Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CÂU CHUYỆN CỔ XƯA: BẢY LẦN NGHỈ TÁM LẦN THÀNH HÔN Chương 13: Bảy lần nghỉ, tám lần thành hôn

Chương 13: Bảy lần nghỉ, tám lần thành hôn

1:25 chiều – 03/09/2024

Tô Bạch Vãn ngâm mình trong nước nên đầu óc cũng đã tỉnh táo hơn một chút, kêu lên: “Hầu gia, là ngài uống quá nhiều rượu, toàn thân đều là mùi rượu, ngài mới là người không sạch.”

“Vậy thì cùng tắm với ta đi.” Tiêu Hiên cởi áo, mạnh mẽ chui vào bồn tắm cùng nàng.

Ngoài kia trăng sáng đẹp đẽ treo trên vòm mây, còn trong phòng tắm tiếng nước vỗ rì rào, như sóng đập vào bờ, phát ra tiếng “bùm bùm”.

Một lúc sau, Tiêu Hiên thấy bồn tắm quá nhỏ, không thể tận hứng cho thoải mái, bèn bế Tô Bạch Vãn ra khỏi bồn.

Tô Bạch Vãn giãy giụa: “Lạnh!”

Tiêu Hiên cười trầm thấp, kéo áo choàng quấn quanh người Tô Bạch Vãn rồi bước nhanh ra khỏi phòng tắm.

Về đến phòng ngủ, Tiêu Hiên đặt Tô Bạch Vãn xuống bên cạnh bậu cửa sổ, tựa lưng vào người nàng, một tay ôm eo, một tay nâng chân nàng lên, cùng nàng ngắm trăng. Dưới ánh trăng, bóng dáng hai người khi dài khi ngắn, kèm theo tiếng thở nhẹ nhàng.

Tô Bạch Vãn bị hắn làm cho đến mức không chịu nổi, khi được bế lên giường, nàng lẩm bẩm: “Hầu gia học từ đâu mà nhiều chiêu như vậy?”

Tiêu Hiên ghé sát tai nàng: “Mười ngày qua, ta luôn nhớ đến nàng nên đã xem nhiều tranh vẽ xuân cung đồ, mỗi chiêu đều nhớ kỹ, hôm nay ta  mới dùng vài chiêu thôi. Sao, không chịu nổi à? Vậy nàng xin tha đi, ta sẽ nhẹ tay.”

Tô Bạch Vãn mệt mỏi rã rời, yếu ớt nói: “Ngài ngừng có được không? Mai ta còn phải dậy sớm kính trà, thực sự sợ không dậy nổi.”

Tiêu Hiên cười trầm thấp, kéo tay nàng dịch dần dần xuống dưới: “Trừ khi nàng làm thế này, ta mới cho nàng ngủ.”

Thêm nửa canh giờ nữa, Tô Bạch Vãn không chịu nổi nữa nên mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Hiên đưa tay chống đầu, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào mà ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Tô Bạch Vãn, trong lòng đầy mãn nguyện, ừm, quả nhiên nàng rất quyến rũ, trước kia thật là mù mắt rồi nên mới không thấy được nàng đẹp như thế này.

Tô Bạch Vãn ngủ một giấc đến sáng. Sáng hôm sau phải cố gắng ngồi dậy, vội vàng rửa mặt trang điểm đến dâng trà.

Dù là tái giá, trước đây cũngg đã sống ở Hầu phủ nửa năm, nên nàng đã sớm quen thuộc mọi việc, nhanh chóng trang điểm xong, còn quay ra thúc giục Tiêu Hiên thay y phục.

Nàng toàn thân mệt mỏi rã rời, lúc nâng chân bước ra cửa thực sự không thể đi nổi. Nàng cũng không phải e thẹn giấu diếm làm gì, cho gọi một bà tử đến để bà tử đỡ mình.

Tiêu Hiên muốn đưa tay ra giúp đỡ, nhưng thấy phía sau có nhiều nha hoàn nên đành thôi.

Hai người đến chỗ lão phu nhân Tiêu gia, đã thấy nha hoàn bưng trà đến. Tô Bạch Vãn nhận lấy, quỳ xuống kính trà cho lão phu nhân.

Nàng suy nghĩ kỹ, nếu sau này còn tái giá, có thể giở trò với Tiêu Hiên, nhưng không thể lơ là với lão phu nhân.

Trước mặt lão phu nhân, dù bao nhiêu lần tái giá đi nữa cũng phải đóng vai con dâu hiền thục hiếu kính trưởng bối. Nếu một ngày Tiêu Hiên do dự không muốn tái giá, vẫn có thể nhờ lão phu nhân giúp đỡ.

Lão phu nhân chưa biết Tô Bạch Vãn không mang thai, vội vã nhận trà xong rồi tặng quà, cho người đỡ nàng dậy, dặn dò vài câu rồi nói với các nữ quyến trong phòng: “A Vãn thân thể yếu, mấy ngày qua cũng mệt mỏi, các ngươi đừng làm phiền nàng.”

Các nữ quyến cười nói: “Lão phu nhân thật là thương yêu nàng. Phu nhân xinh đẹp như hoa, ai nhìn thấy cũng thương xót, không nỡ để nàng mệt.”

Tô Bạch Vãn cười kính trà cho mấy vị nữ quyến lớn tuổi, rồi chờ các vị nhỏ tuổi lên chào, một lúc không thấy Tống Huệ Nhi, bèn hỏi: “Tống cô nương đâu rồi?”

Một bà tử bên lão phu nhân đáp: “Tống cô nương mấy ngày nay không khỏe, sợ lây bệnh cho người khác nên không đến.”

Tô Bạch Vãn “ồ” một tiếng rồi liếc nhìn Tiêu Hiên, cười nhẹ.

Rời khỏi phòng chính, hai người về phòng của mình.  Trên đường đi, Tô Bạch Vãn dần dần thu lại nụ cười, mím môi. Tiêu Hiên thấy vậy cũng liếc nhìn nàng vài lần, định nói gì đó nhưng ngại có nha hoàn bên cạnh nên đành nhịn.

Về đến phòng, đợi nha hoàn lui ra ngoài hết xong Tiêu Hiên thấy Tô Bạch Vãn không đến giúp mình cởi áo, sắc mặt nàng vẫn lạnh lùng, không khỏi nhíu mày: “Đến giờ vẫn giận chuyện của Huệ Nhi sao? Nàng cũng thật nhỏ nhen.”

Tô Bạch Vãn nghe vậy, trong lòng vui mừng, ôi chao, thật tốt, nàng còn đang lo không biết tìm cớ gì để cãi nhau, giờ thì có chuyện để nói rồi.

Nàng nghiêm mặt, ném lược xuống, hừ một tiếng: “Nàng là một cô nương tạm trú ở Hầu phủ, trước đây không xem ta ra gì, cũng không biết giữ lễ nghĩa mà cứ quấn lấy Hầu gia, Hầu gia còn vì nàng mà viết thư hưu ta. Nếu không phải hiểu lầm ta có thai liền vội vàng đón ta về phủ thì bây giờ không biết hai người đã đến mức nào rồi. Hôm nay là ngày vui của chúng ta, nàng lại cố tình tránh mặt, không nể mặt ta chút nào. Vậy mà Hầu gia còn bênh vực nàng, nói ta nhỏ nhen.”

“Phải, là ta nhỏ nhen, chỉ có các người là rộng lượng, chỉ có Huệ Nhi của ngươi là rộng lượng nhất.”

Tô Bạch Vãn nói, thấy Tiêu Hiên nghiêm mặt, liền tháo trâm trên đầu, ném xuống đất, làm mình làm mẩy: “Hầu gia đã thích nàng như vậy thì cưới nàng đi.”

Tiêu Hiên thấy Tô Bạch Vãn đột nhiên thay đổi, nói lời chua ngoa như vậy nên lập tức nổi giận, quát lớn: “Tô thị, ngươi làm càn! Là ai cho ngươi lá gan mà dám nói với ta như vậy?”

Tô Bạch Vãn cười lạnh: “Ta biết, Hầu gia biết ta không có thai nên trong lòng đã sớm bất mãn, đang tìm cớ bỏ ta đúng không? Được thôi, ta ở đây chờ thư hưu thê của ngươi.”

Tiêu Hiên giận đến trắng mặt, gầm lên: “Tô thị, ngươi tưởng ta không dám bỏ ngươi sao?”

Tô Bạch Vãn cũng chống tay lên hông, ngẩng đầu: “Vậy thì viết thư hưu thê bỏ ta đi!”

Tô Bạch Vãn nghĩ, Tiêu Hiên đang giận dữ, nếu bị kích động lại viết thư hưu thê tiếp, sau đó mình nhanh chóng mang về nhà mẹ đẻ, chờ hắn đến xin lỗi, nhờ mai mối cầu hôn lại, để kiệu hoa rước mình vào Hầu phủ lần nữa, vậy là được hai lần hưu ba lần tái giá rồi.

Bảy lần bị hưu là nhiệm vụ quá nặng, sớm hoàn thành một lần cũng nhẹ nhõm được phần nào.

Tô Bạch Vãn không biết, khi nàng chống tay lên hông mà tức giận mắng người, dáng người mảnh mai, ngực đầy đặn, lúc ngẩng đầu lên thì mày họa như vẽ, mắt như nước thu, môi đỏ mọng quyến rũ, khiến người nhìn thở không ra hơi.

Tiêu Hiên nhìn nàng, hình ảnh đêm qua lại hiện lên khiến lồng ngực phập phồng thở gấp, cơn giận tiêu tan thành mây khói.

Ha, mỹ nhân này làm mình làm mẩy như vậy, chẳng qua là vì ghen tuông mà thôi.

Hắn lại nghĩ, ha, Tô thị từ chối Quan Siêu Phong, từ chối Tấn Vương, quả nhiên là vì yêu mình. Nàng đã một lòng một dạ với mình, thấy Huệ Nhi gần gũi với mình thì tự nhiên sẽ không vui.

Thôi, dỗ nàng một chút vậy, cũng chả mất miếng thịt nào.

Hắn bước nhanh tới đưa tay ôm Tô Bạch Vãn vào lòng, vừa chặn môi nàng lại vừa mơ hồ nói: “Được rồi, được rồi, ta sau này sẽ ít gặp Huệ Nhi lại.”

Tô Bạch Vãn ngẩn ra, ôi, sao không viết thư hưu thê nữa rồi?

Tiêu Hiên thừa dịp nàng ngẩn ngơ, tay đã lần vào lớp áo bên trong, vừa chiếm tiện nghi của nàng vừa nói: “Chẳng phải nàng tức giận như vậy là muốn ta yêu thương nàng nhiều hơn sao?”

Tô Bạch Vãn: “…”

Dù sao bây giờ cũng là ban ngày ban mặt, người qua lại hầu hạ cũng nhiều, Tô Bạch Vãn lo lắng sợ bị người ta thấy thì không biết giấu mặt vào đâu nên liền đẩy Tiêu Hiên ra: “Hầu gia, lát nữa có người thấy lại không hay.”

Tiêu Hiên cười khẽ: “Lúc nãy sao lại không thấy nàng sợ nngười khác nghe nàng làm mình làm mẩy vậy?”

Tô Bạch Vãn cấu Tiêu Hiên một cái: “Mau thả ra!”

Tiêu Hiên ôm chặt hơn, tay kia rút ra, giơ lên trước mặt Tô Bạch Vãn: “Có chút ngọt ngào ướt át rồi đây này.”

Tô Bạch Vãn xấu hổ, mặt đỏ: “Ngươi, ngươi…”

Tiêu Hiên thấy nàng như vậy, cánh tay liền thả lỏng ra, hỏi nhỏ nàng: “Còn giận ta không?”

Tô Bạch Vãn sợ hắn lại phát điên như đêm qua, nghe tiếng bước chân ngoài kia đang đến gần liền vội vàng đáp: “Hết giận rồi.”

Tiêu Hiên buông nàng ra, tay nhấn lên môi nàng: “Tối qua còn sưng lợi hại như vậy, thế mà đến sáng nay đã hết rồi, hồi phục nhanh như vậy, hay là tối nay…”

Hắn dừng lại, tự mình đi vào sau bình phong thay y phục.

Tô Bạch Vãn đứng tại chỗ vội chỉnh lại y phục, rồi nhìn ra cửa, hỏi: “Ai đó?”

Mặc Mụ Mụ đáp: “Phu nhân, là lão nô.”

Tô Bạch Vãn nói: “Hầu gia còn trong phòng, bà chờ một lát.”

Mặc Mụ Mụ đáp.

Khi Tiêu Hiên thay y phục đi ra, Tô Bạch Vãn mới gọi Mặc Mụ Mụ vào hỏi chuyện.

Mặc Mụ Mụ nói: “Đêm qua lão phu nhân bảo lão nô ở bên hầu hạ, lại dặn nhiều điều, nói phu nhân đang mang thai, phải chăm sóc cẩn thận. Lão nô chỉ biết cười, gật đầu đáp, không dám nói thêm.”

Tô Bạch Vãn hỏi vài câu, thở dài: “Lão phu nhân đối xử tốt với ta, nếu biết ta không mang thai, chắc sẽ buồn lắm, nhưng chuyện này dù sao cũng phải sớm nói rõ với người.”

Tối đến, Tô Bạch Vãn thấy trong phòng lão phu nhân ít người, bèn đến xin thỉnh an.

Lão phu nhân thấy nàng có chuyện muốn nói, bèn đuổi hết người đi, hỏi: “Có phải A Hiên hắn đối xử tệ với ngươi?”

Tô Bạch Vãn nghe vậy liền biết chuyện sáng nay nàng và Tiêu Hiên cãi nhau đã đến tai lão phu nhân.

Nàng cúi đầu: “Hầu gia không tệ với con, tất cả là lỗi của con, con nhận lỗi xong thì Hầu gia đã hết giận. Chàng nói sẽ không trách con dâu.”

Lão phu nhân nắm tay Tô Bạch Vãn: “Ngươi đang mang thai, không nên để bản thân tức giận, nếu A Hiên làm ngươi giận, cứ nói với ta, ta sẽ dạy dỗ hắn.”

Tô Bạch Vãn nhân cơ hội quỳ xuống: “Mẫu thân, con dâu không có thai.”

Nàng liền tiếp đó kể hết mọi chuyện cho lão phu nhân nghe.