới mà Lục Nguyên Vân đặt cho ta.
Người này hơi ngốc, sợ mấy đại nương trong quân quá quen với việc làm nhanh, sẽ giặt đồ không sạch, lại sợ ta nghĩ hắn là nam nhân mà phải giặt đồ phụ nữ thì mất mặt, thế là nửa đêm lén lút ra bờ sông giặt đồ cho ta.
Nếu không phải đại nương thèm dưa mới dẫn ta đến đây xem, có lẽ ta còn chẳng biết gì.
“Đại nương, vài hôm nữa Lục Nguyên Vân ra trận, chúng ta đi xin cho hắn một lá bùa bình an nhé.”
Ánh trăng phủ lên mặt sông, ánh nước lấp lánh, bóng lưng của người nam nhân ấy đang chuyển động liên tục theo từng động tác, in sâu vào trong tâm trí ta.
Một tiếng “xoẹt” bất chợt vang lên, ngay sau đó, Lục Nguyên Vân mạnh tay vỗ xuống mặt nước, bực bội nói: “Cái áo này như làm bằng giấy ấy, thôi thôi, mai dậy sớm ra thành mua cái mới, Dao Dao thích màu này.”
“Biết vậy lúc trước nghe lời người ta, không đưa hết gia tài cho Dao Dao, nên để lại chút tiền riêng. Haiz… Khó quá, lại phải nghĩ cớ đi vay tiền của mấy huynh đệ rồi.”
Đại nương đẩy nhẹ vai ta, ra hiệu bảo ta tiến lại gần, rồi lẳng lặng rời đi, vừa đi vừa ngoái lại nhìn.
Ta đứng nguyên tại chỗ, do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định không làm phiền hắn.
Lục Nguyên Vân, có những mối quan hệ quá gần sẽ trở nên phức tạp. Ta và hắn vốn không cùng một thế giới, những gì ngươi nhìn thấy không phải là ta, và ta cũng không muốn bị vướng bận bởi tình cảm ở thế giới xa lạ này.
Ta không có sự dũng cảm mạnh mẽ đối đầu với nghìn vạn khó khăn như ngươi, ta là kẻ nhút nhát và ích kỷ.