Khó khăn lắm mới đến lúc hai người họ chuẩn bị rời đi, thì Giang Trường Ninh lại đến.
“Đại… Thái tử phi.” Lục Nguyên Vân kính cẩn hành lễ, cúi đầu không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
“Lục tướng quân sao lại ở đây?” Giang Trường Ninh tự nhiên đứng bên cạnh Ân Trạch, nụ cười dịu dàng như làn nước mùa xuân, “Điện hạ, môi chàng sao lại đỏ và có vẻ sưng vậy, để ta gọi ngự y đến.”
Ta cố nín cười, ngăn nàng ấy lại, “Tỷ tỷ, thái tử chỉ ăn cay thôi, lát nữa sẽ hết.”
Ân Trạch liếc nhìn ta một cái, “Lục tướng quân, lâu rồi ta chưa cùng ngươi so tài.”
Lục Nguyên Vân từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu, không để ai thấy vẻ mặt của mình. Nghe đến câu này, hắn khẽ gật đầu, bước ra ngoài trước.
Giang Trường Ninh thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai Ân Trạch mà khuyên nhủ, “Chàng ta tính cách quá thẳng thắn, không quen với sự đối đãi ngoài mặt của chốn quan trường, điện hạ nên rộng lượng hơn.”
Ân Trạch nhìn sâu vào mắt ta, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Sau khi hai người nam nhân rời đi, Giang Trường Ninh chủ động nắm lấy tay ta, ánh mắt lấp lánh dịu dàng quét qua người ta từ trên xuống dưới.
“Trường Lạc, muội…” Nàng ấy nhíu mày, môi hơi chu lên, như thể đang gặp phải điều gì khó nghĩ lắm.
Ta căng thẳng nhìn nàng ấy, chẳng lẽ ta đã làm gì sai sao? Một lúc lâu sau, nàng ấy mới nặng nề lắc đầu, “Muội béo lên rồi.”
Ta suýt chút nữa không giữ được nét mặt bình tĩnh, trong lòng gào thét dữ dội: “Đang giảm cân, đang giảm cân mà…”
“Trường Lạc à,” nàng ấy kéo ta vào trong phòng ngủ, “Người trong hoàng gia, tình cảm vốn dĩ đã mong manh. Ngay cả bản thân ta còn chẳng có đủ, làm sao có thể chia cho muội được.”
Ta dừng bước, nghiêm túc cúi chào, “Trường Lạc hiểu mà, Trường Lạc hiện giờ chỉ mong an yên sống qua ngày, tỷ tỷ cứ yên tâm.”
Nàng ấy vỗ vỗ vai ta, không nói gì thêm.
7
Trời đã khuya khi Giang Trường Ninh rời đi, bóng lưng của nàng ấy dưới ánh trăng trông hơi cô đơn, dù xung quanh có bao người hầu hạ nhưng vẫn mang theo vẻ buồn thảm.
Ta tựa vào tường cung, nghĩ đến những cử chỉ dịu dàng của Giang Trường Ninh trong ngày hôm nay. Người phụ nữ này quả thật rất dịu dàng và thấu hiểu, khi nàng ấy cười, giống như làn gió nhẹ nhàng lướt qua khắp núi đồi.
“Tiểu Âm, ta thật sự buồn quá, lại làm món thỏ mà không được ăn.” Tiểu Âm nghiêng đầu quan sát ta, “Nương nương, người khóc rồi.”
Ta quay đi, “Có con sâu.”
Từ trên tường nhảy xuống một bóng đen, lo lắng nói: “Để ta xem, đừng động…”
Tiểu Âm vừa định gọi, ta nhanh tay bịt miệng nàng lại, rồi quay đầu trừng mắt nhìn người mới tới.
Lời trách cứ đã đến bên miệng, nhưng khi nhìn rõ những vết thương trên mặt hắn, ta lại không nói ra được lời nào.
“Lục Nguyên Vân, ai mà ác quá, lại đánh thẳng vào mặt ngươi vậy? Là thái tử à?” Ta tiếc nuối nói, nếu để lại sẹo trên khuôn mặt này thì thật đáng tiếc.
Lục Nguyên Vân vội vàng quay lưng lại, giọng nói uất nghẹn: “Nghĩa phụ có dặn dò, nếu so tài với thái tử, ta chỉ có thể thua.”
Nghĩa phụ mà hắn nhắc đến, chính là phụ thân tể tướng của ta.
“Vậy nghĩa phụ ngươi không dặn ngươi rằng, ngươi không được đến tẩm cung của trắc phi sao?” Ta kéo Tiểu Âm bước vào tẩm cung.
“Trường Lạc, xin lỗi, trước đây ta có thành kiến với nàng.” Lục Nguyên Vân kéo tay áo của ta, “Ta luôn nghĩ nàng sẽ bắt nạt đại tiểu thư, nhưng gần đây ta nhận ra, nàng… thật ra rất tốt.”
Trong lòng ta vốn đã buồn bực, giờ nghe những lời này lại càng thêm khó chịu. “Lục Nguyên Vân, ta không hề quan tâm ngươi nghĩ gì về ta, ngươi hiểu chứ? Ta vốn là kẻ khác biệt, không cần các ngươi phải tốn công hiểu.”
Nói xong, ta bước nhanh đi, đóng cửa phòng lại, dùng nỗi buồn để tiếp thêm sức mạnh, ăn hết sạch một đĩa bánh.
Mấy ngày liền ta đều thấy tâm trạng không tốt, đến ngày hồi môn, ta ủ rũ không thôi, Giang Trường Ninh phải liên tục an ủi.
Ngay cả Ân Trạch, người xưa nay ít nói, cũng đã nói vài lời tốt đẹp.
Ta bị bất ngờ, vội vàng nở một nụ cười giả tạo.
Mọi chuyện diễn ra gần giống với cốt truyện, ngoại trừ cảnh ngã xuống hồ.
Đáng ra ta và Giang Trường Ninh phải cùng ngã xuống hồ, nhưng lần này chỉ có mình Giang Trường Ninh rơi xuống.
Không suy nghĩ gì, ta nhảy thẳng xuống nước.
Sau khi uống mấy ngụm nước lớn, ta mới sực nhận ra mình vừa làm điều ngu ngốc cỡ nào.
Việc ta tự nguyện nhảy xuống hồ và việc kéo Giang Trường Ninh xuống là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hai tiếng “bụp bụp” vang lên, Ân Trạch nhảy xuống cứu Giang Trường Ninh, còn Lục Nguyên Vân nhảy xuống cứu ta.
Khung cảnh hỗn loạn, ta nằm trên mặt đất, bị Lục Nguyên Vân không ngừng ấn ngực để ép nước ra.
Có vài nữ nhân cho rằng hành động này không đúng, định kéo Lục Nguyên Vân ra, nhưng hắn lại cố chấp không chịu, không nói một lời nào mà vẫn tiếp tục ấn ngực, cho đến khi ta phun ra hai ngụm nước lớn, hắn mới dừng lại.
“Nàng đâu biết bơi, vậy mà còn liều mạng nhảy xuống cứu người làm gì?” Đôi mắt hắn đỏ hoe, tức giận mắng ta.
Ta không biết giải thích thế nào, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Hắn đột ngột quay lưng bỏ chạy, để lại trên mặt đất những dấu chân ướt đẫm.
Suốt từ lúc về cung, hắn không hề xuất hiện lần nào.
Đêm hôm đó, ta sốt cao, mơ màng nghe thấy giọng của Ân Trạch: “Mau đi gọi ngự y.”
Tiêu rồi, cốt truyện thực sự đã bị thay đổi.
Căn bệnh này vốn dĩ là Giang Trường Ninh phải mắc mới đúng chứ.
Một mùi đắng len vào mũi, ngay sau đó là một giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên bên tai: “A Lạc ngoan, há miệng uống thuốc nào.”
Người ta nóng ran khắp người, khó chịu vô cùng, cơn giận cũng bùng phát. Ta nhắm nghiền mắt, quơ tay loạn xạ: “Ta không uống, đi đi, chỉ là cảm nhẹ thôi mà.”
Xung quanh im lặng mất một lúc, ngay sau đó, một vật thể mềm mại ấm áp áp lên môi ta, chầm chậm truyền vào miệng ta một ngụm thuốc.
Ta kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy Ân Trạch đang ngồi bên cạnh giường, má hơi ửng đỏ.
Ân Trạch cầm bát thuốc, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Còn muốn nữa không?”
Ta lùi về phía sau, ngài ấy nghiêng người tới, vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trước trán ta, “Đừng sợ ta.”
“Ta tự uống được.” Giọng ta khàn đặc khó nghe, tràn đầy vẻ căng thẳng.
Nghe vậy, ánh mắt Ân Trạch thoáng qua một tia thất vọng. Ngài ấy đỡ ta ngồi dậy, đặt bát thuốc vào tay ta, “Thôi được, ta không nói nữa.”
“Ngài… có thể đi được không?” Uống hết bát thuốc, ta rụt rè hỏi.
Ngài ấy nhíu mày nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, không rõ cảm xúc.
“Ta không thích trò chơi mèo vờn chuột này đâu, Giang Trường Lạc.” Nói xong, ngài ấy quay người bước đi.
Tiểu Âm vội vã chạy đến bên giường, liên tục hỏi ta có đói không, có khát không, có khó chịu không.
Người bệnh thì tâm trạng cũng yếu đuối, suýt nữa ta đã khóc vì sự quan tâm này.
Tiểu Âm ân cần dùng khăn ấm hạ sốt cho ta, “Nương nương, bình thường người chẳng mấy khi lo chuyện bao đồng, hôm nay sao lại nghĩ đến việc nhảy xuống cứu Thái tử phi thế? Thái tử phi có khối người cứu, nương nương lần sau đừng dại dột thế nữa.”
Cô nhóc này nói càng ngày càng thiếu suy nghĩ, cứu Thái tử phi nào phải chuyện dại dột, đây rõ ràng là công lao rạng danh tổ tiên…
Haiz.
Ta vừa thở dài xong, liền cảm nhận được nước ấm nhỏ lên tay mình.
Tiểu Âm nghẹn ngào nói: “Nương nương, Tiểu Âm biết lời này là đại nghịch bất đạo, nhưng khi thấy nương nương như thế này, Tiểu Âm thật sự đau lòng, còn đau hơn cả việc không được ăn đầu thỏ cay, cá hấp ớt hay gà xào ớt nữa.”
Ta bật cười thành tiếng, cố gắng nâng cánh tay rã rời lên, nhẹ nhàng đẩy nàng một cái.
“Ta biết rồi, cảm ơn.”
Tiểu Âm bị lời cảm ơn của ta làm cho giật mình, suýt nữa quỳ xuống hành lễ, ta vội tìm cớ đuổi nàng đi.
Cơ thể mệt mỏi rã rời, không bao lâu sau ta đã thiếp đi.
Trong mơ, có ai đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, và gió mát dịu thổi qua làn da nóng rực, thật là thoải mái.
Ta như trôi nổi trên mây, thân thể lắc lư nhịp nhàng trong không trung.