Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SAU KHI HOÀN THÀNH CÔNG LƯỢC TA TRỞ VỀ Chương 2 SAU KHI HOÀN THÀNH CÔNG LƯỢC TA TRỞ VỀ

Chương 2 SAU KHI HOÀN THÀNH CÔNG LƯỢC TA TRỞ VỀ

1:02 chiều – 28/09/2024

6

Vừa dùng xong bữa sáng, Linh Như Đường từ khi vào phủ đến nay, lần đầu tiên đến để chào hỏi.

Khuôn mặt nàng ta tràn đầy sự hồng hào do được nam nhân yêu thương, cũng không ngại ngùng mà để lộ những dấu vết mờ ám trên cổ.

“Muội hôm nay vốn dĩ phải đến sớm để thỉnh an tỷ, chỉ là vương gia quá nhiệt tình mà làm lỡ mất thời gian, mong tỷ đừng trách.”

Nàng ta nghĩ rằng điều này có thể làm tổn thương ta, có lẽ không ai hiểu rõ hơn nàng ta rằng ký chủ yêu Vệ Chiêu đến nhường nào.

Nhưng ta không để Linh Như Đường đạt được ý nguyện.

Ta bình tĩnh ban cho nàng ta một chỗ ngồi, quan tâm đúng mực, thậm chí còn thưởng một ít đồ.

Thái độ thản nhiên này không khiến Linh Như Đường hài lòng.

Ánh mắt nàng ta lóe lên một tia tinh ranh, đưa ra lời mời ta cũng đi dạo chơi với nàng ta.

Linh Như Đường nắm tay ta, từ từ đi đến bên hồ.

Đang giữa mùa hè, lá sen trải dài xanh ngắt tận chân trời. Nàng ta đột nhiên nhìn ta, nở một nụ cười ác ý: 

“Tỷ tỷ, tỷ xem hoa sen kia, nở có đẹp không?”

Khi ta còn chưa hiểu chuyện gì thì nàng ta đã bất ngờ nhảy xuống hồ.

Tỳ nữ của nàng hét lên thất thanh: 

“Vương phi đã đẩy phu nhân xuống nước rồi, có ai không, mau cứu người!”

Ngay lập tức, có người vội vã cứu người, có người chạy đi tìm đại phu.

Vệ Chiêu cũng đến.

Hắn ôm lấy Linh Như Đường mặt mày tái nhợt, nhìn ta đầy thất vọng: 

“Thẩm Nam Chi, ta vốn nghĩ nàng chỉ là kẻ ghen tuông, mắt không dung được hạt cát, nhưng không ngờ lại có tâm địa độc ác như vậy!”

Ta ngẩn người không nói năng gì.

Đầu óc của con rối vẫn chưa học đủ kiến thức đấu đá trong gia tộc.

Nhiệm vụ của ta chỉ là thay thế ký chủ đi theo mạch truyện, mọi diễn biến ta đều không can thiệp, chỉ thuận theo tự nhiên.

Ta nói: 

“Không phải ta, là nàng ấy tự nhảy xuống.”

Vệ Chiêu cười lạnh: 

“Như Đường không biết bơi, nàng nói nàng ấy cố ý nhảy xuống để tìm chết sao? Thẩm Nam Chi, nàng thật khiến ta thất vọng!”

Hắn ôm lấy Linh Như Đường rời đi, để lại ta đứng dưới ánh mặt trời chói chang, toàn thân lạnh buốt.

Đó là cảm giác còn sót lại của ký chủ sao?

Từ sau ngày đó, Vệ Chiêu ngày đêm đều ở bên cạnh Linh Như Đường.

Lần tiếp theo hắn đến tìm ta là nửa tháng sau, hắn đi thẳng vào vấn đề: 

“Thân thể Như Đường vốn đã yếu, lần này bị nàng đẩy xuống nước, bệnh tình lại càng nặng thêm.”

Ta một lần nữa nhấn mạnh: 

“Không phải ta, là nàng ấy tự nhảy xuống.”

Vệ Chiêu hoàn toàn không nghe: 

“Nàng giúp ta đi, đến xin lỗi nàng ấy một tiếng. Còn nữa, ta muốn phong nàng ấy làm trắc phi, coi như bù đắp cho những gian khó mà nàng ấy phải chịu lần này.”

Khi nói những lời này, thân thể hắn căng cứng, không dám nhìn ta lấy một lần. Có vẻ như sợ ta sẽ cãi nhau với hắn.

Thực ra lo lắng của hắn là không cần thiết. Vì ta không phải là ký chủ, ta chỉ là con rối mà thôi,  mà con rối thì rất ngoan ngoãn.

Vì vậy, ta nuốt lại mọi lời giải thích, chậm rãi nói:

 “Được.”

Vệ Chiêu ngẩn ngơ nhìn ta.

Hắn không có vẻ gì là vui mừng như mong đợi, chỉ trừng trừng nhìn ta, trong mắt lộ ra vài phần mơ hồ: 

“Nam Chi, nàng hình như đã thay đổi rồi, không còn quan tâm ta nữa.”

7

“Thần thiếp không hiểu ý của vương gia.”

Vệ Chiêu nắm lấy tay ta: 

“Nàng trước giờ chưa từng tự xưng là thần thiếp, cũng chưa bao giờ gọi ta là vương gia.”

Hắn nắm rất chặt.

Tay ta rất đau, nhưng ta không rút lại, chỉ khẽ nhíu mày, dịu dàng nói: 

“Chỉ là một cách xưng hô thôi, nếu vương gia không thích, vậy ta không gọi thế nữa.”

“Nàng vẫn còn giận ta sao?”

“Phu nhân xem phu quân là trời, ngài là phu quân của ta, làm sao ta có thể giận ngài được.”

Đây chẳng phải là điều hắn mong muốn sao?

Khi Linh Như Đường vừa trở về hoàng thành, hắn nói biểu muội của hắn đáng thương, cô đơn không nơi nương tựa, vì vậy mua cho nàng một viện riêng, còn sắp xếp người hầu cho nàng.

Một lần, ký chủ tình cờ nhìn thấy Vệ Chiêu đi cùng Linh Như Đường chọn mua trang sức trên phố. Hắn chọn một cây trâm, đích thân cài lên tóc nàng.

Hành động đó của hai người bọn họ quá thân mật.

Khi Vệ Chiêu nhìn thấy ký chủ, hắn sững sờ mất hai giây, rồi vội vàng đặt cây trâm xuống và bước về phía ký chủ.

Ký chủ không làm ầm lên ngay lúc đó, nhưng khi trở về phủ, nàng trực tiếp nói với hắn: 

“Vệ Chiêu, ta không thích ngươi thân mật với nàng ấy như vậy. Dù mối quan hệ tốt đến đâu thì cũng cần giữ khoảng cách xã giao, không phải sao?”

Vệ Chiêu cười nói: 

“Nam Chi, khoảng cách xã giao là gì? Trong miệng nàng luôn có những từ mới lạ. Nhưng nếu nàng không thích, ta sẽ không gặp nàng ấy nữa.”

Hắn nói vậy, nhưng hắn lại không giữ lời hứa.

Một lần, khi đang dùng bữa tối với ký chủ, sau khi nghe thị vệ nói gì đó, hắn liền bỏ mặc ký chủ mà rời đi.

Khi trở về, khuôn mặt hắn trầm   nói: 

“Như Đường suýt nữa bị tên vô lại trêu ghẹo!”

Ký chủ giục hắn sớm tìm ra kẻ đó.

Vệ Chiêu chỉ gật đầu mà không nói gì thêm.

Thế mà sang sáng hôm sau, hắn đã đề nghị nạp Linh Như Đường làm thiếp.

Lần đầu tiên nghe thấy, ký chủ như bị sét đánh, lớn tiếng nói: 

“Ngươi đã quên lời hứa với ta sao?”

Vệ Chiêu lúc đó liền thề rằng, hắn chỉ muốn bảo vệ Linh Như Đường một cách chính đáng.

Lần thứ hai tranh cãi về chuyện này, hắn hỏi ký chủ có biết tình cảnh của nữ tử không? Nếu hắn chỉ lấy danh nghĩa biểu ca để bảo vệ Linh Như Đường thì sẽ làm hỏng danh tiếng của nàng.

Lần cuối cùng, hắn nói ký chủ quá mức ghen tuông, thật là vô lý!

Giờ đây, rõ ràng ta đã làm mọi thứ theo ý hắn, sao hắn vẫn không hài lòng?

Ngay cả Vệ Chiêu cũng không biết câu trả lời.

Hắn lẩm bẩm: “Không giống nhau.”