Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SAU KHI HOÀN THÀNH CÔNG LƯỢC TA TRỞ VỀ Chương 1 SAU KHI HOÀN THÀNH CÔNG LƯỢC TA TRỞ VỀ

Chương 1 SAU KHI HOÀN THÀNH CÔNG LƯỢC TA TRỞ VỀ

1:02 chiều – 28/09/2024

Sau khi hoàn thành công lược, ta trở về thời đại trước kia của mình, chỉ để lại một con rối không có trái tim lại cho Vệ Chiêu.

Vệ Chiêu như ý nguyện mà có được một vương phi hiền thục, rộng lượng và hiểu chuyện.

Ban đầu, hắn vui mừng với sự thay đổi của ta, hớn hở mà nạp Tiểu thanh mai của mình vào cửa làm thiếp.

“Như Đường chỉ là một cô nhi không nơi nương tựa, ta không có tình cảm nam nữ với nàng ấy, ta làm vậy chỉ để bảo vệ nàng mà thôi.”

Dần dần, Vệ Chiêu phát hiện, bất kể hắn sủng ái Tiểu thanh mai hay nâng nàng ta lên làm trắc phi thì ta vẫn giữ thái độ bình thản, không ghen tuông, không gây sự, không oán hận.

Thậm chí khi nàng Tiểu thanh mai của hắn mang thai, ta còn tự tay chuẩn bị một đôi giày thêu đầu hổ cho đứa bé đó.

Vệ Chiêu chất vấn ta:

 “Tại sao nàng không tức giận?”

Con rối ta để lại dịu dàng mỉm cười: 

“Vương gia, người nói gì vậy? Muội muội sắp sinh cho người một đứa con, đó là chuyện tốt, ta vui mừng còn không kịp.”

Vệ Chiêu phát điên, bất chấp mọi giá mà tìm ta, muốn ta trở về bên hắn.

Ta chỉ vào cái bụng đã nhô lên của mình mà hỏi hắn: 

“Ngài cũng muốn chuẩn bị một đôi giày cho con của ta sao?”

1

Ta và Vệ Chiêu lại cãi nhau.

Hắn muốn nạp biểu muội của mình làm thiếp nhưng ta nhất quyết  không đồng ý.

Vệ Chiêu sắc mặt lạnh lùng, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ:

 “Nam Chi, ta là vương gia. Nam nhân bình thường còn có thể tam thê tứ thiếp, huống chi là ta?”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn:

 “Người khác có thể, nhưng ngươi là Vệ Chiêu, thì chuyện đó là không thể nào!”

Hắn nhìn ta hồi lâu, rồi vung tay áo giận dữ bỏ đi: 

“Nàng thật là vô lý!”

2

Thật là vô lý ư?

Cơ thể ta lảo đảo một chút, phải bám vào bàn mới giữ vững được. Mười năm sinh tử cùng nhau để rồi đổi lấy một câu nói này của hắn. Ha!

Lúc đó, giọng nói của hệ thống vang lên: 

【Ký chủ, người có muốn quay lại không?】

Năm năm trước, ta hoàn thành công lược, có thể quay về thế giới của mình, nhưng chỉ vì một câu nói của Vệ Chiêu mà ta đã quyết định ở lại.

Ta đã từng hỏi hắn:

 “Nếu một ngày nào đó ta rời đi thì sao?”

Vệ Chiêu vội vàng ngắt lời ta:

 “Nam Chi, đừng nói những lời như vậy. Lòng ta chỉ hướng về nàng, nàng đi đâu, ta sẽ theo đó.”

Trong thế giới trước đây, ta vốn là cô nhi không cha, không mẹ, không họ hàng người thân, và không vướng bận điều gì. Còn Vệ Chiêu ở thế giới này, sau năm năm ta thực hiện công  lược, đã khắc sâu vào trái tim ta.

Vì vậy lần đó ta đã chọn ở lại.

Khi thành thân, Vệ Chiêu trịnh trọng hứa hẹn với ta: 

“Một đời một kiếp, một đôi người.”

Sau khi thành hôn, hắn giữ lời hứa của mình, bên cạnh ngay cả một tỳ nữ cũng không có.

Thế là danh tiếng ta là kẻ ghen tuông mù quáng được lan truyền ra ngoài một cách nhanh chóng.

Vệ Chiêu vì muốn bảo vệ ta mà đã tuyên bố với thiên hạ: 

“Nam Chi là người phụ nữ dịu dàng, rộng lượng nhất thế gian. Và ta không thích ai khác ngoài nàng!”

Tuy nhiên, đến năm thứ năm kể từ khi thành thân với hắn thì Tiểu thanh mai của Vệ Chiêu từ vùng biên ải trở về. Nàng ta chính là cô gái đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng Vệ Chiêu từ khi còn nhỏ.

Tháng thứ hai sau khi nàng trở về, Vệ Chiêu nói với ta:

 “Ta muốn nạp Như Đường làm thiếp.”

3

Ta có ba lần cơ hội quay trở về.

Đây là lần thứ hai.

Ta vẫn muốn cho Vệ Chiêu một cơ hội nữa, chỉ cần hắn còn nhớ đến lời thề năm xưa.

Nhưng, hắn đã khiến ta thất vọng.

Kể từ khi Như Đường trở về , hắn không đến tìm ta lần nào, mỗi ngày đều vội vã chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cũng không biết là làm gì.

Đến ngày thứ tư, đèn lồng đỏ treo lên khắp phủ. Lúc đó ta mới biết, ngày mai là ngày Vệ Chiêu rước Linh Như Đường vào phủ.

Hóa ra, dù ta có đồng ý hay không thì hắn vẫn sẽ làm vậy.

Việc hỏi ý ta chẳng qua chỉ là thông báo mà thôi, hắn khôgn cần phải nghe, và cũng không để tâm.

Ta lòng dạ nguội lạnh: 

“Hệ thống, đưa ta trở về đi.”

Ngày về được định vào đêm mai.

Ta có hỏi hệ thống, sau khi ta rời đi, thân thể này sẽ ra sao?

Hệ thống nói: 

【Chúng ta sẽ chọn một con rối thích nghi tốt nhất với thời đại này để thay thế người.】

Được.

Dù sao thì ta ở thời đại này lâu như vậy rồi, nhưng rốt cuộc vẫn không hòa nhập được với tư tưởng của con người nơi đây.

Bảo ta chia sẻ nam nhân với những nữ nhân khác ư? Xin lỗi, ta không làm được!

Ta có thể chấp nhận hòa ly, chỉ cần hắn nói một câu là không còn tình cảm với ta, thì chúng ta mỗi người một ngả.

Hắn là sự lựa chọn của ta, dù có thua thiệt thì ta cũng phải chịu, không hối hận. Nhưng ta tuyệt đối không thể chấp nhận việc hắn bảo ta chia sẻ phu quân của mình với một nữ nhân khác.

Điều này không phù hợp với tư tưởng được giáo dục hiện đại suốt hơn hai mươi năm của ta.

Tối hôm đó, sau bốn ngày biến mất không thấy mặt mũi đâu, cuối cùng Vệ Chiêu cũng xuất hiện.

Có lẽ vì cảm thấy áy náy nên hắn không dám nhìn vào mắt ta, chỉ nhìn chằm chằm xuống đất rồi nói: 

“Như Đường chỉ là một cô nhi không nơi nương tựa. Hơn nữa ta thật sự không có tình cảm nam nữ với nàng ấy. Ta làm vậy chỉ để bảo vệ nàng, nàng ấy không thể ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.”

Nếu như ngày thường, hắn nói những lời này, ta chắc chắn sẽ cãi nhau với hắn thêm một trận nữa. Nhưng lần này, có lẽ vì biết sắp rời đi, hoặc có lẽ là ta không còn để tâm đến hắn nữa rồi.

Ta bình thản hơn nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói:

 “Được.”

Vệ Chiêu ngạc nhiên ngẩng đầu lên: 

“Nàng hiểu cho ta phải không?”

Hắn đưa tay muốn chạm vào mặt ta. Trong lòng ta kháng cự, theo phản xạ né tránh. Tay hắn liền rơi vào khoảng không.

Vệ Chiêu thoáng thay đổi biểu cảm, nhưng cuối cùng vẫn cố nặn ra một nụ cười:

 “Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, ta và Như Đường chỉ là huynh muội mà thôi.”

Hừ!

Ta cười khẩy trong lòng.

Để bảo vệ một người thì có rất nhiều cách, nhưng hắn lại cố tình chọn cách mờ ám nhất.

4

Ngày hắn đại hôn, ta ngồi một mình trong phòng, bên ngoài là tiếng nhạc vui mừng.

Vệ Chiêu biết ta không muốn thấy Linh Như Đường nên không nhắc gì đến việc muốn ta tham dự.

Mặc dù là nạp thiếp, nhưng những gì đáng có và không đáng có, Vệ Chiêu đều cho Linh Như Đường. Mức độ quan tâm của hắn giống hệt như năm năm trước, vào ngày đại hôn của chúng ta.

Ta tự cười nhạo bản thân, rồi tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Chỉ trong chớp mắt, linh hồn ta đã xuất khiếu.

Khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt ta là trần nhà trắng xóa. Từ ngoài cửa vang lên tiếng kêu vui mừng của một nam nhân: 

“Nàng tỉnh rồi!”

5

Góc nhìn của con rối cổ đại —

Ở bên kia, người phụ nữ trên giường cũng mở mắt, đứng dậy cử động thân mình.

Bên ngoài vẫn là màn đêm.

Một canh giờ sau, người lẽ ra lúc này đang ở viện bên kia tận hưởng đêm động phòng hoa chúc thì lại xuất hiện trong phòng ta.

Hắn đã thay bộ hỷ phục ra rồi mặc lại thường phục, trên mặt là nụ cười đầy tự mãn, mang theo vẻ mong đợi được khen ngợi:

 “Nam Chi, ta đã trở về.”

Ta khẽ nhíu mày, giọng ấm áp: 

“Vương gia, người nên ở viện bên kia mới đúng.”

“Nàng vẫn còn giận ta phải không?”

Vệ Chiêu bước lại gần với vẻ tội nghiệp, muốn nắm tay ta.

Thấy ta không né tránh, hắn mừng thầm:

 “Nàng mới là thê tử của ta, ta đến nơi khác làm gì, ta chỉ muốn ngủ cùng nàng thôi.”

Hắn định dùng những lời đùa cợt thường ngày để làm nguôi ngoai mọi chuyện, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng la lối vội vã của tỳ nữ thân cận bên cạnh Linh Như Đường: 

“Vương gia, phu nhân đau ngực, đau đến mức sắp ngất rồi!”

Vệ Chiêu chỉ ngập ngừng vài giây: 

“Nam Chi, Như Đường có bệnh tim, ta đi xem nàng ấy thế nào rồi sẽ quay lại.”

Nếu là ký chủ, nàng ấy chắc chắn sẽ nói: 

“Có bệnh thì tìm đại phu, tìm ngươi có ích gì?”

Nhưng ta không làm thế.

Con rối hiểu rõ thế nào là phong thái chính thê, phải rộng lượng và bao dung.

Ta gật đầu, mỉm cười:

 “Được.”

Ba ngày liên tiếp đều như vậy. Chỉ cần Vệ Chiêu xuất hiện trong phòng ta là Linh Như Đường lại đau chỗ này, đau chỗ kia.

Vệ Chiêu mỗi lần đều vội vã chạy đến, rồi sau một canh giờ lại quay về.

 Đến ngày cuối cùng, buổi tối hắn không về nữa, sáng hôm sau cũng không đến cùng ta dùng bữa sáng. Cứ như thể đã làm điều gì sai trái nên không dám xuất hiện trước mặt ta.

Ta bình thản thu lại ánh mắt, không hiểu hắn có gì phải trốn tránh?

Hắn là vương gia cao quý, ban ân sủng cho ai thì cũng là chuyện bình thường.