8
Thánh chỉ phong Linh Như Đường làm trắc phi chưa kịp ban xuống thì Vệ Chiêu đã được phái đi cứu trợ nạn đói.
Lần đi này ít nhất ba tháng. Hắn muốn đưa ta đi cùng nhưng ta từ chối.
Khi ký chủ mới làm vương phi, nàng là một con chim yêu tự do, cả ngày quấn lấy Vệ Chiêu đi chơi bên ngoài. Nếu Vệ Chiêu bận, ký chủ sẽ tự đi một mình hoặc cùng tỳ nữ.
Nàng không thể ngồi yên một chỗ suốt cả ngày.
Điều này cũng gây ra không ít chỉ trích, họ dùng lời lẽ “vương phi không thể suốt ngày lộ diện ngoài đường” để công kích ký chủ.
Ký chủ có thể không bận tâm đến những điều đó, nhưng ta thì không thể.
Vệ Chiêu sắc mặt lạnh lùng:
“Vậy ta đưa Như Đường đi?”
Ta cười mềm mại như dòng nước mùa xuân:
“Cũng được, có muội muội bên cạnh chăm sóc, ta yên tâm.”
Vệ Chiêu hít sâu mấy hơi, lồng ngực phập phồng dữ dội:
“Thẩm Nam Chi, nàng đừng hối hận!”
Hắn giật tay ta ra rồi rời đi.
Trong ba tháng đó, Vệ Chiêu gửi về không ít thư nhà, mỗi lần đều nhắc đến sự dịu dàng và quan tâm của Linh Như Đường.
Trong thư trả lời hắn, ta cũng chẳng chút để ý hay tỏ thái độ gì, chỉ bảo hắn chú ý an toàn.
Ba tháng sau, hắn trở về, từ trên xe ngựa nhảy xuống trước, sau đó quay lại đỡ nữ nhân bên trong.
Khi Linh Như Đường bước xuống, nàng ta vô tình bị trẹo chân, liền ngã thẳng vào lòng hắn.
Vệ Chiêu cười dịu dàng ôm nàng ta vào lòng, ánh mắt ôn nhu đầy sủng ái:
“Cẩn thận chút.”
Ta coi như không thấy, tiếp tục giữ dáng vẻ đoan trang và hiền thục.
Đi về cùng hắn còn có thánh chỉ phong Linh Như Đường làm trắc phi.
Hoàng đế hiện tại là huynh trưởng của Vệ Chiêu, vốn dĩ đã không hài lòng với việc ký chủ được độc sủng.
Khi đệ đệ có thêm nữ nhân khác, lại còn là Linh Như Đường, người từ nhỏ đã lớn lên cùng với Vệ Chiêu, hiểu rõ ngọn ngành gia thế và tính cách của nàng ta, thì ngài ấy vui mừng còn không kịp nữa là.
Lúc Linh Như Đường nhận thánh chỉ, trong mắt lóe lên sự đắc ý:
“Tất cả là nhờ công ơn của vương phi tỷ tỷ.”
Ta nói: “Ừm, không cần cảm ơn.”
Nụ cười của Linh Như Đường suýt nữa đã cứng đờ.
9
Trong lễ phong trắc phi, Linh Như Đường dâng trà cho ta:
“Tỷ tỷ, uống chén trà này của muội, từ nay chúng ta sống hòa thuận với nhau nhé.”
Là Vệ Chiêu gọi ta đến.
Khi tay ta vừa chạm vào chén trà thì Linh Như Đường đột nhiên hét lên một tiếng, chén trà đổ hết lên người nàng ta.
Cả đại sảnh xôn xao.
Vệ Chiêu nhíu mày, không hài lòng nói:
“Thẩm Nam Chi, nàng quá đáng rồi!”
Hắn trông có vẻ đang tức giận, nhưng ta nhận ra, ánh mắt hắn không giống như đang nổi giận. Thậm chí ta còn cảm nhận được, hắn có chút phấn khích, như thể hy vọng ta làm điều gì đó quá đáng hơn.
Điều này có ý nghĩa gì?
Ta không hiểu, chỉ lướt qua đôi mắt đẫm lệ của Linh Như Đường:
“Có vẻ như trắc phi hơi run tay, sau này có thể nhờ thái y đến kiểm tra.”
Nàng ta nghe xong thì lập tức tỏ vẻ bối rối.
Ta cho người dâng thêm một chén trà khác, lần này nàng ta dâng lên một cách rất vững vàng. Ta cũng đón nhận rất tự nhiên.
Bất ngờ, Vệ Chiêu đùng đùng nổi giận, giật lấy chén trà mà ta vừa đưa lên môi rồi ném xuống đất:
“Đủ rồi, được rồi!”
Nước trà ấm lại văng lên người Linh Như Đường.
Nàng ta đứng đờ ra không kịp phản ứng, ta cũng ngạc nhiên không kém.
Vệ Chiêu kéo mạnh ta đứng dậy, lôi ta rời khỏi lễ đường.
Ta lo lắng về buổi lễ, nhắc hắn:
“Vương gia, lễ nghi chưa xong mà.”
“Hủy bỏ!”
Linh Như Đường biểu cảm khó tin, tiếng nói như sắp khóc đến nơi:
“Vương gia——”
“Im miệng!”
Vệ Chiêu cắt ngang lời nàng, kéo ta ra khỏi tiền sảnh.
10
Vệ Chiêu đóng cửa lại, ấn ta ngồi xuống ghế, chất vấn:
“Tại sao nàng lại uống chén trà đó?”
Con rối cũng có ba phần tính khí đấy! Ta uống trà cũng là sai sao?
Ta hít nhẹ một hơi dặn lòng không nổi giận với hắn, dịu giọng nói:
“Chẳng phải ngài đã bảo ta đến uống chén trà đó sao?”
“Khi nào thì nàng trở nên nghe lời như vậy?”
Nghe lời là sai, không nghe lời cũng là sai. Ta càng lúc càng hiểu vì sao ký chủ muốn rời đi.
Vị vương gia này, trong đầu chắc có vấn đề!
Khi ta còn đang im lặng, Vệ Chiêu từng bước ép sát:
“Nếu nàng không muốn, ta có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào, chỉ cần nàng nói với ta.”
Lúc đó, tỳ nữ của Linh Như Đường ngoài kia lại làm loạn:
“Vương gia, trắc phi nương nương đau bụng, muốn ngài qua xem!”
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe Vệ Chiêu quát lớn:
“Có bệnh thì tìm thái y, tìm ta có ích gì?”
Bên ngoài lập tức im lặng.
“……”
Vệ Chiêu giam ta trong một góc, kiên quyết đòi ta cho hắn một câu trả lời.
Ta vắt óc suy nghĩ, nửa buổi cũng không biết phải trả lời thế nào.
Chẳng lẽ ta phải nói rằng Thẩm Nam Chi đã rời đi từ lâu rồi, còn người đang ngồi trước mặt ngài là con rối 001 sao?
Như vậy sẽ phá hỏng cốt truyện mất. May thay, có người đúng lúc giải vây.
Tỳ nữ của Linh Như Đường chạy vào hớn hở thông báo:
“Vương gia, trắc phi nương nương có hỷ rồi!”
Vệ Chiêu ngay lập tức nhìn về phía ta.
Rất nhanh, hắn lấy lại bình tĩnh, trong lời nói dường như có chút trách móc ta:
“Nàng không muốn theo ta xuống phía nam cứu trợ, ta buồn bực trong lòng nên đã uống chút rượu, sau đó đã coi nàng ấy là nàng…”
“Đứa trẻ này phải được giữ lại, hoàng huynh đã rất bất mãn vì chúng ta thành thân đã năm năm mà chưa có con.”
11
Trong khoảnh khắc, ta cảm thấy bi ai thay cho ký chủ.
Vì sao ký chủ không thể có con, người trước mắt ta đáng lẽ là người hiểu rõ nhất.
Vệ Chiêu và đương kim hoàng thượng là huynh đệ song sinh, từ nhỏ đã bị coi là điềm xấu.
Hai huynh đệ không được sủng ái, ngay cả mẫu phi của họ, một vị quý nhân nhỏ bé, cũng bị hắt hủi. Thái tử tiền nhiệm tính cách ngang tàng, thường xuyên bắt nạt họ.
Khi ký chủ vừa xuyên đến, nàng chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé, bắt gặp thái tử tiền nhiệm đang hành hạ Vệ Chiêu, lúc đó hắn chỉ mới 14 tuổi.
Khi ấy, đang giữa trời đông giá rét, thái tử tiền nhiệm sai người đẩy Vệ Chiêu xuống nước, nói là muốn xem hắn chịu được bao lâu.
Mỗi lần Vệ Chiêu cố gắng vùng vẫy đứng dậy thì thái tử lại ném đá vào người hắn.
Khi đã chán trò chơi này rồi thì thái tử dẫn người bỏ đi, để lại Vệ Chiêu gần như kiệt sức, dần dần chìm xuống đáy hồ.
Ký chủ không chút do dự, nhảy xuống hồ, dùng thân thể nhỏ bé của mình, khổ cực kéo hắn lên.
Lúc đó, mặt hồ đã đóng một lớp băng mỏng, nước lạnh thấu xương.
Từ sau ngày đó, ký chủ mắc chứng đau bụng kinh, mỗi lần đều đau đến độ không muốn sống nữa.
Sau khi thành thân nhiều năm, ký chủ lại không thể có con. Thái y nói, do nàng từng chịu lạnh quá mức, e rằng sau này không thể mang thai.
Ký chủ rất muốn có con, nhưng tình trạng sức khỏe không cho phép đã khiến nàng vô cùng đau khổ.
Vệ Chiêu nhận ra nỗi buồn của nàng, ôm chặt nàng vào lòng:
“Nam Chi, có con hay không cũng không quan trọng, chỉ cần có nàng bên cạnh, ta đã mãn nguyện rồi.”
Ký chủ nắm chặt lấy áo hắn, khóc như mưa:
“Vệ Chiêu, ngươi không được phụ ta!”
Vệ Chiêu nhẹ nhàng lau nước mắt nàng, trong mắt đầy tình yêu và thương xót:
“Nam Chi, ta tuyệt đối không phụ nàng.”
“Nhỡ hoàng thượng trách phạt thì sao?”
“Hoàng huynh chẳng phải chỉ muốn ta có vài đứa con thôi sao? Cùng lắm sau này chúng ta nhận nuôi mấy đứa, nàng muốn con trai hay con gái, đều tùy nàng.”
Mới chưa đầy hai năm mà hắn đã…
12
Ta mỉm cười: “Ta hiểu mà.”
Vệ Chiêu bỏ đi mà vội vã như chạy trốn. Ta không chút biểu cảm nhìn bóng lưng hắn.
May mà ta chỉ là con rối, không có trái tim. Nếu là ký chủ, hẳn đã khóc chết rồi.
Cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố của con người, thật phiền phức!