Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
HE TÌNH YÊU ĐẾN CHẬM Chương 5 TÌNH YÊU ĐẾN CHẬM

Chương 5 TÌNH YÊU ĐẾN CHẬM

2:36 chiều – 29/09/2024

13

Tối hôm đó, tôi dẫn bé mèo đen xuống sân chơi một lát.

Sau đó chợt nhớ đến những chiếc bánh tart trứng tôi đã làm, tôi nghĩ có thể mang đến chia cho Tạ Tinh Nguyên một ít.

Khi lên lầu lấy bánh, tôi tình cờ gặp Bùi Triệt. 

Cậu ấy có vẻ như đang đứng trước cửa chờ tôi. Ánh mắt đen láy của cậu ấy dán vào hộp bánh tart. Giọng nói đầy mỉa mai:

“Cậu đúng là kiểu người, ai làm bạn với cậu thì cậu sẽ đối tốt với họ hết mức nhỉ.”

“Đúng là ngốc đến chết.”

Trước đây, mỗi khi cãi nhau, Bùi Triệt đều nói tôi ngốc, tôi luôn giả vờ không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng rất buồn.

Nhưng bây giờ——

Tôi cảm nhận lại một chút.

Giống như khi ném một quả táo thối xuống biển rộng, nó sẽ nhanh chóng bị nước biển nhấn chìm, không một chút gợn sóng. Và tôi xem những lời nói vừa rồi của Bùi Triệt chính là quả táo thối ấy, thẳng tay ném đi!

“Chuyện của tôi không liên quan đến cậu.”

Trong mắt Bùi Triệt là ngọn lửa giận dữ bị kìm nén.

“Cầm An Tâm, cậu còn dám đi! Nếu hôm nay cậu đi xuống đó, thì cậu không còn là bạn của Bùi Triệt nữa.”

Tôi không hiểu nổi. Cậu ấy bị mất trí nhớ rồi sao? Chúng tôi vốn đã không còn là bạn rồi mà.

Ngay khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Bùi Triệt buông thõng vai, toàn thân chìm trong bóng tối chết chóc.

May mắn là bánh tart vẫn còn ấm.

Khi Tạ Tinh Nguyên nhận bánh, cậu ấy nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay tôi.

Cậu ấy nhìn vết đỏ trên cổ tay tôi, ánh mắt lạnh đi.

“Sao lại thế này?”

Tôi lắc đầu, không muốn Tạ Tinh Nguyên dính líu vào chuyện này.

Bùi Triệt điên rồ như thế, có thể sẽ làm hại đến người bạn này của tôi.

“Chờ tớ một chút.”

Tạ Tinh Nguyên nhanh chóng chạy ra ngoài khu chung cư, lúc quay lại trên tay cậu ấy cầm một túi thuốc.

“Về bôi thuốc, sáng và tối mỗi ngày hai lần, nhớ chưa?”

Cậu ấy lẩm bẩm chỉ dẫn cách sử dụng thuốc.

Vì chạy vội nên trán cậu ấy lấm tấm mồ hôi. Những giọt nhỏ đọng trên đuôi tóc long lanh dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, sau đó như những viên ngọc trai nhỏ rơi trên tim tôi.

Nóng đến mức khiến tôi như nghẹn thở.

14

Sáng hôm sau, trong tiết học đầu giờ, Tạ Tinh Nguyên bất ngờ xuất hiện trong lớp.

Thầy chủ nhiệm nói đầy bực dọc: 

“Chỉ còn một chỗ trống, em ngồi ở đó đi.”

Chỗ đó nằm sát thùng rác, không ai muốn ngồi nên vẫn bỏ trống.

Tạ Tinh Nguyên chẳng chút phiền lòng, tiện tay vứt cặp lên bàn. Cậu ấy ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt lại cong lên.

Có người hỏi sao cậu ấy lại chuyển đến lớp chúng tôi. Tạ Tinh Nguyên xoay xoay cây bút trong tay, thờ ơ trả lời: 

“Nghe nói lớp các cậu có truyền thống bắt nạt học sinh mượn trường, tôi đến để xem thử.”

Cán sự thể dục cười hùa theo: 

“Đừng tin lời đồn, lớp chúng ta đoàn kết lắm mà. Bùi Triệt, cậu nói gì đi chứ?”

Bùi Triệt chưa kịp lên tiếng, Tạ Tinh Nguyên đã nháy mắt: 

“Bùi Triệt là ai? Có phải cậu bạn lần trước thua trận bóng rổ mà bực tức không?”

Cả lớp im lặng như tờ. Mọi người lén lút nhìn về phía Bùi Triệt. Ai cũng nhận ra không khí giữa hai người này căng thẳng đến mức có thể cắt được.

May mà tiếng chuông vào lớp vang lên kịp lúc, cắt ngang bầu không khí kì lạ này.

 

Khi tan học, tôi vội kéo Tạ Tinh Nguyên chạy ra ngoài.

Cậu ấy bị tôi kéo đi thì có vẻ không hứng thú lắm.

“Tạ Tinh Nguyên, sao cậu đột nhiên chuyển sang lớp chúng tớ vậy?”

Cậu ấy không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn tôi. Trong lòng tôi thoáng hiện lên một ý nghĩ, nhưng nghĩ vậy có vẻ hơi tự tin quá.

Tôi đành quay đi, tránh ánh mắt của cậu ấy:

 “Cậu nên quay lại trường cũ đi, sắp thi đại học rồi mà.”

Tôi không muốn cậu ấy bị Bùi Triệt trút giận chỉ vì tôi.

Tạ Tinh Nguyên nghiêng người lại gần, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ.

“Bố mẹ tớ ly hôn nhiều năm rồi. Trước kỳ thi đại học, tớ muốn đến trường nơi bố tớ dạy để cảm nhận chút tình thương của cha, An Tâm à, chuyện này không được sao?”

Thì ra là vậy! Hóa ra tôi đã tự mình đa tình rồi.

“Chuyện đó đương nhiên là được chứ.”

Hóa ra thầy chủ nhiệm và mẹ Tạ Tinh Nguyên đã ly hôn, mà không ai trong trường biết cậu ấy là con trai của thầy.

Trên đường trở lại lớp học, có nhiều ánh mắt nhìn chúng tôi, đặc biệt là Bùi Triệt. Dường như cậu ấy muốn xuyên thủng tôi bằng ánh mắt đó.

Tạ Tinh Nguyên bước lên chắn trước người tôi, nhấc mắt lên, nửa cười nửa không:

“Bùi Triệt, có vẻ cậu khó chấp nhận thua cuộc đấy.”

Bùi Triệt lạnh lùng đáp trả: 

“Cậu nghĩ thắng tôi thì được món quà quý giá nào sao?”

Tạ Tinh Nguyên nhún vai: 

“Bùi Triệt, cậu thật dễ bị người khác chọc tức quá đi thôi!”

Tôi không thể nhịn được mà bật cười khe khẽ. Bùi Triệt siết chặt nắm tay, ánh mắt tối sầm, đầy giận dữ.

15

Từ khi có Tạ Tinh Nguyên, bất cứ ai chế giễu tôi như trước đây đều bị cậu ấy phản pháo ngay lập tức.

Trong mắt tôi, cậu ấy đúng là vua của sự châm chọc.

Nhưng vào buổi tối khi tôi dẫn mèo đen đi dạo, cậu ấy lại rất dịu dàng, ngại ngùng, chỉ vô tình chạm vào mu bàn tay tôi cũng đỏ mặt.

Thời gian trôi qua, trường tổ chức đại hội thể thao. Cán sự thể dục tìm người đăng ký.

“Tạ Tinh Nguyên, anh Tạ, cậu giúp lớp mình kiếm cái giải đi, cậu là học sinh chuyên thể thao mà.”

Tạ Tinh Nguyên thậm chí còn lười ngẩng đầu chứ đừng nói là đăng kí thi đấu.

Bị coi như không khí, nụ cười của cán sự thể dục chợt khựng lại trong giây lát, rồi cậu ta thản nhiên bước về phía trước.

Đột nhiên tờ đăng ký trên tay cậu ta  bị ai đó giật lấy. Ánh mắt Tạ Tinh Nguyên lạnh lùng: 

“Ai cho phép cậu ghi tên Cầm An Tâm vào danh sách?”

Không khí xung quanh như bị đóng băng trong khoảnh khắc.

Tôi chưa từng đăng ký thi đấu hạng mục nào cả.

Cán sự thể dục cúi đầu, lén liếc về phía Bùi Triệt. Cậu ta nói đầy chính nghĩa:

 “Cầm An Tâm lớn lên ở vùng núi, sức bền tốt hơn các bạn nữ khác, chạy 5.000 mét chắc chắn không vấn đề gì.”

Tạ Tinh Nguyên cười khẩy, xé toạc tờ đăng ký. Cậu ấy nhìn thẳng vào cán sự thể dục: 

“Tôi lại nghĩ cậu hợp hơn.”

“Đó là nhóm của nữ, tớ không thể tham gia!”

Tạ Tinh Nguyên lướt nhìn cậu ta từ đầu đến chân, giọng điệu nhàn nhã.

“Thật sao? Nếu cậu không nói, không ai có thể nhận ra cậu là con trai.”

Khuôn mặt cán sự thể dục đỏ tím như chân giò heo kho tàu, không thể làm gì để chứng minh mình là đàn ông trước sự bẽ bàng.

Bùi Triệt đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Tạ Tinh Nguyên, cậu có quyền gì mà đến lớp chúng tôi chỉ tay năm ngón?”

Tạ Tinh Nguyên nhướn nhẹ mày.

“An Tâm là thần tượng của tớ, nên tớ không thể đứng ngoài cuộc mà nhìn cậu ấy bị bắt nạt được.”

“Còn Bùi Triệt, cậu bảo vệ cán sự thể dục thế này, phải chăng cậu coi cậu ta là thần tượng của mình?”

Cán sự thể dục nặng hơn 100kg, đen và béo ục ịch, luôn là đàn em của Bùi Triệt. Câu nói của Tạ Tinh Nguyên rõ ràng là cố ý làm nhục Bùi Triệt.

Bùi Triệt vốn không phải người dễ chịu, ngay lập tức xông lên với nắm đấm giơ cao.

May mắn là tôi đã chạy ra ngoài gọi thầy chủ nhiệm.

“Trong lớp của tôi mà đánh nhau, thì cả hai đứa ra ngoài hết!”

Cán sự thể dục tức tưởi mách lẻo: 

“Là Tạ Tinh Nguyên xúc phạm người khác, cậu ấy khinh thường chúng em trước!”

Tạ Tinh Nguyên chẳng sợ hãi, lười biếng giơ ngón giữa lên: 

“Xin lỗi, tôi nói thẳng, ngoài thần tượng của tôi ra thì tất cả những thứ còn lại đều là rác rưởi .”

Một câu khiến cả lớp phẫn nộ, mọi người hô hào đòi thầy chủ nhiệm xử lý công bằng.

Thầy chủ nhiệm trừng mắt nhìn Tạ Tinh Nguyên, rồi nói lại đúng lời ông đã nói khi tôi bị bắt nạt.

“Trường có quy định, học sinh mượn trường không thuộc quyền quản lý của chúng tôi. Mọi người hòa thuận với nhau, đừng gây chuyện nữa.”

Cùng một câu nói nhưng lần này không ai có biểu tình hả hê trên mặt. Mỗi người đều ngồi tại chỗ mà cúi đầu, trông như quả cà tím bị sương giá đánh gục vậy.

Nhân lúc thầy chủ nhiệm không để ý, Tạ Tinh Nguyên giơ tay lén làm dấu “chiến thắng” với tôi.

Tôi cúi đầu, cảm giác mắt hơi cay.

Sau khi tan học, tôi chủ động đến tìm thầy chủ nhiệm, đăng ký tham gia chạy 5.000 mét nữ.

“Tạ Tinh Nguyên, tớ xin lỗi.”

Tôi cảm thấy hơi áy náy vì lúc đó trong lớp cậu ấy đã đứng ra bênh vực tôi.

Thực ra, tôi rất muốn thử cảm giác tham gia thi đấu là như thế nào. Trước đây ở quê, đối thủ cạnh tranh không nhiều, tôi chưa bao giờ biết rõ sức mình đến đâu.

“Không cần xin lỗi.”

Tạ Tinh Nguyên nhìn tôi với ánh mắt đầy tập trung.

“Cậu có thể làm những gì cậu thực sự muốn làm.”

“Nhưng tớ không muốn bất kỳ ai ép buộc cậu.”

Tôi cười, mạnh mẽ gật đầu.