Lần đầu tiên sau một năm thành thân Ta và Chu Phi Ngư đã cãi nhau một trận.
Nguyên nhân thì cũng chẳng có gì lớn. Chuyện cãi nhau này, chỉ một tay ta thì cũng chẳng thể làm nên tiếng vang.
Hồi mới thành hôn, ta thường thích bắt bẻ, gây sự vô lý nhưng phò mã của ta mỗi lần đều giữ mặt lạnh, không mắng trả cũng chẳng đánh lại. Lâu dần, ta cũng cảm thấy mất hứng.
Thế nhưng, lần này hắn lại dám cãi lại, còn hùng hổ đập bàn bỏ đi!
“Ngươi có mặt mũi lớn như vậy à? Ta đây không cần mặt mũi sao?!”
Ngay lập tức, ta buông ra lời đe dọa:
“Nếu ngươi dám đi biên cương, bản công chúa sẽ lập tức hưu ngươi!”
Nhưng hắn vẫn không quay đầu lại mà vào cung xin lệnh xuất chinh.
Lời đe dọa của ta, tựa như ném đá vào chân mình.
2
Chuyện ta hạ mình gả cho hắn vốn là do giận dỗi.
Ta là An Bình công chúa được sủng ái nhất của Đại Lương, mẫu thân ta là Hoàng hậu do tiên đế đích thân chỉ định, ngoại tổ phụ ta là Chu quốc công đứng đầu triều đình.
Có thể nói, Lý Nghi Xuân ta từ nhỏ đến, chưa từng có thứ gì muốn mà không thể có được.
Phụ hoàng con cái vốn thưa thớt, ta lại là nữ nhi duy nhất của người. Vốn dĩ hôn sự của ta phải là đại sự người người ngưỡng mộ, nhưng đường tình duyên của ta quả thực đầy gian truân trắc trở.
Khi ta chưa ra đời, phụ hoàng ta đã nói chuyện qua loa trên bàn rượu mà hứa gả ta cho con trai của Vân Nam Vương gia – Phí Minh – khi hắn còn nằm trong nôi.
Thuở nhỏ, ta thường chê Phí Minh xấu xí, luôn tìm cách chọc ghẹo hắn. Hắn cũng chẳng chịu thua mà đối đầu với ta, điểm này hoàn toàn khác với Chu Phi Ngư.
Quả thật, phong thủy ở kinh thành nuôi dưỡng con người rất tốt. Phí Minh ở đây làm con tin suốt mười năm lại trở nên ngày càng tuấn tú khôi ngô.
Dù tính tình hắn vẫn còn rất ngạo mạn đáng ghét, nhưng nhìn cái mặt kia của hắn thì vẫn có thể chấp nhận được. Vì vậy ta cũng đành thuận theo số phận mà xem hắn như phò mà tương lai của mình.
3
Năm Thiên Khải thứ mười hai, ta tròn mười sáu tuổi, đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân nên mối hôn sự này cũng được lên kế hoạch thực hiện.
Để chuẩn bị cho hôn lễ, phụ hoàng cho phép Phí Minh trở về Vân Nam.
Trước khi đi, Phí Minh nói với ta rằng, hắn sẽ quay lại để cưới ta.
Miệng ta tuy trêu đùa hắn nhưng trong lòng thì mong đợi lắm. Ở kinh thành đã lâu, ta cũng muốn nhìn ngắm cảnh sắc Vân Nam.
Nhưng không ai ngờ rằng, hắn đi rồi không bao giờ trở lại nữa.
Vân Nam Vương gia có thế lực lớn, phụ hoàng đã có ý định giảm bớt quyền lực của ông ta, nhưng dù Phí Minh ở kinh thành làm con tin từng ấy năm thì Vân Nam Vương gia vẫn không chịu khuất phục.
Cuối cùng, ngày thứ hai sau khi Phí Minh trở về Vân Nam, Vương gia khởi binh phản loạn.
Để thách thức phụ hoàng, Vương gia còn cưới chính thất phu nhân cho Phí Minh, lại nạp thêm vài thiếp thất xinh đẹp dịu dàng.
Lúc nghe được tin này, ta giận đến mức lén trốn khỏi cung, quyết định phải tự mình đi đánh tên tiểu tử Phí Minh này một trận.
Nhưng vừa ra khỏi cung, liền đụng phải Chu Phi Ngư.
“Trời đã tối, xin công chúa quay về cung.”
Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng mà ngăn cản không cho ta ra ngoài thành. Cò ta thì lại sợ hắn sẽ trách mắng ta như cách hắn mắng Y Xuyên.
Hắn là Phiêu Kỵ tướng quân của Đại Lương, nhưng không biết vì sao, sau này phụ hoàng lại không phái hắn ra trận nữa mà chỉ định hắn làm thiếu phó của Thái tử.
võ nghệ cao cường, gặp hắn thì ta chắc chắn không ra khỏi hoàng thành được, nhưng ta cũng không cam lòng mà quay về cung nên liền rẽ vào quán rượu nhỏ.
Ta uống từng chén cạn từng ly, trong cơn say choáng váng mà không ngừng mắng chửi Phí Minh là tên tiểu tử khốn kiếp.
Không phải ta thích Phí Minh, chỉ là tổ tiên nhà họ Lý chúng ta đã truyền lại tính sĩ diện, không chịu nổi sự sỉ nhục.
4
Sáng hôm sau, ta tỉnh lại trong tẩm điện của mình.
Thúy Thúy nói, là thiếu phó bế ta về.
Thiếu phó bế ta ư?!
Hắn thật to gan! Phí Minh muốn bế ta còn chưa được!
Thúy Thúy lại nói, công chúa quấn cổ thiếu phó không chịu buông, chúng nô tỳ phải kéo mãi mới tách ra được.
Chắc hẳn ta đã coi hắn như con thỏ bông mà ta ôm khi ngủ rồi.
Lần này thật mất mặt quá…!
Đang lúc ta định uy hiếp hắn không được tiết lộ chuyện ta say rượu ra ngoài thì lại thấy Y Xuyên đệ đệ đang chạy loanh quanh ngoài sân.
“A tỷ, Thiếu phó đi đánh trận rồi, ta được tự do rồi!”
Hắn đi đánh trận rồi ư?! Như thế cũng tốt, hắn rời kinh thành thì chuyện mất mặt này sẽ không có người thứ ba biết đến.
Chuyện này coi như đã kết thúc, nhưng chuyện của Phí Minh thì vẫn chưa thể kết thúc. Ta hằng đêm đều mơ thấy cảnh ta vặn đầu tên tiểu tử Phí Minh này rồi đá nó đi như đá một quả bóng.
Chỉ là không ngờ, lời nguyền rủa của ta suýt chút nữa thành hiện thực.
Ba tháng sau, phụ thân của Phí Minh bị vặn đầu.
Phụ hoàng lại một lần nữa tha cho cái mạng của Phí Minh, giáng hắn xuống làm Vân Nam Hầu. Dù bề ngoài vẫn còn phong hào nhưng thực chất đã bị phụ hoàng ta tước đi quyền lực.
Cũng tốt thôi, để cái đầu của hắn lại cho ta tự tay vặn.
Cảm tạ trời đất, cảm tạ vị tướng quân tài ba đã dẹp yên Vân Nam, thay trời hành đạo, báo thù cho ta!
5
Khi ta nhìn thấy Chu Phi Ngư trong bộ giáp trận tại tiệc mừng công, ta ngạc nhiên đến nỗi đứng hình.
Lúc chuản bị ngồi xuống, ta lại chạm phải ánh mắt ủ rũ của Y Xuyên:
“A tỷ, Thiếu phó đi đánh trận về rồi, tỷ mau cầu chúc ta may mắn đi.”
Nhưng đến khi đã ngồi an ổn, ta lại có một dự cảm không lành.
Ta nghĩ, hôm nay phụ hoàng sẽ lại qua loa mà đem ta gả cho ai đó. Lý do là gì thì không cần nói mọi người cũng biết.
Đầu của Phí Minh còn chưa bị vặn đi, nếu không nhân cơ hội Vân Nam Vương gia bị lật đổ mà gả ta đi, sau này Phí Minh lại có ý muốn cưới ta thì làm sao?
“Ái khanh lần này đã lập công lao lớn cho quốc gia. Trẫm và lê dân bá tánh vô cùng vui mừng và cảm kích. Luận công ban thưởng tất nhiên sẽ không thiếu, có điều ái khanh năm nay đã hai mươi hai rồi mà vẫn chưa thành gia lập thất. Nhân dịp tiệc mừng hôm nay trẫm sẽ làm chủ, ban hôn cho ngươi, song hỷ lâm môn, ngươi thấy thế nào?”
Lão phụ hoàng của ta còn liên tục nháy mắt ra hiệu cho ta.
Có ý gì đây? Phụ hoàng, người đang có ý gì vậy?!
Nữ nhi của người xinh đẹp tuyệt trần, dù cho hôn sự đầu có gặp trục trặc một chút thì cũng không đến mức này chứ. Ngài lo lắng ta không gả cho ai được nên phải gả ta cho một người đàn ông lớn hơn ta sáu tuổi à?!
Chỉ là, khi phụ hoàng vừa dứt lời đùa giỡn đó thì có người đã e thẹn cúi đầu.
Còn ai vào đây được nữa?
Tất nhiên là đường tỷ của ta, Thanh Nhan quận chúa, người tự cho mình là tình địch của các thế gia tiểu thư chốn kinh thành.
Chuyện Thanh Nhan thích Chu Phi Ngư không phải bí mật gì trong giới tiểu thư khuê các ở kinh thành. Dù sao thì nàng ta ba ngày hai lượt đem canh bưng nước tới cho hắn, ai nhìn vào cũng biết.
Chỉ có điều, nàng ta chỉ làm mặt nóng dán lên mông lạnh mà thôi. Cũng thật là khó cho Chu Phi Ngư khi phải kiên nhẫn từ chối từng chút một.
Nhưng cũng phải thôi, từ nhỏ đến giờ, ta chưa từng thấy Chu Phi Ngư cười với ai bao giờ.
Mỗi lần nhìn thấy Thanh Nhan thất bại, ta đều phải mỉa mai châm biếm nàng ta một hồi. Ai bảo nàng ta hay giả ốm trước Hoàng tổ mẫu để cướp đoạt những thứ vốn thuộc về ta chứ?!
Giờ nhìn thấy nàng ta cúi đầu thẹn thùng như vậy, ta lại có chút muốn đồng ý hôn sự này.
Nghĩ kỹ mà xem, nếu gả cho Chu Phi Ngư, vừa có thể sỉ nhục Phí Minh, vừa có thể châm chọc Thanh Nhan, lại có thể răn dạy Y Xuyên, đúng là nhất cử tam tiện.
Thiên hạ này tìm đâu ra người thứ hai như hắn chứ?
Ta nghĩ vậy, bất giác gật đầu tán thành với suy nghĩ của mình. Nhưng trong mắt phụ hoàng, ta như là đã đồng ý với mối hôn sự này.
“Không bằng để trẫm gả Nghi Xuân cho ngươi, thế nào?”
Chưa kịp để ta phản đối, Chu Phi Ngư đã hoảng hốt đứng dậy khỏi chỗ của mình, tiến lên quỳ xuống.
“Vi thần xuất thân hèn mọn, tài sơ học thiển, làm sao xứng với công chúa!”
Hắn vừa nói xong, ta nghe mà càng thêm giận dữ.
Bản công chúa còn chưa nói gì mà ngươi đã làm mất mặt ta. Dù sao, ta cũng chỉ muốn gả cho ngươi mà thôi!
“Vậy Nghi Xuân thấy sao?”
Phụ hoàng lại hỏi ta.
Ta liền bắt chước dáng vẻ e thẹn của Thanh Nhan, cúi đầu xuống lí nhí đáp:
“Nữ nhi rất thích Thiếu phó…”
“Chỉ là không ngờ, Thiếu phó vẫn chê nữ nhi từng có hôn ước.”
Nhìn hắn quỳ đó với sắc mặt lạnh lùng không nói một lời, cứ như hóa đá tại chỗ luôn rồi.
Ta đã diễn đến mức này rồi, nếu hắn còn dám từ chối, ta sẽ vặn đầu hắn trước!
Mãi đến một lúc sau hắn mới khấu đầu tạ ơn mà nhận chiếu chỉ, tiếp nhận cuộc hôn nhân được vua ban thưởng này.