7
Ta được Dung Cảnh Đình ôm về cung, huynh ấy sai Liễu Ngọc xuất cung về phủ, chỉ để lại mình ta trong cung, lệnh thái y ngày đêm chữa trị.
Tất cả những điều này là do Cửu công chúa kể lại, vì từ khi ta tỉnh dậy, chưa từng thấy âu Dung Cảnh Đình. Huynh ấy chưa đến thăm ta lần nào trong cung điện này.
Cửu công chúa vừa bóc quýt cho ta vừa nói:
“Ngươi không nhìn thấy đâu, nhưng cũng may là ngươi không nhìn thấy. Hoàng huynh tức điên lên. Mặc dù có người ám sát là điều không vui, nhưng điều thực sự làm huynh ấy nổi giận chính là việc ngươi lại giúp Liễu Ngọc đỡ dao.”
Nghe xong, ta không còn cảm giác ngon miệng với quả quýt nữa:
“Liễu Ngọc vừa đúng lúc ở sau lưng ta mà.”
“Nhưng với cái chỗ ngồi của ngươi thì nó vốn không đứng chắn phía trước như vậy.”
“Lúc đó hỗn loạn quá, có người xô ta mà.”
Ta mơ hồ nhớ lại chút bất thường.
“Ta có nhìn thấy đâu.”
“Đau chết đi được, ta chẳng dại gì mà đỡ dao cho ai.”
Cửu công chúa ngập ngừng nói:
“Vậy là họ đều hiểu lầm rồi?”
Ta gật đầu mạnh.
Cửu công chúa thở dài:
“Vậy thì hoàng huynh ta tức giận uổng công rồi? Ta luôn biết huynh ấy ghét dính vào máu me, nhưng không ngờ huynh ấy lại ghét cả… máu trên người ngươi luôn ấy.”
“Khi ngươi được đưa về đây, chiếc váy đầy máu của ngươi đã bị cởi ra để thay y phục sạch sẽ. Khi tiểu cung nữ định đem váy đi vứt, hoàng huynh đã ngăn lại.”
“Huynh ấy… đã làm gì?”
“Váy của ngươi đã bị xé nát…”
Cửu công chúa nói:
“Huynh ấy tức giận vô cùng, ta cũng đau lòng thay.”
Chỉ nghe thôi cũng đủ khiến ta hoảng sợ.
Cơn giận của long nhan không phải là thứ có thể xoa dịu bằng vài lời dịu dàng.
Cửu công chúa phẩy tay:
“Chưa hết đâu… Liễu Ngọc nhìn có vẻ bình tĩnh đấy, nhưng đầu óc cũng có lúc không nghĩ thông.”
“ Hắn rời cung liền đi thẳng đến chùa Thanh Lộ trong kinh thành, ở đó suốt hai ngày hai đêm cầu phúc cho ngươi. Mãi đến sáng nay mới rời chùa lên đường đi cứu trợ phía Nam.”
“ Giờ đây trong kinh thành, ai cũng biết hai người là đôi phu thê tuyệt vời, chính vì vậy mà hoàng huynh mới thực sự tức giận.
Đúng là đổ dầu vào lửa mà!
Khi màn đêm buông xuống, ta quấn kín người trong chiếc áo choàng rồi lẻn ra khỏi điện, bước vào tẩm cung của Dung Cảnh Đình.
Thái giám thân cận của huynh ấy không bao giờ ngăn cản ta. Ngay khi ta vừa bước vào tẩm cung, liền lập tức xoay người đóng cửa lại.
Nhưng mà… thái giám cũng không báo trước với ta rằng Dung Cảnh Đình đang tắm a…
Giữa làn hơi nước mờ ảo, ta lấy hết can đảm, bước nhẹ nhàng đến gần sau lưng Dung Cảnh Đình, rồi ngồi xuống, vòng tay qua cổ huynh ấy:
“Lục lang.”
Dung Cảnh Đình không thích ta gọi huynh ấy là “hoàng huynh”, cũng chẳng muốn ta gọi là “bệ hạ”, nên ta mới nghĩ ra cách này.
Vừa dứt lời, thân thể Dung Cảnh Đình hơi cứng lại.
Huynh ấy chậm rãi quay đầu lại, ngước lên nhìn ta, giọng điệu lạnh nhạt:
“Nàng đang quyến rũ quân vương sao?”
“Phải là Lục lang cam tâm tình nguyện bị ta quyến rũ.”
“Sao lại có vẻ hối lỗi đến vậy?”
Dung Cảnh Đình thấy ta luôn cúi đầu, giọng có chút không hài lòng.
“Vì lục lang giận ta.”
“Sao trẫm lại giận nàng?”
“Lục lang đã để ta giải thích, nghĩa là huynh tin ta.”
Ta ngừng một lúc :
“Vậy nên, nếu ta nói rằng ta bị ai đó vô tình đẩy vào, và lúc đó mũi dao chỉ tình cờ chĩa vào ta, lục lang sẽ tin chứ?”
Vừa nói, ta vừa dùng đầu ngón tay được nhuộm sắc phấn hồng nhẹ nhàng vuốt ve vai huynh ấy, thầm nghĩ bản thân càng lúc càng trở nên không ra thể thống gì.
Ta không nhìn thấy vẻ mặt của Dung Cảnh Đình, chỉ cảm nhận được thái độ của huynh ấy vẫn lạnh lùng.
Trong lúc chờ đợi huynh ấy đáp lời, ta cảm thấy hơi lo lắng. Bất chợt, Dung Cảnh Đình đưa tay dọc theo tay áo của ta, cuối cùng đặt bàn tay ấm áp lên eo ta.
“Bên trong mỏng manh thế này à?”
Một câu nói của Dung Cảnh Đình đã phá tan không khí mờ ảo.
Thậm chí khi huynh ấy kéo ta vào trong bồn tắm, ý thức của ta vẫn còn mơ hồ, chỉ kịp thốt lên:
“Ta có vết thương.”
“Thái y nói có thể ngâm nước.”
Ta không kìm được hỏi:
“Hóa ra huynh cũng không hoàn toàn thờ ơ trước ta có đúng không .”
Dung Cảnh Đình kiên nhẫn vén từng lọn tóc dính trên cổ ta do bị nước bắn ướt, nhưng không để tâm đến lời ta nói. Huynh ấy chỉ đột nhiên thốt lên:
“Ngụy Nguyệt Nguyệt, nói lại một lần nữa lời giải thích của nàng.”
“Nói bao nhiêu lần cũng không sai, vì ta đâu có bịa chuyện. Ta vẫn sẽ nói như vậy, giữa ta và Liễu Ngọc không có tình cảm đến mức khiến ta phải đỡ dao cho hắn.”
“Giữa nàng và hắn còn có tình cảm?”
Giọng điệu của Dung Cảnh Đình thoáng hiện sự nguy hiểm.
“Tình cảm không phải là tình yêu.”
Ánh mắt Dung Cảnh Đình dường như hơi xa xăm, như thể huynh ấy đang cân nhắc xem ta đang nói thật hay chỉ nói bừa.
Sau một lúc suy nghĩ, huynh ấy hỏi:
“Vậy còn đối với trẫm, nàng cảm thấy thế nào?”
Ta cúi đầu xuống:
“Huynh đã xé nát váy của ta, ta không muốn nói.”
“Nó đã bị vấy bẩn rồi.”
“Rõ ràng là vì huynh giận dữ mà.”
Dung Cảnh Đình khẽ ngẩng cằm:
“Ngụy Nguyệt Nguyệt.”
“Huynh có thực sự là nóng lòng nghe bây giờ luôn không?”
Dung Cảnh Đình xiết nhẹ hơn vòng tay quanh eo ta, giọng trầm thấp:
“Cũng đúng, trẫm muốn tính sổ từ từ với nàng, từng chút một.”
Ta đột nhiên hối hận vì đêm nay đã chủ động bước vào miệng cọp.
Khi Dung Cảnh Đình hôn lên cổ ta, ta dùng chút tỉnh táo còn lại đẩy huynh ấy ra:
“Không thể ở đây.”
“Ở đây không được?”
Ánh mắt Dung Cảnh Đình từ khao khát chuyển thành một nụ cười mỉm:
“Vậy là có nơi khác được, chẳng hạn như phủ Hầu gia đúng không? Quả nhiên nàng biết hết chuyện đêm đó.”
Ta nhận ra Dung Cảnh Đình có vẻ rất hứng thú muốn làm lại lần nữa nên cố gắng rời khỏi vòng tay huynh ấy. Chỉ là không ngờ lại khá dễ dàng, dường như Dung Cảnh Đình cũng muốn thả ta đi.
Ta thuận thế bước ra khỏi bồn tắm:
“Tạ ơn bệ hạ đã mời ta tắm cùng, ta nhớ ra còn vài việc phải làm, xin cáo lui trước.”
Khi Dung Cảnh Đình gọi ta lại, ta vô thức nghĩ rằng huynh ấy hối hận mà run chân suýt chút nữa trượt ngã, nhưng may thay Dung Cảnh Đình kịp thời đỡ lấy ta. Cũng không biết huynh ấy đã lên khỏi bồn tắm từ lúc nào.
“Nàng định đi ra ngoài với bộ dạng ướt sũng này sao?”
Ta sững người, nhìn Dung Cảnh Đình tùy tiện kéo lấy một chiếc áo từ giá treo rồi quấn lên người ta:
“Quên chưa nói với nàng, Thái hậu cũng rất lo lắng cho nàng. Nếu đã khỏe thì ngày mai hãy đến bái kiến bà ấy.”
Sau khi ta đồng ý, Dung Cảnh Đình lại nói:
“Đến lúc đó, bất kể trẫm nói gì với nàng, hãy coi như lần đầu tiên nghe thấy, hiểu chưa?”
Ta nghe rõ, nhưng vẫn thấy bối rối.
Khi về đến tẩm điện của mình, vừa tháo áo choàng ra ta mới nhận ra chiếc áo Dung Cảnh Đình khoác cho ta chính là long bào của huynh ấy. Không chỉ ta nhận ra, mà các cung nữ hầu hạ cũng nhận thấy điều đó.
Dù họ tỏ ra khác thường, nhưng không ai dám hỏi thêm điều gì.
Rốt cuộc thì từ khi ta bị thương và được Dung Cảnh Đình đích thân đưa về cung, những lời đồn đại đã lan truyền khắp nơi, nhưng chẳng bao lâu sau liền bị Dung Cảnh Đình đè bẹp.
Dẫu vậy, chuyện này vẫn không danh chính ngôn thuận, Dung Cảnh Đình sẽ không để tình hình này tiếp tục xảy ra.
Cho dù bây giờ mọi chuyện đã đi đến mức không thể dừng lại được rồi.
Đêm đó, khi nằm xuống, ta vẫn không hiểu rõ câu dặn dò cuối cùng của Dung Cảnh Đình.
Đến sáng hôm sau, trước khi đến bái kiến Thái hậu, ta phải phủ thêm không ít phấn để che đi mấy vết bầm nhỏ.
Thái hậu vẫn đối xử với ta như xưa, còn bảo ta ở lại lâu thêm một chút. Chẳng bao lâu sau, Dung Cảnh Đình đến.
Trước mặt Thái hậu, Dung Cảnh Đình tỏ ra xa cách và lạnh nhạt với ta, nhưng khi Thái hậu bước vào nội điện để thay y phục, huynh ấy lại bắt đầu nhìn ta chăm chú, không kiêng nể.
Khi ta cúi đầu không nói gì, Dung Cảnh Đình thậm chí kéo ta đến gần để nói chuyện.
Tiếng bước chân từ nội điện ngày càng gần. Ta muốn tránh ra xa một chút nhưng Dung Cảnh Đình không cho ta trốn, huynh ấy còn thản nhiên nói ra sự thật về đêm động phòng hôm đó.
Ta đã biết chuyện đó, nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn đang ngồi ở trong cung của Thái hậu, huynh ấy lại áp sát vào ta như vậy nên ta buộc phải tỏ ra kinh hoàng như lần đầu nghe thấy.
Lúc này, Dung Cảnh Đình buông ta ra, ta hốt hoảng chạy ra khỏi cung Thọ Khang của Thái hậu.
Vừa bước ra khỏi cung Thọ Khang, ta liền nghe thấy tiếng đổ vỡ của bình sứ từ bên trong.
Tim ta vẫn đập dồn dập, cho đến khi ngồi vào kiệu xuất cung, ta mới chợt nhận ra dụng ý của Dung Cảnh Đình.
Huynh ấy muốn Thái hậu tự tai nghe thấy hành động hoang đường của chính con trai mình, để bà hiểu rằng những nỗ lực ngăn cản Dung Cảnh Đình từ trước đến giờ không những không có tác dụng, mà còn khiến huynh ấy càng phạm sai lầm lớn hơn, từ đó sẽ sinh ra sự thất vọng với con mình.
Dung Cảnh Đình thậm chí còn biết rằng, một khi Thái hậu đã hiểu rõ ranh giới cuối cùng của con trai mình, bà sẽ không dám ngăn cản nữa.
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh chảy khắp người ta.
Trong những ngày trở về Hầu phủ, ta mơ hồ cảm nhận rằng số người Dung Cảnh Đình phái đến bảo vệ ta ngày càng nhiều.
Nhưng các hoạt động thường ngày của ta không hề bị ảnh hưởng, ta vẫn đi dạo những nơi cần đi.
Ngày tháng trôi qua, ta nghe nói tiểu thư con thiếp thất nhà quan tứ phẩm kia đã thành thân, chính là người mà trước đây đồn đại rằng Liễu Ngọc từng có tình ý với nàng.
Đường tình duyên của Liễu Ngọc lận đận đến mức ta cũng thấy xót xa.
Một ngày nọ, khi ra ngoài mua trang sức, ta tình cờ gặp cô nương đó trong cùng một tiệm.
Nàng mỉm cười dịu dàng với ta:
“Liễu Phu nhân cũng ở đây sao.”
Ta có ý muốn bắt chuyện với nàng, thế nên cả hai ngồi lại ở tửu lâu, trò chuyện cùng nhau.
Cuối cùng, ta cũng tìm được cơ hội để nhắc đến chuyện cũ giữa nàng và Liễu Ngọc, không ngờ nàng lại cười khẩy:
“Đã là tin đồn, thì không thể hoàn toàn đúng được.”
“Ta và Liễu đại nhân quen nhau là do trong lần ra ngoài thành du xuân gặp phải bọn cướp, Liễu đại nhân cứu ta nên mới có qua lại. Ta cảm kích hắn, hắn cũng nhận sự đền đáp của ta.”
“Sau này, đúng là ta có nảy sinh tình cảm với hắn, nhưng Liễu đại nhân chưa bao giờ nói thích ta, nên chúng ta chưa từng hứa hẹn chung thân.”
Nhưng mọi người đều nói rằng Liễu Ngọc đặt tình cảm vào nàng… Thôi vậy, nếu người trong cuộc còn thản nhiên như thế, thì hẳn không còn gì uẩn khúc.
Liễu Ngọc cuối cùng cũng trở về sau chuyến cứu trợ thiên tai, nhưng hắn mang theo một cô gái Giang Nam, ngay trong ngày đầu tiên đã cho nàng ấy dâng trà bái lạy Hầu phu nhân với tư cách là thiếp thất mới vào cửa.
Cô gái ấy dịu dàng, xinh đẹp, ánh mắt nhìn Liễu Ngọc đầy yêu thương.
Đêm đầu tiên sau khi Liễu Ngọc trở về, ta nghĩ rằng hắn sẽ ở phòng của nàng ấy, không ngờ hắn lại đến thẳng chỗ ta, ngồi xuống và nói:
“Nguyệt Nguyệt, những thứ ta mang về, nàng có thích không?”
“Thích chứ, rất đẹp và hữu ích.”
Ta cười đáp:
“Ta còn chưa kịp chúc mừng huynh có thêm mỹ thiếp.”
Liễu Ngọc vẫn điềm tĩnh như thường:
“Nàng có vẻ còn vui hơn ta.”
“Huynh có chuyện vui, tất nhiên ta phải vui rồi.”
Liễu Ngọc gật đầu, hỏi:
“Thân thể nàng khá hơn chưa?”
“Huynh nhìn ta có giống người không khỏe không?”
Liễu Ngọc cười.
Dạo gần đây, phủ Hầu gia đang lên như diều gặp gió.
Con trai trưởng Liễu Ngọc có công trong việc cứu trợ, được thăng quan tiến chức, lại là chức vụ có thực quyền. Hơn nữa, sau này còn có thể kế thừa tước vị, tương lai vô cùng sáng lạn.
Giờ đây Hầu phu nhân chỉ mong đợi bụng ta có chút động tĩnh, để cả nhà được song hỷ lâm môn.
Nhưng họ chẳng ngờ rằng tin tức đầu tiên đến lại là chuyện ta và Liễu Ngọc muốn hòa ly.
Hầu phu nhân nghĩ rằng Liễu Ngọc quá sủng ái thiếp thất kia mà làm ta phật lòng, suýt chút nữa bắt hắn quỳ gối trước từ đường.
Phải đến khi ta khẳng định nhiều lần rằng quyết định hòa ly là do ta và Liễu Ngọc đã suy nghĩ kỹ, không phải vì cơn tức giận nhất thời, Liễu Ngọc mới không bị áp dụng gia pháp.
Ngày hòa ly, vào buổi sáng, Liễu Ngọc tự tay cài cho ta chiếc trâm đính ngọc mà trước đây hắn đã giành được trong cuộc thi, nói:
“Chúc nàng hạnh phúc bên duyên mới.”
“Triều đình sẽ không ép huynh phải cưới ai nữa.”
Ta nhìn vào gương, nói với Liễu Ngọc:
“Nếu huynh thực sự thích ai mà gặp khó khăn trong việc tái hôn thì bệ hạ sẽ giúp huynh.”
“Bệ hạ không nợ ta cái gì, cũng như nàng vậy.” Liễu Ngọc đáp.
Tin tức về việc ta và Liễu Ngọc hòa ly không đến một ngày đã lan khắp kinh thành, mọi người xôn xao bàn tán, phần lớn không hiểu nổi.
Có người nói rằng gia thế nhà ta cao hơn nhà chồng, lại từng liều mình cứu chồng, sao đột nhiên lại không thể sống chung được nữa.