Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẮT NHẦM RỂ Chương 3 BẮT NHẦM RỂ

Chương 3 BẮT NHẦM RỂ

11:14 sáng – 28/09/2024

6

Tống Hàn Doanh không chịu nói gì thêm, chỉ bảo ta sớm chuẩn bị.

Ta và Hàn Quan lớn lên bên nhau từ nhỏ, hai gia đình đã định hôn ước từ lâu, tam thư lục lễ đã thực hiện đầy đủ hết rồi. Bây giờ chỉ đợi đến tháng ba bảng vàng niêm yết là tổ chức lễ thành hôn ở kinh thành.

Giờ đã là tháng hai, tiệc cưới và mọi công việc chuẩn bị đã được sắp đặt xong xuôi.

Ta tính toán chi phí sẽ bị tổn thất khi hủy bỏ mọi nghi lễ, lòng đau như cắt.

Ta quyết định đi tìm Hàn Quan nói rõ ràng.

Ta có chứng cứ rõ ràng, không cần phải tốn công sức bàn cãi làm gì, là lỗi của hắn mới khiến lễ thành hôn bị hủy, vậy thì thiệt hại lần này hắn tất nhiên phải gánh phần lớn.

Hơn nữa, ta thừa nhận việc Tống Hàn Doanh giăng bẫy hắn cũng là chuyện không đúng, nên ta sẽ chịu một phần.

Chẳng ngờ khi ta còn chưa kịp đi, thư đồng của Hàn Quan đã vội vàng tìm đến.

Hắn thở hổn hển không ra hơi:

 “Công tử… công tử bị thương rồi!”

Ta giật mình, báo ứng đến nhanh thế sao?

Có vẻ mấy hôm trước ta bái lạy cầu xin Phật tổ chỗ đó khá linh thiêng, sau này phải đến đó cúng bái vị Phật này nhiều hơn mới được.

Trong y quán, Hàn Quan và một nam nhân khác nằm song song trên một chiếc giường.

Khi ta đến thì đúng lúc nhìn thấy Hàn Quan đang cố gắng trốn khỏi giường. Nhưng vừa bước được một chân xuống đất thì thấy ta đến, hắn mừng rỡ: 

“Châu Châu, nàng mau đến đỡ ta một chút.”

Hắn nhìn kẻ bên cạnh với vẻ khó chịu: 

“Thật xui xẻo.”

Người kia chống tay ngồi dậy, điềm tĩnh nói:

 “Hàn huynh sao có thể để một nữ tử yếu đuối đỡ mình? Để tại hạ giúp huynh.”

Hắn nhanh nhẹn vươn chân, động tác linh hoạt đến mức không giống người vừa bị thương mới tỉnh dậy, đạp một cú thật mạnh vào eo Hàn Quan.

Hàn Quan không kịp đề phòng mà lăn khỏi giường, mũi va chạm mạnh với mặt đất.

“Ôn Kinh Triệt!!!”

 Hắn ôm mũi, tức đến mức tay cũng run rẩy dữ dội.

Ôn Kinh Triệt chỉ vào vết thương trên trán mình:

 “Hàn huynh đừng giận, ân oán tương báo thôi mà.”

Hắn gật đầu chào ta như một phép lịch sự rồi phất tay áo thong dong rời đi.

Hàn Quan định đuổi theo, nhưng bị ta ngăn lại.

“Máu mũi kìa.” 

Ta chỉ vào mũi hắn.

Hai dòng máu đỏ đang chảy ra từ mũi hắn.

Sắc mặt Hàn Quan trắng bệch vì tức giận, hắn phàn nàn: 

“Ta đã nói rồi, ngươi không nên kéo Ôn Kinh Triệt vào. Giờ thì…”

“Ngươi oán trách ta vì điều này sao?” 

Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Hàn Quan không tự nhiên quay mặt đi:

 “Ta chỉ nói vậy thôi. Nhưng dù sao đi nữa thì tên kia…hắn thật sự rất đáng ghét.”

Hắn cười với ta:

 “Là lỗi của ta, Châu Châu, chúng ta đi xem hỉ phục đi. Kim bá mẫu nói hỉ phục đã may xong rồi.”

Hắn nhìn ta nói với giọng điệu tự nhiên:

 “Tiện thể, ta cũng có chuyện muốn bàn với Kim bá mẫu.”

Về đến nhà, Hàn Quan dỗ ta về phòng trước, còn hắn thì một mình vào thư phòng nói chuyện với cha mẹ ta.

Ta không biết họ đã nói chuyện gì, nhưng khi cha mẹ ta ra ngoài, sắc mặt đều không tốt chút nào.

Hiếm có một lần, mẫu thân không bảo Hàn Quan mang gì về cho Hàn bá mẫu, chỉ thản nhiên bảo người hầu tiễn khách.

Hôm sau, mẫu thân gọi ta lên trà lâu ngồi ở nhã gian, cùng nhìn ngắm và xem xét các sĩ tử đi qua bên dưới.

Khi sắp rời đi, mẫu thân ta nhíu mày, làm như vô tình hỏi: 

“Châu Châu, nếu chúng ta không kết thông gia với nhà họ Hàn, con có thể chấp nhận không?”

Ta sững lại, trong lòng cũng đã có quyết định.

7

Khi ta tìm đến Ôn Kinh Triệt, đúng vào ngày 20 tháng hai.

Ngày đôi tháng đôi, theo lời thầy bói, là một ngày tốt lành.

Ôn Kinh Triệt ở trong một ngôi chùa cũ ven kinh thành, nơi ít hương hỏa, tiền thuê rất rẻ, mỗi tháng chỉ có năm mươi văn tiền.

Khi ta đến, hắn đang ngồi khoanh chân bên cửa sổ, tự mình đánh cờ với chính mình.

Bàn cờ và các quân cờ bằng gỗ trông đơn giản, rõ ràng là đồ tự chế tác, mộc mạc vô cùng.

“Kim tiểu thư đến đây có chuyện gì?” 

Ôn Kinh Triệt ngừng tay đang sắp xếp thế cờ:

 “Nếu là để bồi thường tiền thuốc thang cho vị hôn phu của cô, thì không cần đâu.”

Chuyện bọn họ bị thương, thực ra đúng là lỗi của Hàn Quan.

Hàn Quan không phục việc Ôn Kinh Triệt bất ngờ xuất hiện và cướp mất vị trí Giải Nguyên của hắn, hôm đó liền đeo bám Ôn Kinh Triệt để đòi đấu văn.

Ôn Kinh Triệt đồng ý so tài.

Hai người kéo nhau đến tận Tây Nhai, không may bị các tiểu thư quý tộc đang chọn rể phát hiện.

Không biết đầu óc của ai thiếu suy nghĩ, muốn bắt chước trò ném quả đầy xe, liền vớ lấy cành hoa và quả gần đó ném vào hai người. Các tiểu thư khác nhìn thấy cũng bắt chước theo.

Tháng hai ở Lạc Kinh chỉ có hoa mai nở. Những cành hoa lẫn với quả từ các cửa sổ ném ra không khác gì ám khí, ngay cả sát thủ cũng phải tán thưởng nghệ thuật giết chóc này.

Hai người không kịp tránh, cuối cùng phải vào y quán.

Đến nay, vết thương trên trán Ôn Kinh Triệt mới vừa lành miệng.

“Chuyện của Hàn Quan không liên quan gì đến ta. Hôm nay ta đến chỉ để hỏi Ôn công tử một cái giá.” 

Ta đi thẳng vào vấn đề:

“Thuê công tử một trăm ngày thì cần bao nhiêu tiền?”

“Thuê ta làm gì?”

“Làm phu quân của ta. Yên tâm, không cần tiếp xúc thân mật, cũng không cần chuyển hộ khẩu hay đổi họ.”

Ôn Kinh Triệt nhìn ta với ánh mắt kinh ngạc: 

“Tiểu thư nói đùa rồi. Dù ta có nghèo đến mấy, cũng không đến mức phải bán thân, huống chi cô đã có hôn ước.”

“Một ngày một lượng.”

“Tiểu thư xin về cho.”

“Mười lượng!”

 Ta thấy cổ họng Ôn Kinh Triệt hơi động đậy.

“Nếu ta kết hôn với tiểu thư, chẳng khác nào cướp vợ người khác.” 

Hắn khó khăn nói tiếp:

 “Danh tiếng của ta…”

“Hai mươi lượng.”

Hiện tại ở kinh thành một ngôi nhà ở vùng xa chỉ khoảng ba, bốn trăm lượng. Một ngày hai mươi lượng, một trăm ngày tính ra là hai nghìn lượng, đủ để hắn mua ba, bốn căn nhà ở kinh thành.

Ta tiếp tục thêm giá:

 “Nếu công tử đạt thứ hạng cao hơn Hàn Quan trong kỳ thi Xuân Vị, ta sẽ thưởng thêm hai trăm lượng.”

Ôn Kinh Triệt đứng dậy, cúi người chào ta, giọng thành khẩn: 

“Danh tiếng của ta thật sự chẳng đáng gì!”

Hắn thu dọn bàn cờ, lấy ra từ dưới bàn đống sách đã cũ kỹ, sờn rách.

“Tiểu thư cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đọc sách đến khi nát mới thôi!”

Ta bật cười:

 “Học vấn của công tử ta rất tin tưởng. Ta có thể tạm ứng cho công tử trước năm trăm lượng. Kỳ thi Xuân sắp đến, công tử hẳn rất cần số tiền này.”

Mặc dù kỳ thi khoa cử của triều đình đã áp dụng hình thức giấu tên, nhưng các giám khảo vẫn có thể nhận ra thí sinh qua chữ viết, nên việc hối lộ vẫn rất phổ biến. Đặc biệt là trong kỳ thi Bác Học Hồng Từ.

Tư dinh của Lưu thừa tướng, chủ khảo kỳ thi, sắp bị học trò giẫm nát ngưỡng cửa luôn rồi.

Những người nghèo khó như Ôn Kinh Triệt, rõ ràng không đủ tư cách vào nhà họ Lưu để nộp bài.

Ôn Kinh Triệt hiểu ngay ý ta, hắn thở dài tự giễu: 

“Dù có đọc sách nhiều năm thì sao chứ? Đến cuối cùng cũng khó mà thắng nổi cánh cửa nhà quyền quý.”

“Tình thế ép buộc. Ôn công tử không phải là người cố chấp, hãy cho mình một cơ hội cạnh tranh công bằng.”

Ôn Kinh Triệt nhướng mày, lúc này mới lộ ra chút kiêu ngạo của kẻ tài hoa đứng đầu mười bốn châu lộ ở Lưỡng Chiết: 

“Tiểu thư có tin không, sẽ có một ngày, ta sẽ khiến cho học trò nghèo không còn phải lo lắng về tiền bạc nữa.”

Hắn liếc nhìn số bạc ta mang theo, trịnh trọng nói với ta:

 “Ngày sau nếu được làm quan, Ôn mỗ nhất định sẽ tâu bẩm để cải tiến hệ thống giấu tên, yêu cầu sao chép thống nhất toàn bộ bài thi rồi mới chấm, để tất cả thí sinh đều được đối xử công bằng.”

“Tiểu thư thuê ta tuy có ý riêng, nhưng chắc chắn sẽ không lỗ. Số bạc này, không chỉ mua được Ôn mỗ, mà còn mua được tương lai của vô số học trò nghèo.”

Ánh mắt của hắn rực sáng, khiến lòng ta bỗng có chút áy náy.

Theo chân mẫu thân kinh doanh bao năm, ta đã vẽ vô số viễn cảnh tưới đẹp cho người khác nên tất nhiên biết cách tâng bốc sao cho người nghe thoải mái nhất.

Nhưng lời của Ôn Kinh Triệt vẫn khiến ta chấn động không thôi. Có lẽ vì hắn không dùng bất cứ ngôn từ hoa mỹ nào, mà lại thành thật nói với ta ước mơ của mình về một tương lai công bằng và tươi đẹp.

Sự chân thành chính là vũ khí mạnh mẽ nhất.

Điều đó gần như khiến ta muốn nói cho hắn biết, số tiền này không bằng một phần mười số tiền ta kiếm được từ việc bán thông tin của những học trò như hắn.

Trong số những tài liệu đó, thông tin của Ôn Kinh Triệt được săn đón nhất, mang lại cho ta nguồn lợi nhuận lớn nhất.

Chưa kể, vụ việc hắn và Hàn Quan bị cành hoa đập trúng đã giúp ta nảy ra một ý tưởng kiếm tiền mới. 

Ta liên hệ với cửa tiệm dệt để sản xuất hàng loạt hoa lụa giả, tạo ra bảng xếp hạng mười hai học trò thần hoa, nhờ đó mà kiếm bộn tiền, bận rộn đến tận hôm nay.

Nhưng cuối cùng ta chẳng nói gì, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cảm kích mà lặng lẽ rời đi.

Sau khi đã chịu thiệt với Hàn Quan, ta sẽ không phạm lại sai lầm tương tự.

8

Ngày hai mươi lăm tháng hai, từ sáng sớm ta đã đến Yến Phong Lâu, nấp bên cạnh gian phòng mà Hàn Quan đã đặt trước, chờ cơ hội ra tay.

Tống Hàn Doanh không nói gì với ta, nhưng ta không thể không lo lắng cho nàng.

Lần trước khi ta lén nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa nàng và công tử họ Lưu ở phía bắc thành, nàng đã dọa sẽ cắt đứt quan hệ với ta nếu ta còn nhúng tay vào chuyện của nàng, và dặn ta rời khỏi Lạc Kinh càng sớm càng tốt.

Ánh mắt nàng lúc đó chứa đựng một tia sáng như ngôi sao sắp vụt tắt.

Nó giống hệt như ánh mắt nàng đêm trước khi chúng ta chia xa năm xưa, cô độc và tuyệt vọng, khiến ta đau nhói trong tim.

Ta kéo theo Ôn Kinh Triệt, nghĩ rằng có thêm một người thông minh ở bên cạnh thì sẽ có thêm phần khí thế.

Ôn Kinh Triệt không biết rõ nội tình nên hắn có chút ngại ngùng, ngồi xa ta.

Ta còn chưa nói gì thì hắn đã tự thấy mình phục vụ chưa tốt, bèn rụt rè ngồi gần lại.

Hắn hỏi: 

“Tiểu thư định gặp ai sao? Có cần Ôn mỗ hỗ trợ gì không?”

Ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn một cái.

Hắn mím môi, trông có vẻ rất căng thẳng.

“Ngươi từ trước đến giờ chưa từng tiếp xúc với nữ nhân sao? Sao mà hồi hộp như thế?” 

Ta thẳng thắn hỏi hắn. Ôn Kinh Triệt chỉ nhìn đi chỗ khác, cũng không trả lời câu hỏi của ta.

Hiểu rồi, là chưa từng tiếp xúc.

Sao lại có người thuần khiết đến thế này nhỉ?

Ta vừa định lên tiếng chỉ bảo đôi điều cho hắn thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa ở gian phòng bên cạnh. Ta ra hiệu cho Ôn Kinh Triệt im lặng.

Hai góc của hai gian phòng đã được ta thông suốt một phần, ta dùng chậu cảnh để che giấu, tiện cho việc nghe lén.

Đáng tiếc lần này ta vẫn chỉ nghe được toàn lời vô nghĩa.

Thái độ của Hàn Quan vô cùng mập mờ, lời nói có phần kiềm chế, không giống hai vị công tử trước đó luôn mở miệng là lời yêu đương thắm thiết.

Hắn và Tống Hàn Doanh như hai cao thủ đấu trí, lời qua tiếng lại vừa hàm súc vừa thanh tao. Có chút ẩn ý tình tứ, nhưng chẳng ai chịu nói ra.

Cho đến khi Tống Hàn Doanh tự giễu mình như con thiêu thân lao vào ánh nến, nước mắt rơi như mưa thì Hàn Quan lúc này mới mềm giọng dỗ dành nàng.

“Hôm công bố bảng vàng, ngoài tiểu thư ra, chẳng ai có thể bắt ta đi được hết.”

 Hắn mạnh dạn thề thốt.

Tống Hàn Doanh đáp:

 “Nhà ta không có tục bắt rể. Nếu Hàn lang thật lòng, cứ trực tiếp đến phủ cầu hôn là được.”

“Nếu có thể gả cho Hàn lang, đó là hạnh phúc của ta.”

Hai người lưu luyến mãi mới rời đi.

Có tiếng bước chân tiến lại gần phía ta, dừng lại vài nhịp trước cửa, cuối cùng chỉ có một tiếng gõ khẽ rồi rời đi.

Là Tống Hàn Doanh.

Nàng không vào, có lẽ sợ lúng túng.

Dự cảm bất an trong lòng ta ngày càng lớn, ta đang định hỏi Ôn Kinh Triệt nhưng lại nghe hắn nói: 

“Có phải vì Hàn Quan thay lòng, nên tiểu thư mới thuê ta phải không?”

Hắn lộ ra vẻ khinh thường, cười lạnh:

 “Nếu ta đoán không nhầm, nữ tử kia là con gái nhà họ Tống, Tống Hàn Doanh. Tiểu thư yên tâm, Hàn Quan không trèo cao nổi đâu.”

“Tống Ttểu thư chính là một cái hố sâu vô cùng lớn. Không bao lâu nữa, công tử nhà họ Hàn sẽ hối hận vì đã phụ lòng tiểu thư.”

Ta giật mình kinh hãi.

Quả nhiên, đưa theo một kẻ đầu óc thông minh quả là quyết định đúng đắn.

“Giải thích thêm đi?”

 Ta nồng nhiệt đưa cho hắn một tách trà.