Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỜI TRƯỚC TA BỊ MUỘI MUỘI VÀ PHU QUÂN HÃM HẠI Chương 4 ĐỜI TRƯỚC TA BỊ MUỘI MUỘI VÀ PHU QUÂN HÃM HẠI

Chương 4 ĐỜI TRƯỚC TA BỊ MUỘI MUỘI VÀ PHU QUÂN HÃM HẠI

1:40 chiều – 24/09/2024

Tâm hồn rời khỏi sự ràng buộc của thân thể, bay lên không trung, hòa quyện với nhau trong bầu trời đêm đầy sao.

 Cảm giác hạnh phúc trào dâng, tựa như những đóa hoa nở rộ trong mùa hè rực rỡ, lại giống như trái cây ngọt ngào của mùa thu, khiến người ta say đắm.

Ta và Tinh Lan nhìn nhau cười, chính nhờ sự nhẫn nhịn của hắn mà chúng ta đã ngộ ra bí pháp linh tu, tu vi cũng từ đó tăng lên một cảnh giới mới.

Còn về phần Thiên Thù, không có sự trợ lực của ta, không chỉ Thiên Đế tỏ ra vô cùng bất mãn với hắn, mà việc tu luyện của hắn cũng không suôn sẻ, mãi không thể phi thăng thành thượng thần. 

Để tránh bị quấy rầy, hắn đã tự đóng cửa tu luyện.

Đúng lúc đó, tin tức Phượng Cửu Dao mang thai lan truyền khắp nơi.

Dù Thiên Đế không thích nàng, nhưng vì dòng dõi Thiên tộc, Thiên Cung vẫn tổ chức đại tiệc mừng sự kiện này, mời các vị thần tiên đến dự.

Thiên Thù cùng Cửu Dao ngồi ở vị trí cao, tỏ vẻ kiêu ngạo.

 Một vài tiểu tiên không biết phép tắc thì thầm: “Thái tử và Cửu Dao công chúa thật xứng đôi vừa lứa, thật đáng ngưỡng mộ.

 Phượng Cửu Thu thật sự không có mắt nhìn, nếu chọn Thái tử thì giờ đã mang thai rồi.”

“Đáng đời! Ai bảo nàng ta chọn trúng một kẻ ốm yếu như vậy.

 Nghe nói nhị hoàng tử thân thể yếu đuối, đến giờ còn chưa thể viên phòng.”

Ta mỉm cười, dùng đầu ngón tay búng ra một giọt nước trà, vận dụng linh lực phong tỏa miệng họ lại: 

“Các vị tiên hữu thật biết nói chuyện, từ nay đừng nói nữa.”

Họ đỏ mặt, cúi đầu rời đi trong im lặng.

Phượng Cửu Dao bước đến gần ta, nở nụ cười trên môi:

 “Tỷ tỷ à, tuy lời họ nói không hay, nhưng đúng là sự thật.

 Nếu tỷ không muốn nghe, thì mau chóng có một đứa con để bịt miệng họ lại đi.”

Ta trừng mắt nhìn nàng: “Chuyện của ta không cần ngươi lo lắng.”

Nàng ghé sát tai ta, thì thầm: “Tỷ muội cùng nhà, ta làm sao không lo cho tỷ được?

Ta có bí quyết giúp tỷ mau chóng mang thai, nếu cần hãy đến tìm ta, hãy cố gắng lên, tỷ tỷ nhé.”

Ta kinh ngạc nhìn nàng ta. 

Kiếp trước, cũng sau khi Phượng Cửu Dao mang thai, nàng đã nói với ta những lời tương tự.

Dường như vị muội muội này còn quan tâm đến chuyện ta mang thai hơn cả ta. 

Ý nghĩ kinh hoàng lóe lên trong đầu ta.

Ta mỉm cười, đặt tay lên bụng nàng, vừa nói: 

“Cảm ơn muội đã lo lắng cho ta, ta sẽ cố gắng.” vừa dùng linh lực để dò xét thai nhi.

Ngay lập tức, một luồng yêu khí bị áp chế cuốn lấy linh lực của ta. 

Thân thể ta bị chấn động, vội thu tay lại.

Thiên Thù thấy vậy, lập tức bay đến đẩy ta ra: 

“Phượng Cửu Thu, ngươi làm gì vậy? Có phải ngươi muốn hại con ta không?”

 Hắn cười khẩy:

 “Giờ đây ngươi có cảm thấy hối hận không, vì ngày xưa không chọn ta?”

Ta chỉ lắc đầu, cảm thấy không thể hiểu nổi, đầu hắn chắc đã bị rêu xanh bám hết rồi, lấy đâu ra tự tin như vậy?

Kiếp trước, ta chỉ là thượng tiên, không đủ khả năng phát hiện ra yêu khí của đứa trẻ ấy. 

Dù đến khi sắp chết, ta mới biết muội muội đã tráo con, ta vẫn nghĩ rằng nàng chỉ muốn đổi con để tranh giành ngôi vị Thái tử phi.

Ta chưa từng nghi ngờ rằng nhi nữ của nàng thực chất không phải là con của Thiên Thù. 

Giờ đây, ta đã hiểu ra vì sao kiếp này nàng lại vội vàng thúc giục ta nhanh chóng mang thai.

Mục đích của nàng vẫn là muốn tráo con.

Nàng sợ rằng một ngày nào đó sẽ không thể kiểm soát nổi yêu khí của đứa trẻ kia, và việc nàng làm ô uế dòng máu Thiên tộc sẽ bị phát hiện.

Đó là tội danh không thể tha thứ, phải chịu muôn đời không được siêu sinh. 

Vì vậy, muội muội yêu quý muốn đổ tội lên đầu ta.

Phượng Cửu Dao thật độc ác. 

Kiếp này, ta không vội vàng mang thai, ta muốn xem nàng làm sao để tráo đổi.

Thiên hậu nghe nói về những điều không vui trong cung yến, liền triệu ta đến cung của bà, bà nắm tay ta:

 “Cửu Thu, sức khỏe của Tinh Lan thế nào rồi?

 Nghe nói các ngươi đến giờ vẫn chưa viên phòng, thật là thiệt thòi cho ngươi.

 Nếu ngày xưa ngươi chọn Thiên Thù, đâu phải chịu khổ như bây giờ.”

Ta kính cẩn thưa: “Thân thể phu quân vẫn đang được điều dưỡng, cảm ơn Thiên hậu đã quan tâm.”

Thiên hậu là người bề ngoài hiền từ nhưng lòng dạ hiểm độc, luôn căm ghét Tinh Lan.

 Nếu không phải vì Tinh Lan từ nhỏ đã ốm yếu, không đe dọa được đến vị thế của Thiên Thù, có lẽ hắn đã không sống đến ngày nay. 

Giờ đây, Thiên hậu lại quan tâm đến sức khỏe của Tinh Lan, quả thật là giả dối.

Ta uống vài chén trà, ngồi một lúc rồi xin cáo lui.

Trước khi rời đi, bà đưa cho ta một hộp điểm tâm, bảo ta tiện đường mang đến cho Cửu Dao.

Bà còn dặn dò: “Cửu Thu, đây là cốt nhục của Cửu Dao và Thái tử, cũng là hoàng tôn đầu tiên của Thiên tộc.

Hy vọng ngươi có thể bỏ qua hiềm khích mà chăm sóc tốt cho muội muội của mình.”

Ta gật đầu qua loa rồi rời đi, đến cung của Thái tử.

 Vừa bước vào, ta đã thấy Cửu Dao cười tươi đến đón. 

Ta đưa cho nàng hộp điểm tâm rồi định quay lưng đi, nhưng nàng liền ngăn lại: “Tỷ tỷ à…”

“Uống chén trà rồi hãy đi chứ.”

Ta không dám ăn uống bất cứ thứ gì của nàng, nhưng vừa ngửi thấy một mùi hương thoảng qua, đầu ta liền choáng váng. 

Không xong rồi, đây là Huyễn Tình Hương! Với nội lực của ta, loại mê hương hèn mọn này không khó để hóa giải, nhưng tại sao lúc này ta lại mềm nhũn, không thể vận dụng linh lực? 

Thì ra là do khi nãy ta đã bị hạ dược trong trà, ta đã lơ là, không ngờ họ lại cùng nhau tính kế hãm hại ta.

Thân thể không vững, ta ngã vào người Cửu Dao, nàng cười nhạt:

 “Tỷ tỷ à, chắc tỷ mệt rồi, mau vào tẩm cung của Thái tử nghỉ ngơi đi.” Không đợi ta phản kháng, nàng đã kéo ta vào tẩm điện.

“Tỷ tỷ à, ta đang mang thai, không thể hầu hạ Thái tử, nên xin nhờ tỷ thay ta vậy.”

Ta căm giận mắng nàng: “Phượng Cửu Dao, mau thả ta ra! 

Ngươi thật vô liêm sỉ!”

Nàng ngửa mặt cười lớn: “Chia sẻ nỗi lo với phu quân, nghĩ cho phu quân, chẳng phải là bổn phận của thê tử sao?

Tỷ à, sau này tỷ sẽ phải cảm ơn ta đấy!”

Nàng đẩy ta vào trong phòng, Thiên Thù liền kéo tay ta ôm chặt vào lòng, ánh mắt đầy dục vọng: “Cửu Thu, ta nhớ nàng đến phát điên rồi!”

Hắn thật đáng khinh, muốn lợi dụng linh lực của ta để phi thăng thượng thần, thậm chí còn cùng Thiên hậu mưu tính hãm hại ta.

Ta gắng sức đẩy hắn ra: “Đừng chạm vào ta! Ngươi đừng lại gần!”

Ta cảnh cáo: “Nếu để Thiên Đế và phụ hoàng ta biết, họ sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Hắn cười nham hiểm: “Đừng ngốc nghếch như vậy, đây là tẩm điện của Thái tử.

Chính nàng tự mình đến đây, đến lúc đó ta chỉ cần nói rằng Tinh Lan không thể thỏa mãn nàng, nàng không chịu nổi cô đơn nên mới chủ động tìm đến ta. 

Lúc đó xem ai sẽ tin nàng?”

Trong cơn mơ màng, ta cố gắng tìm lối thoát, đẩy ngã một chiếc bình. “Ngươi dám động đến ta một ngón tay, đợi khi linh lực ta hồi phục…”

“Chắc chắn ta sẽ giết ngươi!”

Hắn xé toạc y phục của ta, siết chặt đôi tay ta trong vòng kiềm tỏa.

 “Đến khi chúng ta trở thành phu thê, ta sợ rằng nàng sẽ không muốn rời xa ta nữa.”

Đúng lúc đó, ta nghe thấy tiếng ồn ào ngoài tẩm điện. 

Ta vùng vẫy, gào lên: “Cứu ta với! Ai đó, làm ơn cứu ta!”

Cửa phòng bị đá tung ra, và đó là Tinh Lan.

Tinh Lan bay tới, tung một cước mạnh mẽ vào ngực Thiên Thù, khiến hắn lảo đảo, đau đớn đến tột cùng.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng đệ đệ yếu ớt này của hắn lại có thể nâng cao linh lực nhanh đến vậy.

Tinh Lan tức giận, dùng nội lực đánh thêm một chưởng từ xa, khiến Thiên Thù bị đẩy mạnh vào tường, khảm sâu vào đó.

Khi cơ thể ta sắp ngã quỵ, ta rơi vào vòng tay ấm áp của Tinh Lan. 

Hắn cởi áo choàng của mình, quấn ta vào lòng:

 “Cửu Thu, chúng ta về tẩm điện trước. Ta sẽ đòi lại công bằng cho nàng.”

Đêm đó, Thiên Cung bão tố nổi lên, sấm chớp đùng đùng, tại cung Tinh Lan, tiếng phượng hót vang khắp chín tầng trời, âm thanh vang vọng đến tận chân trời.

Một tiếng rồng ngâm uy mãnh vang lên, chấn động lòng người.

Một tia sáng chói lòa bắn thẳng lên bầu trời, rồi một con thần phượng với lông vũ màu vàng kim và một con rồng bạc tỏa ra ánh sáng rực rỡ bay vút lên chín tầng mây.

Phượng hoàng vàng và rồng bạc quấn quýt nhau trên không, mỗi lần chúng chạm vào nhau, lại phát ra năng lượng vô tận cùng những tia sáng phúc lành tỏa xuống khắp mặt đất.

Khi trời rạng sáng, ánh hào quang rực rỡ khắp bầu trời, cảnh tượng rồng phượng bay lượn dần tan biến vào chân trời, để lại một bầu không gian yên bình và thanh thản.

Ta và Tinh Lan mệt mỏi ôm nhau, hắn dịu dàng nhìn ta: “Cửu Thu, nàng vất vả rồi.”

Ta cúi đầu ngượng ngùng: “Không vất vả, lòng ta chỉ toàn là hạnh phúc mà thôi.”

Đêm ấy, hắn lo sợ làm tổn thương ta nên luôn cẩn trọng trong từng hành động, liên tục truyền linh lực vào cơ thể ta.

 Ta vì yêu hắn mà sẵn lòng dâng hiến linh lực của mình.

 Chân khí của Ngân Long và Kim Phượng hòa quyện và trao đổi không vụ lợi, tạo ra một sức mạnh vô cùng to lớn, giúp chúng ta phá vỡ cánh cửa cuối cùng, cùng nhau phi thăng trở thành thượng thần.

Điều bất ngờ hơn nữa là chúng ta đã phát hiện ra nguyên nhân thực sự khiến Tinh Lan từ nhỏ ốm yếu bệnh tật. 

Thì ra, không phải hắn yếu đuối, mà do nguyên thần của hắn quá mạnh mẽ, không thể kiểm soát được.

Mẫu phi của hắn trước khi qua đời đã truyền toàn bộ linh lực vào cơ thể Tinh Lan, phong ấn nguyên thần của hắn vào chân phải, vì vậy mà hắn mới bị què.

Giờ đây, khi linh lực của hắn thông suốt, nguyên thần trở về vị trí, thì chứng què chân tự nhiên cũng được chữa lành.

Linh lực của hắn giờ đây đã vượt qua cả ta, có lẽ ngay cả Thiên Đế cũng không thể sánh bằng.

Trong Thiên Cung, ta đem những chuyện đã xảy ra đêm qua kể lại với Thiên Đế, nước mắt lưng tròng mà tố cáo.

 Người tức giận đến nỗi râu vểnh lên: 

“Thiên Thù, ngươi thật là nghịch tử!

Không tự mình tu luyện, mãi không thể phi thăng thượng thần, lại còn làm cho Thiên Cung trở nên hỗn loạn.

Ta phế truất ngôi Thái tử của ngươi, giáng xuống trần gian trải qua 500 năm lịch kiếp.

Thiên hậu, ngươi dạy con không đúng phép, hãy đóng cửa tự kiểm điểm.”

Thiên Đế quay sang Phượng Cửu Dao:

“Ngươi hãy tập trung dưỡng thai, đừng gây thêm rắc rối, nếu không, dù ngươi mang trong mình hoàng tôn của Thiên tộc, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Người nhìn ta và Tinh Lan bằng ánh mắt đầy tình cảm:

 “Tinh Lan, ngươi đã phi thăng thành thượng thần, giờ là lúc chia sẻ gánh nặng cùng phụ hoàng, giúp ta quản lý Thiên Cung.

Ngươi và Cửu Thu, hãy nhanh chóng sinh cho ta một hoàng tôn để ta có thể an tâm an dưỡng tuổi già.”

Thiên hậu giận đến nghiến răng, bất lực nhìn nhi tử mình bị giáng xuống trần gian để lịch kiếp.