Chợt thấy Thiên Đế ngồi ở góc điện đứng dậy, dẫn theo hai người nhi tử của mình bước đến xin tạ lỗi. Thấy vậy, trong đám đông bắt đầu có tiếng xì xào:
“Thái tử Thiên tộc đã làm ra chuyện ô nhục như vậy, họ còn dám đến đây sao?
Thật đúng là không biết quý trọng phúc phận.
Cưới được Cửu Thu công chúa là phúc phận tu từ kiếp nào mới có được.”
Thiên Đế nghe thấy, mặt đỏ bừng, khó xử mà nói:
“Phượng huynh, ngươi và ta từ lâu đã có minh ước, không thể không giữ.
Dẫu biết Thiên tộc có lỗi với ngươi và Cửu Thu, nhưng Thiên Thù, đứa con nghịch tử này, ta đã nghiêm khắc giáo huấn.
Liệu Cửu Thu công chúa có thể nể mặt ta, cho nó thêm một cơ hội?”
Phượng Đế nhìn ta, chân mày nhíu lại:
“Cửu Thu, hôn sự của con, con tự quyết định. Dù con chọn thế nào, phụ hoàng cũng sẽ ủng hộ.”
Ta đứng dậy, nhìn về phía Thiên Đế, cất tiếng:
“Phượng tộc ta xưa nay luôn giữ chữ tín, đã có minh ước với Thiên tộc, tuyệt đối không bội phản.”
Lời vừa dứt, cả đại điện bỗng chốc xôn xao.
Thiên Thù ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, tiến bước đến định nắm lấy tay ta.
Không ngờ, ánh mắt ta lại lướt qua hắn, chứa đầy tình ý mà nhìn về một người khác.
“Người mà Phượng Cửu Thu ta muốn gả chính là thứ tử của Thiên Đế, Tinh Lan.”
Chính là người thứ tử yếu ớt, bệnh tật, không được Thiên Đế yêu thương.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, mắt tròn miệng dẹt.
Sắc mặt Thiên Thù tái nhợt như tuyết, bàn tay lơ lửng giữa không trung siết chặt thành nắm đấm.
Tinh Lan ngước mắt nhìn ta, hai hàng mi khẽ rung động, trong mắt đầy sự kinh ngạc.
Hắn là con của một phi tần trong hậu cung Thiên Đế, từ khi sinh ra đã yếu ớt bệnh tật.
Mẫu thân hắn qua đời sau khi sinh hắn không bao lâu.
Không hiểu vì sao hắn lại mắc chứng què chân. Thiên y từng kết luận rằng hắn chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Kiếp trước, ta bị Thiên Thù hút cạn linh lực rồi ném vào lãnh cung, chính hắn đã liều mạng cứu ta.
Khi ta bị đẩy xuống vực Lạc Thần, hắn thậm chí còn nhảy xuống cùng ta.
Trước mặt mọi người, ta nắm lấy tay hắn và nói:
“Tinh Lan, ngài có nguyện ý hứa với ta một đời một kiếp, yêu thương không đổi thay chăng?”
Đôi mắt Tinh Lan sáng lên, hắn gắng sức dùng linh lực yếu ớt của mình để triệu hồi Thế Tâm Thạch.
Thế Tâm Thạch là linh thạch thượng cổ, thề nguyện trước nó nếu vi phạm sẽ bị thiên tru, muôn đời không được siêu sinh.
Hắn nghiêm túc thề: “Ta, Tinh Lan, thề với trời, đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình Phượng Cửu Thu, không bao giờ chia lìa, nếu có trái lời, nguyện nội đan bạo liệt mà chết.”
Ta mỉm cười, nắm chặt Thế Tâm Thạch trong tay: “Tinh Lan, kiếp này ta sẽ không bao giờ để vuột mất chàng nữa.”
Hôn lễ của ta và Tinh Lan diễn ra hoành tráng, lộng lẫy.
Trong phòng tân hôn khắp nơi đều tràn ngập sắc đỏ của lụa là, hoa tươi rực rỡ, không khí tràn đầy niềm vui và sự may mắn.
Nến đỏ lung linh, bóng sáng chập chờn, phủ lên tất cả mọi thứ trong phòng một lớp hồng phúc mơ hồ.
Ta ngồi trên giường, đội mũ phượng, khoác xiêm y đỏ, đẹp đến mức khó mà diễn tả, trong lòng đầy ắp mong đợi chờ đón tân lang của mình.
Cửa phòng mở ra, tim ta đập nhanh hơn. Chiếc khăn voan đỏ được vén lên, ta mỉm cười ngước nhìn.
Nhưng ngay khoảnh khắc chạm phải ánh mắt của phu quân, nụ cười trên môi ta chợt cứng lại.
Đó không phải Tinh Lan, mà là Thiên Thù.
Những cơn ác mộng của kiếp trước tràn về dữ dội, khiến ta run rẩy khắp người.
Hắn nồng nặc mùi rượu, nâng cằm ta lên:
“Cửu Thu, tại sao chứ? Chúng ta từng yêu nhau đến thế.
Vì sao nàng không thể tha thứ cho ta và gả cho ta?”
Ta hất tay hắn ra, đứng dậy:
“Thái tử lại uống quá chén rồi phải không?
Ngài lại nhận nhầm người nữa rồi. Những lời này ngài hãy đến nói với Cửu Dao đi, ta không muốn nghe, cũng không thèm nghe.”
Đúng lúc này, Tinh Lan đẩy cửa bước vào, vội vàng tiến đến che chở ta sau lưng.
Hai người họ nhìn nhau, Thiên Thù cười khẩy:
“Đệ đệ kéo lê tấm thân bệnh tật này, sợ rằng ngay cả việc đi xa cũng khó khăn, không bằng để huynh thay đệ làm việc động phòng khó khăn này.”
Tinh Lan bị hắn sỉ nhục, cắn chặt môi, đánh ra một chưởng, nhưng Thiên Thù dễ dàng đỡ được:
“Ngươi là kẻ vô dụng, cũng xứng tranh giành nữ nhân với ta sao?”
Nói xong, hắn đánh một chưởng vào ngực Tinh Lan, khiến Tinh Lan phun ra một ngụm máu tươi, khi thấy cảnh ấy lòng ta bốc cháy dữ dội.
Ta ôm lấy Tinh Lan, giơ tay tát mạnh vào mặt Thiên Thù, rồi dùng linh lực đẩy hắn lùi lại.
Hắn nhìn ta với vẻ ngỡ ngàng:
“Linh lực của nàng từ khi nào trở nên mạnh mẽ như vậy?”
Hắn đâu biết rằng, kiếp trước vào ngày đại hôn, ta đã trao cho hắn viên Niết Bàn Đan cuối cùng của Phượng tộc để nâng cao linh lực.
Viên thuốc quý này ta đương nhiên phải giữ lại cho mình, giờ đây ta chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể phi thăng thành thượng thần, linh lực của hắn sao có thể sánh được với ta.
Ta dùng ngón tay chỉ vào ngực hắn từ xa, chỉ nhẹ nhàng chỉ một cái mà hắn đã phun ra một ngụm máu tươi:
“Thiên Thù, đừng bao giờ làm phiền phu quân của ta nữa, nếu không, ta sẽ lấy mạng ngươi.”
Hắn rưng rưng nước mắt, không thể tin nổi:
“Từ khi nào mà nàng lại bảo vệ hắn đến mức này?” Nói xong, hắn loạng choạng quay lưng, lặng lẽ rời đi.
Ta đau lòng lau đi vết máu nơi khóe miệng của Tinh Lan:
“Sao chàng lại ngốc như vậy, biết linh lực không đủ mà vẫn còn cố đối đầu với hắn?”
Hắn cười khổ: “Ta không thể chịu được khi hắn dùng lời lẽ hạ nhục nàng.”
“Nàng là thê tử của ta, dù phải liều mạng ta cũng muốn bảo vệ nàng.
Chỉ là sau này, Thu nhi sẽ phải chịu thiệt thòi vì lấy một kẻ vô dụng như ta.
Nếu nàng hối hận, chúng ta có thể…”
Ta bất ngờ hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn, chặn lại những lời hắn định nói.
Môi ta và hắn quấn quýt một lúc, rồi hắn khẽ ngừng lại, đôi mắt mờ mịt, giọng nói yếu ớt:
“Xin lỗi, thân thể ta quá yếu, không thể cùng nàng đi xa.”
Ta mỉm cười, dựa vào lòng hắn: “Không cần vội, ta sẽ chữa lành cho chàng.”
Thực ra hắn biết rằng Kim Phượng có khả năng dưỡng thân và nâng cao linh lực, khi động phòng, hắn hoàn toàn có thể yêu cầu ta truyền linh lực để giúp hắn tu luyện.
Nhưng hắn không muốn, vì sợ rằng với linh lực không đủ và ý chí chưa vững, hắn sẽ vô tình làm tổn thương ta.
Nghĩ lại kiếp trước, Thiên Thù đắm chìm trong sự hưởng thụ, không ngừng hút cạn linh lực của ta mà không hề kiềm chế.
Cuối cùng, khi hắn phi thăng thành thượng thần, hắn trở mặt, vứt bỏ ta vào lãnh cung, để mặc Cửu Dao hành hạ ta, khiến ta sống không bằng chết.
Yêu và không yêu, sự khác biệt một trời một vực.
Ta mừng vì kiếp này cơn ác mộng cuối cùng cũng đã chấm dứt.
Sau khi thành thân, Tinh Lan đối xử với ta càng tốt hơn.
Sợ ta không quen với sự lạnh lẽo của trời cao, hắn dẫn ta đi du ngoạn khắp bốn bể tám cõi.
Để đáp lại tình cảm của hắn, ta đã tìm về những thảo dược quý như linh chi ngàn năm và tuyết liên trên núi Thiên Sơn, tự tay nấu những món ăn bổ dưỡng để chăm sóc sức khỏe cho hắn.
Hắn mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện, không dám lơ là.
Thân thể hắn ngày càng khỏe mạnh, mỗi ngày đều rạng rỡ như gió xuân, dáng người cũng trở nên cao lớn, phong độ và tuấn tú hơn.
Tuy nhiên, chúng ta vẫn chưa thể đi xa. Mỗi khi đêm xuống, ánh trăng treo cao trên bầu trời…
Dưới ánh trăng như dòng suối bạc, mỗi khi Tinh Lan và ta ôm nhau chìm vào giấc ngủ, ta luôn cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của hắn đang bị kìm nén.
Hắn vì ta mà nhẫn nhịn, rất khổ sở.
Ta đỏ mặt, e thẹn hỏi: “Nhìn chàng chịu đựng khổ sở như vậy, ta thật sự đau lòng. Hay là chúng ta thử xem sao?”
Tinh Lan ánh mắt rực sáng, khẽ hôn lên trán ta, giọng nói nghẹn ngào:
“Ta làm sao có thể để nàng vì ta mà mạo hiểm?
Nếu làm tổn thương đến nàng, ta sẽ ân hận suốt đời.”
Chúng ta đắm chìm trong ánh mắt say đắm lẫn nhau, tình cảm nồng nhiệt hòa quyện với sự đồng cảm sâu sắc giữa hai trái tim, đưa linh hồn ta và hắn lên một tầm cao mới.