Theo lời bác sĩ Tạ, Tạ Tinh Nguyên cũng từng sống ở vùng núi khi còn nhỏ.
Nhưng tại sao tôi không có chút ấn tượng nào về cậu ấy nhỉ?
Bác sĩ Tạ bật cười.
“Khi còn bé, cháu khá rụt rè, không thích chơi với Tạ Tinh Nguyên, thằng bé còn về khóc nhè nữa cơ.”
Tôi vẫn không nhớ ra nổi.
Trong ký ức của tôi, khi còn nhỏ, tôi luôn dính lấy Bùi Triệt. Cậu ấy là đứa trẻ từ thành phố đến, trong khi bọn tôi còn chơi bùn đất thì Bùi Triệt đã biết đọc bảng cửu chương rồi.
Cậu ấy ăn mặc đẹp đẽ, như một thiên thần nhỏ chỉ có thể thấy trong TV. Khác hẳn chúng tôi, mỗi ngày đều mặc áo chùm màu xám xịt.
Ai cũng muốn chơi với Bùi Triệt, còn tôi nói năng vụng về, chậm chạp, nên luôn bị đẩy ra ngoài rìa.
Cuối cùng tôi từ bỏ, đi chơi cùng mấy đứa trẻ lạc lõng khác và xếp đá.
Bùi Triệt đẩy mấy đứa kia ra, nắm lấy tay tôi và kéo về nhà.
“Đừng chơi với bọn họ, họ sẽ bắt nạt cậu.”
Cậu ấy nói với giọng rất nghiêm túc:
“An Tâm, chỉ có tớ mới là bạn tốt của cậu.”
Tôi biết mình ngốc nghếch, nên ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
“Chỉ chơi với Bùi Triệt thôi, chúng ta là bạn tốt nhất.”
Cậu ấy không hài lòng, sửa lại:
“Là bạn duy nhất.”
“Được rồi, được rồi.”
Từ đó, xung quanh tôi chẳng còn ai khác.
Chẳng lẽ tôi từng từ chối chơi với Tạ Tinh Nguyên?
Tôi rón rén nhìn cậu ấy. Có vẻ cậu ấy vẫn còn giận vì tôi bỏ nhà đi mà không nói với cậu.
“Ngày xưa cậu trông như thế nào vậy, Tạ Tinh Nguyên?”
Cậu ấy không trả lời tôi.
Bà ngoại từng nói rằng, nếu là người thân thiết, mình có thể nũng nịu một chút, họ sẽ không từ chối mình đâu.
Tôi chủ động ôm lấy cánh tay rắn chắc của Tạ Tinh Nguyên, nhẹ nhàng lắc lắc.
“Tạ Tinh Nguyên, cậu đừng giận nữa được không? Lần sau nếu tớ bỏ nhà đi, tớ sẽ báo với cậu đầu tiên, có được không?”
Cuối cùng, Tạ Tinh Nguyên cũng quay sang nhìn tôi.
Trên mặt cậu ấy có vẻ như vừa tức vừa buồn cười.
“Cậu còn định có lần sau nữa à?”
Lần hiếm hoi tôi trở nên nhạy bén, vội vàng lắc đầu một cách chân thành.
“Đừng giận nữa mà. Cậu giận lên thì không còn chút nào là dịu dàng nữa đâu.”
Mẹ của Tạ Tinh Nguyên cười không ngớt.
“Tạ Tinh Nguyên mà cũng có lúc dịu dàng sao?”
Tôi chớp mắt, không hiểu lắm ý của bà ấy. Chẳng phải Tạ Tinh Nguyên lúc nào cũng dịu dàng sao?
“Cầm An Tâm, cậu có muốn ăn hạt dẻ rang không?”
Tạ Tinh Nguyên đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Cậu ấy cúi xuống, bóc vỏ một hạt dẻ, đưa cho tôi, rồi tiếp tục bóc thêm, giống như đang cho hamster ăn.
“Ngon không?”
“Ngon lắm! Tạ Tinh Nguyên, cậu tốt thật đấy.”
Mẹ của Tạ Tinh Nguyên lại bật cười. Trong tiếng cười không ngớt đó, má của Tạ Tinh Nguyên ửng đỏ.
Thầy chủ nhiệm nhíu mày, dường như định nói gì đó, nhưng sau khi bị mẹ Tạ đạp nhẹ một cái thì im lặng.
Không khí có chút kỳ lạ.
Tôi nghĩ mãi không ra, liền quyết định bỏ qua, tập trung vào việc ăn hạt dẻ thật nghiêm túc.
20
Viện trưởng đã mua 32 bức tranh của tôi, trả phí bản quyền là 420.000 NDT.
Đối với tôi, đó đã là một con số khổng lồ, nhưng mẹ Tạ lại nhăn mặt nói rằng viện trưởng tính giá quá thấp. Sau một hồi thương lượng, tài khoản của tôi có thêm 500.000 NDT.
Đây là khoản thu nhập lớn đầu tiên trong đời tôi đấy!
Tạ Tinh Nguyên cười, xoa đầu tôi.
“Thần tượng của tớ thật giỏi.”
Tôi tự hào nhận lời khen của cậu ấy, không còn cảm giác tự ti rụt rè như khi mới đến thành phố.
Trên đường về nhà, túi của tôi còn có thêm hai phong bao lì xì. Là quà Tết từ mẹ Tạ và thầy chủ nhiệm.
Về đến nhà, không khí vẫn lạnh lẽo như mọi khi. Khi biết rằng viện trưởng thực sự đã mua tranh của tôi, bố mẹ có vẻ ngạc nhiên trong vài giây rồi lại trở về trạng thái bình thường.
Họ không hề xin lỗi vì đã hủy tài khoản blog của tôi, cũng không hề khen ngợi tôi như mẹ Tạ đã làm.
Tối hôm đó, khi tôi ra ngoài uống nước, nghe thấy họ thảo luận trong phòng về việc có nên để tôi học lại một năm để thi vào trường mỹ thuật không.
Trong mắt họ, tôi không phải là một đứa trẻ, mà là một cỗ máy không mấy tiên tiến.
Họ ghét cỗ máy ấy vì nó cũ kỹ, chậm chạp, nhưng vẫn cố gắng đưa ra những chỉ thị, mong muốn cỗ máy vận hành theo ý muốn của họ.
Tôi không muốn chấp nhận số phận như thế.
Kỳ thi thử lần hai kết thúc, điểm số của tôi dao động giữa mức đậu đại học loại một và loại hai, đã tiến bộ rất nhiều so với trước đây. Tôi vẫn mặc những bộ quần áo quê mùa.
Chỉ có một điều thay đổi. Mỗi ngày cùng đi học, tan học về nhà với tôi giờ đây là Tạ Tinh Nguyên. Cậu ấy dường như rất sợ tôi lại bỏ nhà đi lần nữa, có vẻ như chỉ muốn buộc một sợi dây vào tay tôi để theo sát.
Vào một buổi tối đầu tháng tư, Bùi Triệt chặn tôi lại trước cửa.
Cậu ta gầy đi rất nhiều, gần như chỉ còn bộ xương. Mấy tháng qua, tôi không quan tâm đến cậu ta, nhưng một vài tin tức vẫn vô tình lọt vào tai tôi.
Nghe nói cậu ta đã chia tay Diệp Yên rồi, sau đó lại dính líu với một cô gái ở trường dạy nghề, bị thầy chủ nhiệm mời phụ huynh đến gặp vài lần.
Bùi Triệt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy cố chấp và mãnh liệt.
“Tớ chưa bao giờ thích Diệp Yên. Nếu tớ nói người mình thích… từ trước đến nay luôn là cậu thì sao?”
21
Bùi Triệt nhắm mắt lại trong đau đớn.
Cậu luôn biết rằng cảm xúc của mình dành cho Cầm An Tâm không giống như với người khác.
Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, lại vô cùng ngoan ngoãn, cả trái tim chân thành đều dành trọn cho cậu.
Dù cậu có làm bất cứ điều gì quá đáng, cô ấy dường như sẽ không bao giờ giận, giống như một con búp bê tùy ý cậu thao túng.
Chỉ vì một lời nói dối của cậu mà cô ấy đã ngốc nghếch đi cạo trọc đầu.
Một cô gái đơn thuần như vậy, sao cậu có thể không rung động?
Nhưng Bùi Triệt lại rất sợ. Cậu sợ mình sẽ không kiềm chế được mà thực sự ở bên Cầm An Tâm.
Vì vậy cậu đã chấp nhận lời tỏ tình của Diệp Yên.
Cậu muốn Cầm An Tâm hiểu rằng, cậu sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của cô ấy. Giữa họ, mãi mãi chỉ có thể là mối quan hệ bạn bè.
Đôi khi, cậu thậm chí còn ghét cô ấy, ghét việc cô ấy không giống một người bình thường.
Cô ấy luôn chậm chạp. Người khác nói một câu, cô ấy phải suy nghĩ đến ba câu.
Ở bên Cầm An Tâm, cậu phải đối mặt với ánh nhìn kỳ lạ của mọi người xung quanh. Họ sẽ cười nhạo cậu giống như cách họ cười nhạo cô ấy. Cha mẹ cậu cũng sẽ không cho phép cậu yêu một cô gái ngốc nghếch.
Cậu không muốn phải sống cả đời trong sự mệt mỏi như vậy.
Mãi về sau, Bùi Triệt mới hiểu ra.
Cầm An Tâm không hề ngốc, người ngốc chính là cậu.
Từ nay về sau, sẽ không bao giờ có ai trao trái tim chân thành cho cậu nữa.
22
Tôi nghĩ Bùi Triệt chắc chắn đang say rượu nói nhảm thôi. Những gì cậu ta nói thật sự rất vô lý và khiến người khác cảm thấy phiền phức.
“Tôi không quan tâm cậu thích ai. Dù sao tôi cũng không thích cậu.”
Tôi vừa dứt lời thi Bùi Triệt cười, trông rất điềm tĩnh.
“Không thể nào, trước đây cậu đã đối xử với mình rất tốt. Dù tớ có cư xử tệ thế nào thì cậu cũng không giận, còn vì tớ mà cạo đầu…”
“Chẳng lẽ đó không phải là thích sao?”
…
Hóa ra còn có thể hiểu theo cách này.
Tôi sững sờ lắc đầu.
“Bùi Triệt, tôi thật sự không thích cậu.”
“Vì cậu là bạn của tôi nên tôi mới đối xử tốt với cậu, hơn nữa cậu là ‘thứ’ mà bà ngoại để lại, tôi phải giữ gìn cẩn thận.”
Bùi Triệt ngỡ ngàng, tưởng mình nghe nhầm.
“Sau khi bà ngoại mất, tôi muốn giữ lại một vài món đồ của bà làm kỷ niệm, nhưng bố mẹ tôi lại cho rằng chúng không may mắn nên đã đốt hếtchLucs đó tôi chợt nhớ cậu cũng là do bà ngoại nuôi lớn mà, nên cũng coi như là một trong những ‘thứ’ mà bà để lại cho tôi.”
Tôi chân thành giải thích thêm:
“Chẳng khác gì chiếc đèn pin, giá phơi đồ hay chậu rửa mặt của bà cả.”
“Có lẽ bố mẹ tôi nói đúng, giữ lại những thứ đó sẽ mang lại vận xui, ví dụ như cậu, thật sự rất xui.”
Tôi nói xong thì gương mặt Bùi Triệt đã chẳng còn chút sắc máu nào.
Cậu ta nghiến răng:
“Tớ không tin.”
Không tin thì thôi, tôi cũng chẳng có gì cần giải thích thêm.
Tôi quay lưng định đi về nhà nhưng Bùi Triệt bất ngờ kéo tôi lại, ôm chặt từ phía sau.
“Cậu thích Tạ Tinh Nguyên đúng không?”
Mặt cậu ta tối sầm lại.
“Đừng có mơ. Nếu cậu ấy biết cậu là một kẻ quái dị, cậu nghĩ cậu ấy vẫn sẽ muốn làm bạn với cậu sao?”
“An Tâm, chỉ có tớ mới có thể chịu đựng cậu.”
Cậu ta cúi xuống, cố tình hôn tôi một cách thô bạo. Tôi lập tức giơ tay tát thẳng vào mặt cậu ta. Mặt Bùi Triệt nghiêng sang một bên, ngay lập tức hiện lên dấu tay đỏ rực.
Cậu ta đưa tay sờ lên má, rồi cúi đầu cười nhạt.
“Cậu hả giận rồi chứ? Vậy giờ chúng ta coi như xong nợ nhé.”
Thật điên rồ!
Tôi gạt tay cậu ta ra rồi bỏ về nhà.
Những lời của Bùi Triệt khiến tôi cảm thấy bị tổn thương sâu sắc, nhưng đồng thờ sự lo lắng cũng lặng lẽ dâng lên trong lòng.
Nếu… nếu Tạ Tinh Nguyên biết những gì tôi đã làm trong quá khứ, liệu cậu ấy có sợ tôi không?
Tôi không muốn mất đi Tạ Tinh Nguyên, vì cậu ấy quan trọng với tôi hơn nhiều so với Bùi Triệt trước đây.
Trằn trọc mãi không ngủ được, tôi rón rén gọi cho cậu ấy.
Tạ Tinh Nguyên bắt máy rất nhanh.
“An Tâm, cậu đang ở đâu?”
Tôi nghe thấy âm thanh chiếc cốc rơi xuống đất ở đầu dây bên kia.
Tạ Tinh Nguyên lo lắng quá rồi, chắc cậu ấy sợ tôi lại bỏ nhà đi lần nữa.
Đột nhiên, tôi không còn lo lắng nữa.
“Tạ Tinh Nguyên, chúng ta sẽ mãi là bạn tốt chứ?”
Cậu ấy im lặng vài giây, rồi bật cười dịu dàng.
“Tất nhiên rồi.”
Khi cúp máy, tôi dường như nghe thấy cậu ấy khẽ thở dài.