9
Chỉ một thoáng sau, hắn mang theo những bằng chứng ấy xông vào hoàng cung, thẳng tới hậu cung.
Cố Nghi Tuyết mặc trang phục cung nhân, định lẻn trốn đi, nhưng huynh trưởng, với sự thù hận sâu sắc dành cho nàng lúc này, chỉ cần một cái nhìn là nhận ra ngay.
“Bắt lấy nàng ta.”
Trong bóng đêm cuộn trào, môi hắn mím chặt, cả người run lên vì phẫn nộ.
“Buông ta ra, buông ta ra! Biểu ca, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy!?”
Cố Nghi Tuyết bị lôi đến trước mặt huynh trưởng, vẫn còn giãy giụa.
Nàng biết rằng mọi chuyện đã bại lộ. Nhưng nàng vẫn muốn thử một lần nữa, hy vọng huynh trưởng sẽ tha thứ cho nàng. Tuy nhiên, khi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của hắn, nàng biết rõ kết cục của mình sẽ không tốt đẹp.
Đúng lúc đó, Tạ Trì nhận được tin và vội vã chạy tới. Vết máu bắn lên mặt hắn từ trước vẫn chưa được lau đi, trong màn đêm càng thêm đáng sợ.
Nhìn thấy hai nam nhân trước mặt, Cố Nghi Tuyết lùi dần về phía sau, sắc mặt tái nhợt.
Nàng muốn biện minh, nhưng sợ hãi khiến nàng không thốt ra được lời nào, nỗi kinh hoàng bao trùm tâm trí. Nàng biết rằng họ sẽ không tha thứ cho nàng.
Cố Nghi Tuyết định cắn lưỡi tự tử, nhưng đã bị ngăn lại. Ngay sau đó, lưỡi nàng bị cắt đứt. Huynh trưởng cầm dao, mạnh tay rạch một đường lên khuôn mặt nàng.
“A...!“
Cố Nghi Tuyết hét lên đau đớn, nhưng vì không còn lưỡi, nàng không thể nói rõ thành lời. Máu không ngừng chảy ra từ miệng, nhưng hai nam nhân trước mặt đã không còn chút thương cảm nào cho nàng nữa.
“Năm đó chính vì khuôn mặt này...“
Giọng huynh trưởng khàn đặc, trong ánh mắt hắn đầy những ký ức ngày xưa. Nhưng càng nhớ lại, hắn càng đau khổ, lưỡi dao lại hạ xuống trên má Cố Nghi Tuyết. Hắn định giết nàng, nhưng bị Tạ Trì ngăn lại.
“Những gì nàng ta đã tính toán với Tương Nghi, nàng sẽ phải trả lại.”
Chỉ một câu nói đã khiến huynh trưởng buông tay.
Ta rất tò mò, họ sẽ khiến nàng phải trả giá thế nào? Lão hoàng đế đã chết, những khổ đau ta phải chịu, chẳng ai nhớ tới.
Về sau, ta đã biết.
Cố Nghi Tuyết bị đưa vào lãnh cung, không có người hầu hạ, không có thuốc men, cơn đau đớn khiến nàng ngất đi. Nhưng Tạ Trì đã ra lệnh cho người canh chừng, không cho nàng chết, lại càng khiến nàng phải chịu đựng nỗi đau, nhìn nàng bị tra tấn đến mức phát điên, họ mới cảm thấy thoải mái.
Ta đứng trước mặt nàng, nhìn chiếc lưỡi bị cắt đứt, ta bật cười. Chỉ tiếc rằng, ta không thể tự tay giết nàng.
Ta khao khát được canh giữ nàng suốt ngày đêm, nhìn nàng chịu đựng sự dày vò cho đến chết. Nhưng khi Tạ Trì rời đi, ta cũng bị kéo đi theo, chính vì vậy, ta càng căm ghét Tạ Trì.
Khi ta tỉnh lại, Tạ Trì và huynh trưởng ngồi cạnh nhau, trước mặt họ là hàng dài cung nhân đang quỳ. Trong số đó có Xuân Vũ, những kẻ lạ mặt, và cả những người ta đã từng gặp khi lão hoàng đế còn sống.
Tạ Trì lên tiếng:
“Ai kể lại chuyện liên quan đến hoàng hậu, mỗi chuyện sẽ được thưởng một khối bạc.”
Tất cả đều biết, thời của Cố Nghi Tuyết đã qua, giờ đây điều họ có thể làm là lấy lòng bệ hạ và thái phó. Đặc biệt là Xuân Vũ, khuôn mặt nàng ta trắng bệch. Nàng đã chứng kiến kết cục của Cố Nghi Tuyết, và nàng không muốn mình chịu số phận tương tự.
“Cầu xin bệ hạ tha mạng, tất cả đều là Thái phi ép nô tỳ!”
Xuân Vũ run rẩy nói.
“Mấy ngày trước, Thái phi định giết hoàng hậu nương nương, chính Thái phi đã đẩy hoàng hậu xuống nước!”
“Hai tháng trước, nương nương đã bắt đầu thổ huyết, nhưng Thái phi không cho chúng nô tỳ báo lên, ngày ngày còn đến chế nhạo, hủy đi bằng chứng!”
“Còn cả những lần vu oan trước đây…”
Lời Xuân Vũ từng câu từng chữ như dao cắt, khiến họ siết chặt tay, trong mắt tràn đầy hối hận.
Nếu như họ tin ta, nếu như họ phát hiện ra sớm hơn, có lẽ ta đã không phải chết. Nhưng tất cả đã muộn, sự hối hận của họ giờ chẳng còn ý nghĩa.
Khi Xuân Vũ đã mở lời, những cung nhân khác cũng lần lượt theo sau, thậm chí còn kể ra cả những lần lão hoàng đế hành hạ ta.
Lúc đó họ mới biết, ta đã từng cầu cứu hàng chục lần, nhưng sự thờ ơ và lạnh nhạt của họ chính là thứ đã giết chết ta.
10
“Vẫn còn quá nhẹ…“
Tạ Trì thì thầm, huynh trưởng không hề phản đối.
Ngay sau đó, cánh cửa đại điện đóng sầm lại, tất cả những cung nhân biết về những đau khổ mà ta đã chịu đựng đều bị họ lần lượt giết chết, cho đến khi máu đã thấm đỏ cả áo choàng của họ.
Hoàng cung đổi thay, Cố Nghi Tuyết tưởng rằng như thế đã là cực hạn của sự trừng phạt, nhưng khi thấy Tạ Trì và huynh trưởng xuất hiện lần nữa, nàng bắt đầu khiếp sợ.
Cố Nghi Tuyết run rẩy, co rúm người sau cột trụ, sợ hãi đến tột độ. Khuôn mặt mà nàng vẫn luôn tự hào giờ đây chỉ khiến họ càng thêm căm hận.
“Cố Nghi Tuyết, người đáng lẽ phải vào cung, chính là ngươi.“
Huynh trưởng mím môi, không còn muốn nhìn đến khuôn mặt giống ta của nàng nữa.
Mỗi khi nhắm mắt, hắn lại hình dung ra cảnh ta bị đưa vào cung, hắn không thể tưởng tượng nổi ta đã sợ hãi và đau khổ đến nhường nào.
Những lời của cung nhân vang vọng trong tâm trí, khiến hắn cảm thấy cay đắng, nhận ra rằng tất cả đều do Cố Nghi Tuyết bày mưu tính kế.
Hắn tự hỏi làm sao mà mọi chuyện lại đi đến nước này, trong khi hắn là huynh trưởng – người từng yêu thương và bảo vệ ta từ nhỏ, cuối cùng lại trở thành kẻ đồng lõa.
Tạ Trì không quan tâm huynh trưởng đang nghĩ gì, chỉ ra lệnh kéo Cố Nghi Tuyết ra ngoài. Một bọc lớn nhuyễn kinh tán bị đổ vào miệng nàng. Đôi mắt Cố Nghi Tuyết trợn to, nàng biết rõ họ đang muốn làm gì. Nàng chống cự, gào thét, cố gắng trốn thoát, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của Tạ Trì.
Cuối cùng, Cố Nghi Tuyết vẫn không thể tránh khỏi kết cục thê thảm.
Nàng bị khiêng lên giường, vài lão già đã bị chuốc thuốc, mắt đỏ ngầu, dục vọng trào dâng, trong mắt họ chỉ thấy người đang khóc trên giường, chỉ trong khoảnh khắc, họ lao vào nàng.
Ta không dám nhìn tiếp nữa.
Dù ta hận nàng, hận đến mức mong nàng chết, nhưng cách trả thù này khiến ta cảm thấy ghê tởm. Rõ ràng người đẩy ta vào cung là bọn họ, nhưng giờ kẻ bị báo thù chỉ có Cố Nghi Tuyết. Nàng có xấu xa, độc ác, nhưng người thực sự hành động, chính là bọn họ.
Ta bay ra ngoài, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của họ, miệng vẫn lẩm bẩm:
“Tương Nghi, xin lỗi nàng.”
Nghe tiếng la hét của Cố Nghi Tuyết, họ dường như thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng dựa vào điều gì chứ?
Ta quên mất mình là một linh hồn, bàn tay bóp lấy cổ họ, châm chọc:
“Rõ ràng kẻ đã giết ta, là các ngươi…”
Không biết có phải do ta tưởng tượng hay không, nhưng ta thấy họ đột nhiên sững sờ tại chỗ, trong mắt ngấn lệ, nhưng khi nhìn kỹ lại, chẳng có gì cả. Cuối cùng, ta buông tay, lùi xa khỏi họ.
Dẫu vậy, tiếng la hét của Cố Nghi Tuyết vẫn vang vọng trong tai, không kém phần thảm khốc so với những gì ta từng trải qua.
Đột nhiên, tiếng hét chấm dứt, ta biết nàng đã chết. Nhưng ta chẳng thấy nhẹ nhõm gì, chỉ cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm. Vì hai nam nhân tự cho mình là đúng, nàng đã tính kế hãm hại ta, rồi mất cả mạng sống, liệu có đáng không?
Ta muốn hỏi nàng, nhưng lại không thể.
Hai canh giờ sau, cánh cửa bị đẩy mở, những tên nam nhân kia bị xử tử, còn Cố Nghi Tuyết, sau khi bị hành hạ đến mức không còn hình dạng, bị kéo đi.
Tạ Trì không thèm nhìn nàng lấy một lần, chỉ lạnh lùng phán một câu:
“Đưa tới bãi tha ma.”
Nàng chết đi mà còn không được yên ổn.
Ta điều chỉnh lại cảm xúc, không nhìn nàng nữa. Đắc tội với hai kẻ điên loạn, xem như tự gánh lấy hậu quả, chẳng thể oán trách ai.
Tin hoàng hậu chết thảm và việc Thái phi ra tay được lan truyền khắp nơi. Trong triều, ai nấy đều lên tiếng an ủi Tạ Trì và huynh trưởng.
Dẫu không hiểu vì sao Tạ Trì đã tổ chức lễ phong hậu mà lại lần nữa nhắc lại chuyện này, họ vẫn không dám lên tiếng.
Đêm đến, Tạ Trì ôm lấy thi thể ta, khoác lên ta bộ hôn phục, trong lúc đó, hắn khóc như một đứa trẻ, ta chỉ thấy thật giả dối.
“Ta không muốn làm hoàng hậu của ngươi.“
Ta muốn ngăn lại bàn tay đang đặt chiếc phượng quan lên đầu ta, nhưng bàn tay của ta lại xuyên thẳng qua, ta vẫn không thể ngăn cản được Tạ Trì.
Sáng hôm sau, hắn đã sai người tổ chức lễ phong hậu cho một thi thể.
Khi nghi lễ hoàn tất, hắn ôm lấy ngực, khuỵu xuống, máu từ khóe miệng chảy ra. Hắn thẫn thờ, vẫn muốn đưa tay ra nắm lấy tay ta, nhưng huynh trưởng đã đá hắn ngã lăn xuống đất.
“Ngươi không xứng cưới muội muội ta.”
Huynh trưởng bế ta lên, không chút do dự vứt bỏ chiếc phượng quan trên đầu ta, các triều thần cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Thái phó đã kiểm soát khắp kinh thành, nay ông ta đã hận Tạ Trì, việc phế truất hắn chỉ là chuyện trong chớp mắt.
“Trả nàng lại cho ta...“
Môi của Tạ Trì chuyển dần sang màu đen, hắn không còn giữ được dáng vẻ quỳ nữa. Hắn bò trên mặt đất, hướng về phía huynh trưởng, trong mắt ngập tràn sự cố chấp:
“Nàng là hoàng hậu của ta…”
Huynh trưởng chẳng để ý đến lời của hắn, chỉ ôm lấy ta bước xuống khỏi tế đàn. Tạ Trì cứ thế nhìn theo, cho đến khi bóng dáng của ta hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Ngay hôm đó, hoàng đế đột ngột băng hà, thái tử đăng cơ.
Việc đầu tiên tân hoàng làm chính là loại bỏ huynh trưởng của ta. Công cao lấn chủ, đó là điều mà một vị vua không thể tha thứ. Hắn sẽ không trở thành một Tạ Trì thứ hai.
Lúc đối diện với vạn tiễn xuyên tâm do tân hoàng hạ lệnh, huynh trưởng chỉ nhắm chặt mắt lại.
“Tương Nghi, ca ca đến chuộc tội với muội đây...“
Khi lời nói vừa dứt, vạn mũi tên đồng loạt bắn ra, hơi thở của huynh trưởng lập tức ngừng lại.
Trong khoảnh khắc ấy, linh hồn của ta hoàn toàn tan biến.