25
Tôi kể với bạn cùng phòng rằng tôi đi xem mắt với đàn anh, nhưng cuối cùng Tạ Tinh Nguyên lại trở thành bạn trai của tôi.
Bạn tôi nhìn tôi với biểu cảm như thể: ‘Tôi biết mà, đoán trúng phóc luôn!’
“Tớ đã nói rồi mà, mỗi lần cậu ấy nhìn cậu, trong mắt chỉ có ba chữ thôi: ‘Tớ yêu cậu.’”
“An Tâm, cậu học tâm lý mà lại không nhận ra điều đó sao?”
Thực ra, tôi học khá tốt các môn chuyên ngành, nhưng chưa bao giờ thử áp dụng chúng lên những người thân thiết xung quanh.
“Chú ý đến các biểu hiện nhỏ của cậu ấy, chắc chắn cậu sẽ phát hiện ra nhiều điều mới mẻ.”
Bạn cùng phòng nhắc nhở tôi.
Tôi thích học và tổng kết kinh nghiệm.
Khi Tạ Tinh Nguyên tiễn tôi xuống dưới ký túc xá, tôi nghiêng đầu quan sát khóe miệng hơi cong xuống của cậu ấy.
“Tạ Tinh Nguyên, cậu có muốn ôm tớ không?”
Vừa dứt lời, tôi đã bị cậu ấy kéo vào lòng mà ôm chặt.
Xem ra tôi đoán đúng rồi.
Từ đó, tôi bắt đầu hứng thú với việc phân tích các biểu cảm nhỏ của Tạ Tinh Nguyên, có cảm giác như đang làm bài kiểm tra với đáp án sẵn vậy.
Ngày kỷ niệm 100 ngày yêu nhau, chúng tôi đi dạo quanh bờ hồ.
Tạ Tinh Nguyên bất ngờ nắm tay tôi, dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt tôi. Tôi đã quen với cái nhìn ấy rồi, xoay người ôm chặt lấy cậu ấy một cái. Vừa định đứng dậy thì cậu ấy lại giữ tôi lại.
“Chưa đủ đâu.”
Cậu ấy cười khàn khàn:
“Cậu đoán được tớ đang muốn làm gì không?”
Ừm… Muốn hôn tôi chứ gì?
“Có được không?”
Cậu ấy hỏi.
Tôi không trả lời.
Tạ Tinh Nguyên nâng mặt tôi lên, cúi xuống, ánh trăng dịu dàng phản chiếu trong đôi mắt cậu ấy, long lanh như sóng nước.
“Im lặng vậy là đồng ý rồi nhé!”
Cậu ấy nói xong, liền cúi xuống hôn tôi.
Cái hôn vừa dữ dội, vừa mạnh mẽ, giống như một con sói con muốn nuốt chửng lấy tôi, chẳng có chút dịu dàng nào.
Tôi không chịu nổi, khe khẽ kêu lên, cuối cùng cậu ấy cũng nhân từ mà dừng lại.
Chúng tôi nắm tay nhau đi dọc một con đường nhỏ vắng vẻ.
“An Tâm.”
Tạ Tinh Nguyên lại để lộ cái biểu cảm ấy.
Rõ ràng là cậu ấy cố tình lợi dụng sự chăm chỉ và ham học của tôi để gài bẫy!
Tôi lấy tay che miệng lại:
“Lần này thì không được đâu.”
Cậu ấy thất vọng, đôi mắt cụp xuống.
“Thôi được, vậy để lần sau. Tớ có thể đợi, đợi bao lâu cũng được.”
Cậu ấy miễn cưỡng mỉm cười, rồi lặng lẽ đi về phía trước, vẻ mặt ấm ức.
Tôi nhìn qua là biết ngay cậu ấy đang giả vờ mà.
“Tạ Tinh Nguyên…”
Tôi kéo tay cậu ấy lại, có chút ngượng ngùng mà mở miệng:
“Lần này thì nhẹ nhàng chút nhé.”
Cậu ấy khẽ chớp mắt, cúi xuống.
“Được thôi.”
Bỗng nhiên, con mèo đen nhỏ từ trong túi nhảy ra, đuôi vểnh lên, làm nũng như đang xin cưng nựng. Tôi không thể cưỡng lại được mà xoa đầu nó.
Tạ Tinh Nguyên quay đi, tai đỏ bừng. Biểu cảm nhỏ này tôi vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa.
Mãi sau này tôi mới biết, ý của Tạ Tinh Nguyên lúc đó là:
‘Đừng chơi với đuôi của nó, chơi với tớ đi.’
26
Sau khi tốt nghiệp, Tạ Tinh Nguyên ngay lập tức kéo tôi đi làm lễ đính hôn.
Bố mẹ tôi là những người cuối cùng biết chuyện. Họ rất giận, nhưng cũng đành bất lực. Tôi không còn là cỗ máy mà họ có thể điều khiển nữa.
Tôi làm việc tại khoa tâm lý của bệnh viện Nguyên Đạt. Bệnh nhân ở đây rất thích những bức tranh tôi dán trên tường.
Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp lại Bùi Triệt trong bệnh viện.
Cậu ấy vẫn cạo trọc, nhưng giờ đã gầy đến mức suýt nữa tôi không nhận ra.
“Haizz, thật đáng thương!”
Bác sĩ phụ trách giường bệnh lắc đầu:
“Mới hai mấy tuổi mà đã bị u não, thời gian còn lại chẳng bao lâu.”
Đầu tôi như ù đi.
Cậu ấy cũng giống như bà ngoại, khi phát hiện thì khối u đã ở giai đoạn cuối rồi, không còn cơ hội phẫu thuật, bệnh viện chỉ có thể giúp cậu ấy ra đi bớt đau đớn.
Là một bác sĩ mới, tôi được cử đến để thực hiện việc tư vấn tâm lý nhân đạo cho Bùi Triệt.
Khi thấy tôi, cậu ấy không hề ngạc nhiên, thậm chí còn nở một nụ cười.
“Tớ biết cậu làm việc ở đây, nên mới đến. An Tâm, cậu nói xem, đây có phải là báo ứng không?”
Tôi kéo chăn lại cho cậu ấy, rửa tay bằng dung dịch sát khuẩn rồi mới trả lời.
“Đừng suy nghĩ nhiều, cứ tập trung điều trị đi.”
Tạ Tinh Nguyên không biết nghe tin từ đâu rằng tôi đang ở phòng bệnh của Bùi Triệt, cậu ấy bỏ hết công việc, chạy tới trong tình trạng thở dốc.
Bùi Triệt nhìn chúng tôi, cười đến khàn cả giọng, rồi bắt đầu ho liên tục.
Tạ Tinh Nguyên nhíu mày, bấm nút gọi bác sĩ, sau đó nắm lấy tay tôi mà kéo tôi ra ngoài.
“Tạ Tinh Nguyên, đứng lại.”
Bùi Triệt đẩy y tá ra, ánh mắt dữ tợn.
“Tạ Tinh Nguyên, cậu nghĩ cậu hiểu Cầm An Tâm đến đâu? Cậu có biết quá khứ của cô ấy không?”
“Năm cô ấy 5 tuổi, cô ấy đã đến một bãi tha ma, đào lên xác một con chó chết, mang về nhà và đặt cạnh giường ngủ suốt một ngày một đêm.”
“Cô ấy không phải người bình thường, cậu làm sao có thể thích cô ấy được?”
Những chuyện cũ bị khơi lại khiến tôi run rẩy toàn thân. Tạ Tinh Nguyên nắm chặt tay tôi để an ủi, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Bùi Triệt.
“Thế thì sao?”
“Là tôi đã giúp cô ấy đào con chó ấy đấy. Theo lời cậu nói thì tôi cũng không phải người bình thường đâu.”
“Đúng, đúng, chúng tôi là người kỳ quặc, hai người kỳ quặc đang yêu nhau, còn cậu là người sắp chết rồi.”
Bùi Triệt không chịu nổi, phun ra một ngụm máu.
Tạ Tinh Nguyên tỏ vẻ chán ghét, kéo tôi ra khỏi phòng bệnh.
“Đáng lẽ không nên thương hại cậu ta.”
Tâm trí tôi như trôi dạt đâu đó.
Hồi nhỏ, con chó mà bà ngoại nuôi chết, tôi rất buồn. Lúc đó, tôi chưa hiểu cái chết là gì, tôi chỉ muốn mang con chó quay lại.
Trên ngọn đồi đầy cỏ dại bám rễ, tôi không có đủ sức để đào đất. Bỗng nhiên, một cậu bé xuất hiện từ phía sau, lặng lẽ giúp tôi đào con chó lên.
“Đừng khóc nữa, đây.”
Tôi ôm con chó xuống núi, quên hỏi cậu bé tên gì, cũng quên cả gương mặt cậu ấy ra sao.
Khi lớn lên, tôi mới hiểu qua lời người khác rằng, những hành động của tôi khi đó không hề giống người bình thường.
“Tạ Tinh Nguyên, cậu bé ngày hôm đó là cậu sao?”
Cậu ấy gật đầu, định đưa tay xoa đầu tôi, nhưng rồi dừng lại.
Cậu ấy rửa tay sát khuẩn rồi mỉm cười lau nước mắt cho tôi.
“Tạ Tinh Nguyên là viên gạch, Cầm An Tâm cần thì cứ tùy ý mang đi.”
Về sau, tôi dần hiểu ra nhiều điều.
Chiếc mũ bóng chày có lót lông là cậu ấy đã để ở phòng thầy chủ nhiệm.
Con mèo đen là mèo hoang, Tạ Tinh Nguyên đã nói dối rằng nó là thú cưng của cậu ấy để tôi bớt cảnh giác.
Tạ Tinh Nguyên đã nhờ mẹ mình liên hệ với viện trưởng để mua tranh của tôi.
Và cũng là cậu ấy, năm này qua năm khác, cùng tôi đến thăm bà ngoại và con chó vàng.
“Tạ Tinh Nguyên, nếu tớ gặp cậu sớm hơn thì tốt biết mấy.”
Cậu ấy ôm lấy con mèo mập tròn, nụ cười giống hệt như lần cậu ấy đưa cho tôi chiếc bánh kem đêm đó.
“Không được đâu, bảo bối.”
“Tớ sợ không kiềm lòng nổi mà tán tỉnh cậu sau đó rơi vào chuyện yêu đương sớm mất.”|
Hết