Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THÁI TỰ PHI TƯƠNG LAI KHÔNG PHẢI AI CŨNG NGỒI ĐƯỢC Chương 5 THÁI TỰ PHI TƯƠNG LAI KHÔNG PHẢI AI CŨNG NGỒI ĐƯỢC

Chương 5 THÁI TỰ PHI TƯƠNG LAI KHÔNG PHẢI AI CŨNG NGỒI ĐƯỢC

3:44 chiều – 30/09/2024

11

Kỷ gia bị giam vào ngục, được giao cho Tam Ty hội thẩm. Kỷ Gia thừa nhận mọi tội lỗi, và án tử hình đã được định vào mùa thu tới.

Thái tử và Hoàng hậu đều bị cấm túc, bị canh giữ nghiêm ngặt.

Ta chầm chậm bước lên tầng cao nhất của Đăng Vân Lâu, nhìn ra bốn phía. Kinh thành giờ đây đang dậy sóng, sắp có sự thay đổi lớn.

Tứ hoàng tử lặng lẽ xuất hiện bên cạnh ta, có thể thấy rõ lúc này ngài đầy phong thái tự tin, hào khí ngút trời.

“Giờ ngươi và ta là đồng minh trên cùng một con đường. 

Ngươi đã giúp ta đến bước này, những gì ta muốn đã trong tầm tay. 

Còn ngươi, ngươi muốn gì? 

Sau này khi ta nắm quyền, dù là vị trí phi tử hay hoàng hậu, ta đều có thể ban cho ngươi, tất cả đều có thể đảm bảo vinh quang cho ngươi và phủ Tĩnh An Hầu trong tương lai.”

“Điện hạ và ta quả thật là cùng một con đường, phân tích mọi thứ bằng lý trí và cân nhắc lợi ích. Nhưng những gì ta muốn không phải là những thứ đó.”

Nghe vậy, trong mắt ngài hiện lên vẻ kinh ngạc.

Ngài quả thực đã đưa ra lựa chọn mà mọi người cho là tốt nhất. 

Phủ Tĩnh An Hầu giờ chỉ còn lại ta. 

Trong mắt thế gian, một nữ nhi muốn mang lại vinh quang cho gia tộc, không gì khác ngoài việc dựa vào hôn nhân. 

Và ngài đã thể hiện sự chân thành, sẵn sàng hứa hẹn vị trí cao nhất trong hậu cung. Nhưng đó không phải là điều ta mong muốn.

Trước ánh mắt đầy nghi vấn của ngài, ta cúi mình quỳ xuống, kiên định nói: 

“Ta nguyện dùng công lao giúp đỡ ngài hôm nay, để đổi lấy sự ủng hộ của ngài sau này, giúp ta phá bỏ luật lệ xưa, mở đầu cho việc nữ nhi được thừa kế tước vị.”

Nghe xong, ngài sững sờ tại chỗ, đứng khoanh tay, im lặng rất lâu.

Cuối cùng, ngài từ từ đỡ ta dậy, trầm giọng nói: “Được.”

Vài tháng sau, Thái tử bị phế truất, Hoàng hậu tự sát.

Tứ hoàng tử trở thành Thái tử mới.

Thái tử bị phế sau đó bị giam lỏng ở biệt viện, nhưng vào một đêm tối, biệt viện đột ngột bị thiêu rụi hoàn toàn, ngọn lửa ngút trời.

Mọi người đều xót xa. Phế Thái tử vốn không có tài năng xuất chúng, nhưng nhờ mang danh trưởng tử mà trở thành Thái tử. Nhưng tài đức của hắn không xứng đáng với ngôi vị.

Hoàng thượng bệnh nặng sau nhiều năm lo lắng triều chính, cuối cùng không thể qua khỏi.

Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ.

Ngài giữ lời hứa khi xưa, đứng trước triều đình, phản bác mọi sự phản đối, ban chiếu chỉ cho ta kế thừa tước vị của phủ Tĩnh An Hầu.

Ngày ta vào cung tạ ơn, ta thấy ngài ngồi uy nghi trên ngai vàng, đã có dáng vẻ và phong thái của một vị hoàng đế trẻ tuổi.

Việc ta được kế thừa tước vị là phá bỏ quy định cũ, mở ra tiền lệ mới, chắc chắn sẽ khiến triều đình bàn tán, phản đối kịch liệt. Nên ta đã sớm biết, chỉ khi ta lập công lớn, giúp đỡ tân hoàng lên ngôi, mới có thể khiến ngài ra mặt ủng hộ ta, bất chấp những lời phản đối.

Trong mắt thiên hạ, Thẩm gia không còn nam đinh, không có người kế tục, tước vị hầu tước đáng lẽ nên bị thu hồi. 

Nhưng ta muốn vượt qua quy định của thế gian, dùng thân phận nữ nhi để kế thừa tước vị, giúp phủ Tĩnh An Hầu trở lại vinh quang.

Ngài bước lên thành lâu, nhìn xuống giang sơn. Ta đi theo sau ngài.

Ngài khẽ hỏi: 

“Ngày ấy ta đã hứa cho ngươi vị trí phi tử hoặc hoàng hậu, cũng có thể mang lại vinh quang cho phủ Tĩnh An Hầu. 

Vậy tại sao ngươi không muốn? 

Con đường ngươi chọn bây giờ còn khó khăn hơn con đường mà trẫm đã chọn cho ngươi.”

Ta ngẩng đầu nhìn ngài, chắp tay cung kính đáp: 

“Xin mạo muội hỏi, nếu thần nhập cung, liệu bệ hạ có thể một lòng một dạ, tin tưởng thần mà không nghi ngờ không? 

Liệu bệ hạ có thể để hậu cung trống rỗng, chỉ có một mình thần không?”

Ngài có vẻ không ngờ ta lại dám hỏi thẳng như vậy, ánh mắt thoáng buồn. Sau một lúc, ngài như đã chắc chắn với lựa chọn của mình, khẽ nói: 

“Không, trẫm sẽ không vì bất cứ nữ nhân nào mà ảnh hưởng đến sự ổn định của giang sơn. 

Trẫm sẽ nạp nhiều phi tần, cân bằng triều chính, sinh con đẻ cái, để giữ vững thiên hạ vạn đời, đất nước trường tồn.”

Đó là câu trả lời mà ta đã đoán trước, ta cũng kiên quyết nói: 

“Việc làm hoàng hậu hay được sủng ái trong hậu cung quả là ước mơ của nhiều nữ tử, nhưng không phải của thần. 

Thần từ nhỏ đã mang trách nhiệm khôi phục lại phủ Tĩnh An Hầu. Thần muốn phủ Tĩnh An Hầu thịnh vượng như xưa, vinh quang trăm năm, chứ không phải trở thành gia tộc ngoại thích lụi tàn trong lời bàn tán của thiên hạ.”

Trong mắt ngài thoáng hiện sự thấu hiểu, sau đó nở một nụ cười đầy tán thưởng, khẽ nói: 

“Trẫm vốn nghĩ rằng ngôi hoàng hậu đã là niềm vinh quang tối cao mà mọi nữ tử đều ao ước, không ngờ ngươi lại mưu đồ lớn hơn nhiều.”

Nụ cười của ngài, vẫn như ngày trước.

12

“Hoàng thượng và thần đều là những người tỉnh táo, lý trí nhất trên đời này. Quân minh thần hiền chính là sự lựa chọn tốt nhất giữa thần và ngài. 

Hoàng thượng mang chí hướng lớn, nhất định sẽ đạt được nguyện vọng. 

Còn thần sẽ kế thừa chí nguyện của phụ thân và ca ca, làm rạng rỡ gia tộc. 

Hoàng thượng sẽ có tam cung lục viện để cân bằng triều chính, nối dõi tông đường, còn thần sẽ tìm một thiếu niên mà trong lòng chỉ có mình thần, đưa hắn vào phủ làm phu quân, cùng thần đồng lòng khôi phục lại Thẩm gia. 

Dù thần là nữ nhi, nhưng cũng sẽ không thua kém bất kỳ nam nhân nào trên đời này. 

Thẩm gia, chắc chắn sẽ lại có ngày huy hoàng.”

Nghe xong, ngài trầm tư một lúc lâu, rồi nói: 

“Rất tốt. Sự quả quyết của ngươi thật giống với mẫu phi của ta khi bà còn trẻ. Đáng tiếc, chí lớn của bà không thể vượt qua được bức tường cao của cung cấm. Nay ngươi có cả thế giới bao la ngoài kia, không bị trói buộc, nếu bà nhìn thấy, chắc hẳn sẽ rất vui mừng.”

“Đa tạ bệ hạ đã cho phép. Thần sẽ tận lực vì bệ hạ mà phân ưu giải lo.”

Ta cúi mình hành lễ, từ đây chính thức trở thành thần tử.

Ra khỏi cung, xe ngựa chầm chậm lăn bánh.

Bất chợt, ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Xin các người, làm ơn, ta đã nhiều ngày không ăn gì rồi.”

“Xin các người…”

Ta kéo rèm xe lên, nhìn thấy một nữ nhân với mái tóc rối bù, y phục bẩn thỉu lấm lem bùn đất, trên khuôn mặt cũng đầy bẩn thỉu đến mức không thể nhận ra dung mạo.

Nhưng chỉ cần nghe giọng nói, ta nhận ra ngay đó chính là Giang Tâm Nguyệt.

Hóa ra nàng ta không chết trong trận hỏa hoạn ở biệt viện, mà đã lợi dụng lúc hỗn loạn để trốn thoát, nhưng lại lâm vào cảnh bần cùng, trở thành kẻ ăn xin.

Hình ảnh nàng ta từng chặn xe ngựa của ta trên phố bỗng hiện về, những chuyện cũ dường như mới chỉ là ngày hôm qua.

Ta bước xuống xe ngựa, nhưng khi thấy ta, nàng ta vội vàng bỏ chạy.

Thị vệ đã chặn nàng lại.

Nàng ta quỳ xuống, kéo lấy gấu áo ta, vừa khóc vừa hoảng loạn nói: 

“Ta biết lỗi rồi, xin người hãy tha cho ta. Ta đã bị người khác lợi dụng, bị Thái tử xem như kẻ thế thân. Giờ ta đã rơi vào cảnh khốn cùng thế này, ta đã biết sai rồi. 

Những vinh hoa phú quý đó không liên quan gì đến ta, những âm mưu đấu đá ta không thể nhìn thấu. 

Ta chỉ muốn trở về Giang Nam, sống cuộc đời bình dị của một cô gái ngư dân ở thị trấn ven sông, nơi mùi hương hoa quế thoang thoảng…”

Ta khẽ phất tay, thị vệ liền đặt một túi tiền bên cạnh nàng.

“Chỗ bạc vụn này đủ để ngươi trở về Giang Nam.”

Gương mặt nàng ta đầy vẻ kinh ngạc, sau đó nước mắt tuôn rơi, ngập tràn hối hận, nghẹn ngào nói:

 “Đa tạ. Nếu có cơ hội làm lại, ta nhất định sẽ không bao giờ bước chân vào kinh thành.”

Những chuyện này, đã trở thành quá khứ rồi.

Ta trở về phủ, khi đó đã gần đến cuối năm.

Trong phủ nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, chuẩn bị mọi thứ cho năm mới, ta lại chọn thêm nhiều a hoàn nhanh nhẹn, lanh lợi vào phủ, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi, không khí vô cùng náo nhiệt.

Đêm giao thừa, tuyết bắt đầu rơi.

Ta và tổ mẫu cùng nhau thức đêm đón giao thừa, ngồi quanh lò sưởi, trên lò có đặt ấm rượu nóng.

Tổ mẫu cười nói: “Mây mù của Thẩm gia đã tan, từ nay về sau sẽ năm năm đều như ý, tuổi tuổi đều bình an.”

Ta cùng bà nhấp một chén rượu nhỏ, trong phòng lò sưởi cháy rực, ta cười đáp: “Năm năm như ý, tuổi tuổi bình an.”

Đúng lúc đó, ngoài sân tiếng pháo vang rền, tiễn năm cũ đón năm mới.

Mọi người trong phủ vui đùa náo nhiệt, tiếng cười nói vang vọng khắp không gian.

(Hết)