5
Khi ta quen biết Thẩm Hiến, hắn vẫn còn là một vương gia, còn ta chỉ là một nữ y dân dã.
Ta hành y ở đất Sở, còn hắn phụng mệnh đến Sở quốc để trị thủy. Chúng ta tình cờ gặp nhau.
Năm đó, ta mười lăm tuổi, mới bước vào đời, chưa từng thấy qua người nam nhân nào như Thẩm Hiến.
Hắn cùng tuổi với ta, dung mạo tuấn tú, dáng người cao ráo, cử chỉ thanh tao, toát lên sự cao quý bẩm sinh.
Hắn mặc lụa là cống phẩm quý giá, ăn mặc dùng đều là vật phẩm không tầm thường.
Nhưng hắn chưa từng tỏ vẻ kiêu ngạo. Hắn mang theo cả tấm chân tình đến trước mặt ta.
Những thứ ta thích ăn, thích chơi, hắn đều ghi nhớ trong lòng. Ta thích hành y, hắn liền dốc công sưu tầm các sách y cổ hiếm tặng cho ta:
“Chỉ cần Tương Quân thích là tốt rồi.”
Ta đi hái thuốc, hắn dẫn theo thị vệ đi theo bảo vệ suốt đường:
“Tương Quân vất vả, sao có thể không có người chăm sóc chu đáo?”
Khi ta ngồi khám bệnh, hắn cũng không quấy rầy, tự tìm một chỗ gần đó, lặng lẽ và yên tĩnh nhìn ta.
Khi ta quay đầu lại, luôn có thể thấy ánh mắt hắn dõi theo ta. Trong mắt hắn, chỉ có hình bóng ta.
Ai có thể từ chối tấm chân tình như vậy?
Ta đã từng nghĩ, bản thân mình tầm thường như thế, dẫu có duyên với hắn, làm sao có thể bước chân vào hoàng gia?
Nhưng hắn không hề khiến ta phải băn khoăn.
Hắn cầu xin tiên hoàng ban hôn, sau đó tự tay mang thánh chỉ đến trao cho ta:
“Tương Quân, cuối cùng ta cũng có thể cưới nàng về rồi.”
Ngày ta bước vào vương phủ với thân phận một thường dân, từng nghĩ mình là người hạnh phúc và may mắn nhất thiên hạ —
Nhưng chẳng ngờ rằng, tình thâm ấy, lại không thể kéo dài quá một năm.
6
Nửa năm sau khi thành thân, ta mang thai.
Thẩm Hiến lại vì một công vụ, thường xuyên về phủ rất muộn. Ta bận rộn học cách quản lý vương phủ, cũng không mấy để ý.
Ai ngờ rằng, ba tháng sau, một ngày hắn đến phòng ta như thường lệ, mở miệng liền nói:
“Tương Quân, ta đã yêu một nữ tử.”
“Nàng tên Tuyết Ương, là đại tiểu thư của Kinh Triệu phủ doãn Tần Thăng.
“Ta đã tâu với phụ hoàng, hơn một tháng nữa sẽ nghênh đón nàng vào phủ, làm trắc phi.”
“Nàng ấy là một người đoan trang, nhu mì, tính cách lại hào sảng, nàng chắc chắn sẽ thích nàng ấy.”
Khi nói những lời này, hắn vẫn như ngày thường, chăm chú nhìn ta, giọng điệu cũng thành thật như vậy. Tựa như chỉ đơn giản là tìm cho ta một cuốn y thư quý hiếm nào đó, hớn hở trao cho ta, rồi nói:
“Chắc chắn nàng cũng sẽ thích nàng ấy.”
……
Hôm đó, ta không biết Thẩm Hiến rời đi lúc nào.
Chỉ là trong đầu ta luôn vang lên câu nói đó: “Chắc chắn nàng cũng sẽ thích nàng ấy.”
Ta thích sao?
Ta nên thích sao?
7
Chỉ sau một đêm, ta ngã bệnh.
Thẩm Hiến lo lắng, vội mời ngự y đến khám, lại đích thân bưng thuốc đến cho ta uống.
Hắn đắp chăn kỹ lưỡng cho ta, vuốt lại tóc rối, ôm ta vào lòng mà nói:
“Mau khỏe lại nhé, Tương Quân.”
“Bệnh trên người nàng, đau trong lòng ta.”
Hắn cúi đầu hôn ta, khóe mắt hơi đỏ, chứa đầy yêu thương. Như thể mọi thứ chưa từng thay đổi.
Nhưng, một tháng sau, Tần Tuyết Ương vẫn đúng hạn bước vào vương phủ.
8
Lúc dâng trà, ta mới lần đầu gặp Tần Tuyết Ương.
Quả thật như Thẩm Hiến nói, nàng là một quý nữ đoan trang, khí chất đĩnh đạc. Không hổ là xuất thân từ nhà họ Tần ở Long Tây.
Là tiểu thư đại tộc, vậy mà bằng lòng lấy Thẩm Hiến làm thiếp, cam chịu ở dưới ta. Hẳn là, nàng cũng yêu hắn đến điên cuồng.
Nhưng ai có thể không yêu Thẩm Hiến chứ.
Ta ngồi ở ghế chủ vị, Tần Tuyết Ương từ từ bước tới. Chỉ cần liếc qua, ta cũng thấy được ánh mắt Thẩm Hiến nhìn nàng.
Đầy ôn nhu, dịu dàng.
Nàng nhìn lại hắn, trong mắt tràn đầy niềm vui và tình cảm.
“Vương gia, Vương phi, xin dùng trà.”
Ta đón lấy chén trà, Thẩm Hiến quay đầu nhìn ta. Cũng là ánh mắt dịu dàng, tình cảm.
Thật sự giống hệt như đúc, không hề khác chút nào. Giây phút đó, ta cuối cùng cũng hiểu.
Hắn yêu ta. Là thật sự yêu.
Hắn cũng yêu Tần Tuyết Ương. Cũng là thật sự yêu.
9
Ta sớm đã biết, hắn sẽ không chỉ có một người vợ.
Cũng không phải là ta chưa từng nghĩ đến, chỉ là chuyện này đến sớm hơn ta đã nghĩ.
Ta chỉ ngây thơ nghĩ rằng, tình yêu sâu đậm ấy, chỉ mình ta có được. Nhưng hóa ra, hắn có thể cùng lúc yêu hai người phụ nữ.
Phải rồi, tại sao lại không thể chứ?
Hắn là hoàng tử mà.
10
Cuối cùng, ta cũng không thể thấu hiểu được.
Chẳng bao lâu sau khi Tần Tuyết Ương vào phủ, vì lo nghĩ quá độ, ta đã mất đi đứa con trong bụng.
Thẩm Hiến cùng ta đau buồn. Hắn còn đến thiền viện ngoại thành để cầu phúc cho đứa trẻ chưa kịp chào đời đó.
Trên đường trở về thành, hắn gặp cháu gái của An Quốc Công, tên là Điền Tùng Nguyệt. Nàng gặp chút rắc rối nhỏ. Hắn liền thuận tay giúp nàng giải quyết.
Thế là, hai tháng sau, vương phủ lại có thêm một trắc phi.
11
Cùng một thứ tình cảm, cùng một sự dịu dàng.
Lần này ta đã bình thản hơn nhiều. Còn người bị đả kích lớn lại là Tần Tuyết Ương.
Liên tiếp mấy ngày, hễ Thẩm Hiến ra khỏi phủ, viện của nàng liền vang lên tiếng đập phá.
Ta có chút thương cảm cho nàng. Dù sao, nàng cũng mới cưới người đàn ông mình yêu chưa đầy ba tháng.
Nhưng Thẩm Hiến cũng yêu nàng, rất nhanh đã dỗ dành nàng yên ổn trở lại.
Dù ta không rõ hắn làm thế nào, nhưng ít nhất, trên gương mặt Tần Tuyết Ương đã xuất hiện nụ cười.
Trong viện của nàng, tất cả người hầu đều là do nàng tự mang đến, canh phòng nghiêm ngặt. Chuyện bên trong, ta không rõ. Nhưng bề ngoài, Thẩm Hiến có vẻ như dễ dàng quản lý được ba người phụ nữ mình yêu.
Có lẽ là vậy.
Một ngày nọ, Thẩm Hiến đến phòng ta, hơi thở của hắn có chút men say, hắn cười nói:
“Tuyết Ương đoan trang, Tùng Nguyệt tinh nghịch, còn Tương Quân thì lãnh đạm không tranh giành.”
“Bản vương thật sự khó lòng rời bỏ các nàng!”
“Được gặp các nàng là phúc của bản vương.”
“Hôm trước, ta đến nhà Triệu Hàn Lâm, thấy tiểu nữ của hắn…”
Đau lòng quá lâu, có lẽ sẽ trở thành tê dại.
Nghe những lời này, ta cũng không cảm thấy gì nữa, chỉ mỉm cười rồi đỡ hắn dậy, rồi gọi Triệu Chí đứng ngoài cửa:
“Đưa vương gia đến chỗ Tần trắc phi đi.”