Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CÂU CHUYỆN CỔ XƯA: BẢY LẦN NGHỈ TÁM LẦN THÀNH HÔN Chương 12: Bảy lần nghỉ, tám lần thành hôn

Chương 12: Bảy lần nghỉ, tám lần thành hôn

1:25 chiều – 03/09/2024

Hắn cúi đầu, ghé sát tai nàng nói một câu. Tai Tô Bạch Vãn đỏ ửng, đẩy Tiêu Hiên ra, lẩm bẩm mắng hắn vô sỉ.

Tiêu Hiên không buông tay, thấp giọng: “Sao, không tin à? Trước kia vì nàng giả xấu, ta mới lạnh nhạt, giờ ta sẽ cho nàng biết thế nào là lợi hại.”

Hắn định hành động thì bên ngoài, Sử Mụ Mụ gõ cửa: “Hầu gia, Tấn Vương đến!”

Tiêu Hiên giật mình, buông Tô Bạch Vãn ra, đứng thẳng hỏi: “Hắn sao lại đến đây vào lúc này? Lần đầu chúng ta thành thân cũng gửi thiệp mời hắn nhưng hắn không đến, chỉ gửi quà mừng thôi mà.”

Hắn nhìn Tô Bạch Vãn, ý tứ không rõ: “Nàng có biết vì sao hắn đến không?”

Tô Bạch Vãn nghe Tấn Vương đến, trong lòng cũng lo lắng. Trước đây, việc Tấn Vương gửi người đến cầu thân đã lan truyền rộng rãi, nay nàng tái giá Hầu phủ, theo lý Tấn Vương nên tránh nghi kỵ, không đến mới phải, vậy mà Tấn Vương thật sự lại đến…

Nàng ngồi dậy, nhíu mày: “Lần đầu thành thân với Hầu gia, vì trong cung ban thưởng nên ngày hôm sau phải cùng Hầu gia vào cung tạ ơn, khi đó có gặp qua Tấn Vương, nhưng hắn không thèm nhìn ta. Lần thứ hai gặp mặt hắn là ở lễ hội Bách Đăng, Hầu gia cũng có mặt. Còn chuyện hắn nhờ người đến cầu thân, ta cũng ngạc nhiên.”

Tô Bạch Vãn ngừng lại: “Hầu gia hỏi ta vậy, là muốn sỉ nhục ta sao?”

Tiêu Hiên im lặng một lúc, rồi nắm cằm Tô Bạch Vãn: “Sau này, nơi nào có Tấn Vương thì nàng cố mà tránh  xa ra một chút.”

Tô Bạch Vãn nhìn Tiêu Hiên: “Hầu gia nên tự tin vào bản thân mình chứ.”

Tiêu Hiên nghiêm giọng: “Tấn Vương ở một số việc chúng ta không thể dùng lý lẽ bình thường mà đoán được hắn sẽ làm gì.”

Tô Bạch Vãn gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Tiêu Hiên chỉnh trang y phục, bước ra ngoài: “Tấn Vương đã đến nên ta phải ra đón, còn phải mời rượu quan khách. Đêm nay nếu ta say thì nàng nhớ gọi người làm canh giải rượu cho ta.”

Nói xong, hắn bước ra ngoài.

Tô Bạch Vãn vừa chỉnh lại y phục vừa suy nghĩ, nhận ra trước đây mình quá ngây thơ, chỉ muốn làm dâu hiền vợ đảm, ít khi tham gia tiệc tùng, cũng ít khi nghe ngóng chuyện các phủ gia ở kinh thành, thậm chí chuyện của Tấn Vương cũng không biết gì.

Tấn Vương từng để ý đến cô cô của nàng, lần vô tình gặp hắn ở lễ hội Bách Đăng, rõ ràng là hắn để ý đến nàng. Theo lời Tiêu Hiên, Tấn Vương trong chuyện của cô cô nàng chắc chắn đã có những hành động rất cực đoan, giờ hắn lại để ý đến mình…

Tô Bạch Vãn lắc đầu, giờ nàng đã tái giá với Tiêu Hiên, Tấn Vương sẽ không làm gì được. Lúc nàng đang suy nghĩ miên man thì cửa mở, Hải Đường và Tư Trúc bước vào. Hai người mang theo khay thức ăn đến, vừa bày ra bàn, vừa nói về tình hình bên ngoài.

Tô Bạch Vãn dùng một chút thức ăn, uống chén canh rồi dặn Hải Đường: “Ngươi ra ngoài thăm dò xem Tấn Vương nói gì, làm gì, Hầu gia phản ứng ra sao.”

Hải Đường nhận lệnh, đi ra ngoài.

Tô Bạch Vãn hỏi Tư Trúc: “Mặc Mụ Mụ đâu?”

Tư Trúc đáp: “Mặc Mụ Mụ bị lão phu nhân gọi đến hỏi chuyện, lại bảo ở bên hầu hạ lão phu nhân, không cho người về.”

Tô Bạch Vãn hiểu ra, lần đầu thành thân, vì nàng nghe lời khuyên dở dở ương ương của Mặc Mụ Mụ mà bôi phấn vàng lên mặt, khiến Tiêu Hiên không thích, cuối cùng bị bỏ, giờ lão phu nhân sợ Mặc Mụ Mụ lại gây chuyện, nên giữ bà ở bên người.

Chủ tớ nói chuyện một lúc, Tô Bạch Vãn định đi tắm rửa cho thoải mái thì Hải Đường đã trở lại.

Hải Đường nhỏ giọng báo: “Phu nhân, Tấn Vương đến chúc mừng Hầu gia, còn tự tay mở quà tặng Hầu gia, là một cặp Ngọc Quan Âm. Đi cùng Tấn Vương còn có Tề Viễn Tư, cháu của Tề Thái hậu, cũng mang quà tặng đến. Hiện Hầu gia đang mời rượu, khách khứa cũng hò reo.”

Tô Bạch Vãn nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì xảy ra là tốt.

Một lúc sau, bên ngoài có tiếng bước chân, Hải Đường nhìn ra ngoài xem rồi quay lại nói: “Là Hầu gia.”

Nàng nói xong liền cùng Tư Trúc lui ra ngoài.

Tiêu Hiên bước nhanh vào phòng như cơn gió, cũng không nói lời nào liền ôm Tô Bạch Vãn ném lên giường, đồng thời vẫy tay buông rèm xuống.

Tô Bạch Vãn giật cả mình, cố gắng đẩy hắn ra: “Cả ngày mệt mỏi như vậy rồi, người toàn mùi rượu, còn chưa đi tắm.”

Tiêu Hiên đã có chút hơi men trong người, lại ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người Tô Bạch Vãn thì lòng mềm nhũn ra không nỡ buông tay, thấp giọng: “Nàng thơm thế này mà, đâu có mùi gì đâu nhỉ?”

Tô Bạch Vãn gập gối chống lại giữa hai người, nhỏ giọng: “Hầu gia, toàn thân ngươi đầy mùi rượu, phải đi tắm mới được.”

Tiêu Hiên đành  buông nàng ra, ngồi xuống giường gọi người mang nước, rồi quay lại nói: “Tấn Vương đã về rồi.”

Tô Bạch Vãn “ừ” một tiếng, chờ nghe tiếp.

Tiêu Hiên nhìn Tô Bạch Vãn: “Nàng có hối hận không?”

Tô Bạch Vãn ngẩn ra, một lát mới hiểu là hắn hỏi nàng có hối hận từ chối hôn sự với Tấn Vương không.

Nàng giả vờ ngốc: “Hối hận gì?”

Tiêu Hiên cười, không hỏi tiếp nữa mà nhỏ giọng vô lại: “Lát nữa nàng giúp ta tắm, muốn sạch đến đâu cũng được.”

Tô Bạch Vãn quay lưng không đáp, thầm nghĩ: Trước kia không biết hắn lại thế này.

Tiêu Hiên kéo nàng lại, thì thầm vào tai nàng: “Nếu không giúp ta tắm, ta sẽ…”

Giọng hắn tuy hơi nhỏ nhưng Tô Bạch Vãn nghe rất rõ ràng. Nàng xấu hổ đấm hắn một cái: “Lần đầu thành thân không thấy ngươi thế này đâu…”

Tiêu Hiên cười xấu xa: “Lần đó mặt mũi nàng vàng vọt, người đầy mùi thuốc đắng, ta lấy đâu ra hứng thú?”

Hắn đang nói thì thấy Tô Bạch Vãn mím đôi môi đỏ mọng, ánh mắt đầy mê hoặc đang nhìn mình, không kiềm chế được mà cúi xuống hôn.

Tô Bạch Vãn đẩy hắn ra, kháng nghị: “Miệng ngươi đầy mùi rượu.”

Tiêu Hiên chuyển sang cắn tai nàng, thử thăm dò chỗ khác, một chút cũng không chịu dừng.

Tô Bạch Vãn không kìm được khẽ kêu lên: “Hầu gia, ngài còn chưa tắm mà.”

Tiêu Hiên thở nặng, nói: “Ta không đợi được.”

Tô Bạch Vãn vùng vẫy: “Không tắm thì ta không chịu được.”

Bên ngoài bà tử gõ cửa: “Hầu gia, phu nhân, nước đến rồi.”

Tiêu Hiên buông Tô Bạch Vãn ra, ngồi trên giường chờ bà tử mang nước vào phòng tắm xông lui ra rồi đóng cửa lại, hắn liền gấp không kịp chờ mà bế Tô Bạch Vãn lên: “Cùng tắm thôi!”

Tô Bạch Vãn y phục xộc xệch, lại thêm sức nữ tử yếu ớt nên không phản kháng được, đành để Tiêu Hiên bế vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, Tiêu Hiên đặt Tô Bạch Vãn bên cạnh bồn tắm, tay trái giữ eo nàng, tay phải thử nước, rồi kéo tay nàng đặt lên cổ áo mình, giọng khàn khàn: “Giúp ta cởi đồ nào!”

Tô Bạch Vãn chợt nhớ lại trước kia, khi mới cưới không lâu, nàng muốn làm tròn bổn phận vợ, giúp Tiêu Hiên cởi áo, hắn liền xoay người tự mình đi vào sau bình phong, trên mặt tỏ vẻ chán ghét, từ đó nàng không dám giúp hắn cởi áo nữa.

Thành hôn nửa năm, Tiêu Hiên mỗi lần đến phòng nàng đều là do lão phu nhân thúc ép, có lần chỉ nói với nàng vài câu cho có lệ rồi đi mất.

Lúc đó nàng rất buồn, nhưng tự an ủi bản thân rằng chỉ cần làm tốt bổn phận thê tử, chăm sóc mẹ chồng thật tốt, sẽ có ngày phu quân để ý đến mình. Kết quả chưa thấy phu quân để ý, chỉ thấy thư hưu thê tự tay phu quân ném cho nàng.

Quá khứ ùa về như thủy triều lên,nỗi ủy khuất dâng lên khiến nàng đỏ mắt, rút tay ra rồi đẩy Tiêu Hiên: “Buông ta ra!”

Tiêu Hiên thấy mỹ nhân yếu ớt trách móc, hai mắt đỏ hoe, giọng nói còn mang theo âm điệu nũng nịu oán trách làm lòng tràn đầy thương xót, nói: “Nếu vậy, để ta giúp nàng cởi đồ.”

Hắn nói xong thì đưa hai tay lần mò lên cổ áo nàng, tay kia tháo dây lưng, cười nói: “Lần đầu tiên ta hầu hạ người khác nên không có kinh nghiệm, nếu làm không đúng thì nàng phải chỉ ta.”

Tô Bạch Vãn định nói gì đó nhưng nhìn thấy bộ dạng lấy lòng của hắn thì môi lại như bị bịt kín,  không thốt lên được câu nào.

Tiêu Hiên trong cơn tình tứ, gọi nhỏ tên nàng một cách thân mật: “Vãn nhi!”

Giọng hắn giống hệt A Hiên trong mơ của Tô Bạch Vãn.

Tô Bạch Vãn ngẩn ra, nhớ lại A Hiên đối xử với nàng tốt như thế nào, trong lòng đau xót nên vô thức gọi: “A Hiên!”

Trong mơ, nàng và A Hiên tình thâm ý trọng, trải qua nhiều gian khổ mới thành thân, sau khi cưới thì yêu thương quấn quýt nhau. Cho nên chuyện cùng nhau đi tắm là chuyện bình thường.

Tô Bạch Vãn không tự chủ, vòng tay ôm cổ Tiêu Hiên, chân quấn quanh eo hắn, mắt nhắm đưa bờ môi đỏ mọng lên để mặc hắn hành động.

Tiêu Hiên thấy Tô Bạch Vãn má đỏ như hoa đào, toàn thân mềm mại như rắn quấn quanh eo hắn, lòng vừa tự hào vừa đắc ý, ha ha, Tô thị không lấy Quan Siêu Phong, không lấy Tấn Vương, mà lại tái giá với mình, thì ra là nàng đối với mình si tình, chỉ là trước kia giấu kỹ quá nên không ai biết.

Tối nay nói gì nàng cũng bảo mình hưu nàng đi, hóa ra chỉ là thử xem thái độ của mình thôi.

Ha, đúng là phụ nữ, thường hay lo lắng như vậy là chuyện bình thường.

Đã tái giá rồi, đâu dễ mà bỏ nàng lần nữa? Hơn nữa nàng còn đẹp thế này, ta chỉ muốn yêu thương nàng thật tốt. Cũng không biết nàng yếu đuối thế này thì có thể chịu được mấy lần?

  11

Tiêu Hiên dùng tay vén áo của Tô Bạch Vãn, mạnh mẽ kéo ra. Lúc chuẩn bị tiến thêm một bước thì nghe thấy nàng lẩm bẩm: “Chưa tắm mà!”

Nghe vậy, Tiêu Hiên cứng rắn nhẫn nhịn, bế Tô Bạch Vãn đặt vào bồn tắm, tay cũng không ngừng hoạt động: “Nàng không phải là thích sạch sẽ sao? Ta giúp nàng rửa sạch từng phân từng tấc, đảm bảo sạch sẽ thơm tho.”