4
“Hôm nay trong yến tiệc, có thiết lập lôi đài. Tất cả những ai không có chức vụ đều có thể lên đài tỷ thí. Người chiến thắng cuối cùng sẽ được cầu một điều ước với Hoàng thượng!”
Lời vừa dứt, những người trẻ tuổi trong bữa tiệc không khỏi nhấp nhổm, háo hức.
Mỗi người đều hăng hái sẵn sàng.
Lôi đài võ thuật là truyền thống của yến tiệc luận võ. Người chiến thắng hàng năm đều được Hoàng thượng ban cho một điều ước. Tuy nhiên, mọi người cũng rất biết điều, sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng.
Đây chính là mục đích ta đến dự yến tiệc hôm nay. Nếu ta muốn vào doanh trại một cách suôn sẻ. Đây là con đường nhanh nhất và hợp lý nhất.
Trên đài, sau một hồi tranh đấu chỉ còn lại ba người.
Ta bước nhẹ lên đài, cúi chào ba người kia: “Tại hạ Diệp Tống, xin được chỉ giáo.”
Trong khoảnh khắc, không chỉ ba người trên đài mà cả đám đông bên dưới cũng im lặng ngạc nhiên.
“Chỉ với chút võ công mèo cào đó mà ngươi dám lên lôi đài?”
Lâm Chỉ Yên cười nhạo đầy khinh bỉ: “Ngày xưa tỷ thí, chẳng qua Thẩm lang nhường ngươi mà thôi. Ngươi thật sự nghĩ mình đủ khả năng sao?”
Một vài tướng lĩnh trong bữa tiệc nhìn Thẩm Nam Phong với vẻ tò mò.
Tay hắn đang cầm chén rượu chợt khựng lại. Hắn im lặng rất lâu, không nói một lời.
Người ngoài có lẽ không biết, nhưng trong quân doanh thì rõ nhất. Võ nghệ của Thẩm Nam Phong thực sự không bằng ta.
Ba người trên đài thấy ta là nữ, liền có chút lơ là.
“Diệp cô nương, để công bằng. Cô có thể chọn một món binh khí thích hợp.”
Ta không khách sáo, chọn một cây trường thương, tay nâng thương khởi thế: “Đắc tội.”
Nói xong, ta liền tấn công người đứng ở rìa lôi đài.
Có lẽ hắn không ngờ ta sẽ tấn công bất ngờ như vậy, không kịp né tránh.
Trường thương đâm vào ván gỗ, ta mượn lực nhảy lên, xoay người đá hắn rơi khỏi lôi đài.
Hai người còn lại thấy vậy, cũng có chút kinh ngạc. Nhìn nhau một cái, rồi cùng xông lên tấn công ta. Đáng tiếc, tay không mà lại chẳng thể tiếp cận được ta.
Chưa đầy sáu chiêu, cả hai đều bị ta dùng trường thương đánh rơi khỏi lôi đài.
Ngoài các vị thúc bá trong quân doanh, những người còn lại đều sững sờ. Lễ quan là người đầu tiên hồi phục tinh thần.
“Còn ai muốn lên lôi đài nữa không?
“Nếu không còn ai, người chiến thắng hôm nay chính là Diệp tiểu thư của phủ Trấn Quốc tướng quân.”
“Không công bằng! Chỉ mình ngươi có binh khí!”
Lâm Chỉ Yên là người đầu tiên không chịu nổi: “Ngươi cũng chỉ bắt nạt mấy kẻ không có kinh nghiệm thôi.”
Người trẻ tuổi vừa bị ta đánh bại lập tức lên tiếng: “Thua thì đã thua, không có gì để biện bạch cả.”
“Là chúng ta không địch nổi cô nương!”
Thẩm Nam Phong giơ tay kéo Lâm Chỉ Yên về chỗ ngồi.
“Yên nhi tuổi còn nhỏ, lỡ lời. Mong mọi người đừng để bụng.”
Thấy không còn ai lên đài nữa. Lễ quan tuyên bố ta là người chiến thắng.
Khi trở lại chỗ ngồi, Phất Đông vui mừng hớn hở chạy đến:
“Tiểu thư! Người thật là lợi hại! Ba người bọn họ cộng lại, cũng không chịu nổi mười chiêu của người!”
Đó là họ đã khinh địch.
Cho rằng ta là nữ nhi, liền nhường ta một món binh khí.
Cho rằng ta là nữ nhi, liền không đối đãi nghiêm túc.
Nhưng có những người, cuối cùng cũng phải thất bại dưới tay một nữ nhân.
Ta nhấp một ngụm rượu: “Trên chiến trường, điều kiêng kỵ nhất chính là khinh địch, không tôn trọng đối thủ, thua cũng không có gì lạ.”
Khi rời đi, ta đi ngang qua chỗ ngồi của Thẩm Nam Phong.
“Diệp Tống, ngươi có ý gì? Ngươi nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến Thẩm lang chú ý đến ngươi sao?”
Lâm Chỉ Yên cố ý hất đổ đĩa thức ăn: “Ôi, ta không cẩn thận rồi.”
Phất Đông không thể chịu nổi hành vi này: “Mắt ngươi mù rồi sao!”
Thẩm Nam Phong đập mạnh bàn một cái: “Diệp Tống! Đây là người hầu do ngươi dạy dỗ sao? Nếu hôm nay ngươi làm vậy để thu hút sự chú ý của ta. Ta khuyên ngươi đừng phí công vô ích.”
“Ta đã nói rất rõ ràng, người ta yêu là Yên nhi.”
Lâm Chỉ Yên đắc ý nhìn ta.
Ta không thèm để ý, chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Nam Phong:
“Thẩm tướng quân nghĩ rằng, tất cả nữ nhân trên đời đều phải xoay quanh ngươi sao? Nếu tướng quân thiếu gương, Diệp Tống sẵn lòng tặng một chiếc. Để tránh việc tướng quân không chỉ không phân rõ người khác, mà còn không nhìn rõ chính mình nặng bao nhiêu, nhẹ bao nhiêu.”
Nói xong, ta liền dẫn Phất Đông xoay người rời đi.
5
Sáng sớm ngày hôm sau.
Người chiến thắng trên lôi đài của yến tiệc võ nghệ theo lệ phải vào cung nghe thưởng.
Ta cúi mình thành kính: “Thần nữ kính xin Hoàng thượng cho phép được tham gia quân ngũ.”
Cả điện ồn ào hẳn lên.
Triều đình ta tuy có thiết lập chức nữ quan trong cung, nhưng chưa từng có tiền lệ nữ nhân làm tướng.
Một thời gian dài chỉ nghe thấy những tiếng phản đối.
Thẩm Nam Phong còn dâng sớ: “Chuyện nữ nhân tòng quân xưa nay chưa từng nghe thấy, chẳng lẽ nam nhi của triều đình ta đều chết hết rồi sao?”
“Nếu trước trận mà để nữ nhân làm tướng, chẳng phải sẽ bị các nước thù địch cười chê hay sao.”
Hoàng thượng không ngay lập tức đồng ý, nhưng cũng không từ chối, chỉ nói sẽ cân nhắc.
Tin tức nhanh chóng lan ra ngoài cung.
Đa phần mọi người đều cười nhạo ta không tự lượng sức.
Hiện nay trong triều không chỉ có Thẩm Nam Phong, người đã đại thắng Mạc Bắc.
Mà còn có Tạ Hoài Cẩn, kẻ năm ngoái đại thắng Nam Man.
Lâm Chỉ Yên thậm chí còn công khai tuyên truyền:
“Diệp Tống chẳng qua thấy Thẩm lang không còn để ý đến mình. Muốn làm trò thu hút sự chú ý, khiến Thẩm lang quan tâm lại mà thôi.”
Kinh thành dân chúng phú quý, bình thường không có việc gì làm nên rất thích bàn tán về những chuyện đồn thổi giữa các quan lớn quý nhân.
Giờ có chuyện dâng lên, tất nhiên họ vui mừng không ngừng, ngày ngày “truyền tụng”.
Chỉ trong ba ngày.
Tin đồn “Diệp tiểu thư của phủ Trấn Quốc tướng quân vì nhớ nhung Thẩm tướng quân không nguôi, ngày đêm khóc lóc” đã lan truyền khắp kinh thành.
Phất Đông tức giận đến mức muốn đi tìm Lâm Chỉ Yên tính sổ. Còn ta thì không quan tâm.
Nhưng, lời đồn này tốt nhất là truyền đến tai Hoàng thượng.
Hoàng thượng vốn đã muốn tác hợp ta với Thẩm gia.
Phủ Trấn Quốc tướng quân toàn gia trung nghĩa, Hoàng thượng muốn có một lời giải thích rõ ràng.
Để người thực sự nghĩ rằng ta muốn tiếp cận Thẩm Nam Phong, rồi tùy tiện ban cho ta một chức nhỏ trong quân đội cũng được.
Ba ngày sau, trong cung cử người đến tuyên chỉ.
Ban cho ta chức vụ giám quân kiêm quân sư.
Quân sư của Thẩm Nam Phong.
Tin đồn này… quả nhiên đã truyền đến tai Hoàng thượng.
Nhưng, có chức vụ vẫn hơn là không có.
Lâm Chỉ Yên biết tin, nổi cơn thịnh nộ tại Thẩm phủ, đòi quay về Mạc Bắc.
Cuối cùng, Thẩm Nam Phong hứa rằng tháng sau sẽ cưới nàng về làm thê tử, nàng mới chịu nguôi ngoai.
Hoàng thượng nghe được tin, tự nhiên không vui, nhưng cũng không tiện công khai can thiệp vào chuyện riêng của thần tử.
Chỉ có thể ngấm ngầm gợi ý rằng, không cần phải tổ chức quá rầm rộ. Cũng không nhất thiết phải cưới làm chính thất, nâng làm quý thiếp cũng được. Nhưng Thẩm Nam Phong vẫn kiên quyết, theo kế hoạch mà cưới Lâm Chỉ Yên.
Thiệp mời được gửi đến phủ Trấn Quốc tướng quân. Ta vốn không muốn đến để dính phải điều không may.
Nhưng, hắn lấy danh nghĩa của Thẩm lão tướng quân và phu nhân để mời.
Vậy thì không thể không đi.