7
Kỳ Dận không tốn một binh một tốt nào đã mang Nguyệt Nhi từ phủ Tướng quốc về.
Hắn tìm đại phu, cẩn thận kiểm tra từng chút cho Nguyệt Nhi.
Sau khi xác nhận không có thương tích hay trúng độc, hắn mới an tâm.
Đêm đó, Kỳ Dận ôm ta vào lòng.
Một vật cứng bất ngờ chạm vào tay ta.
Đồng tử ta co lại, có chút lúng túng:
“Vương gia, thế này không ổn đâu.”
Sờ kỹ lại, thì ra trên vật đó còn khắc chữ.
À, hóa ra là một ống pháo hoa.
Kỳ Dận hỏi:
“Ngươi vừa nói gì?”
Ta cười gượng hai tiếng, không biết trả lời ra sao.
Hắn liền nói tiếp:
“Vài hôm nữa, bổn vương sẽ đưa Nguyệt Nhi đến nơi an toàn. Nếu ngươi gặp nguy hiểm trong phủ, hãy thả pháo hoa để báo cho bổn vương biết.”
Ta vùi mặt vào gối, giọng yếu ớt:
“Vâng.”
Không khí trở nên ngượng ngùng.
Một lúc sau, Kỳ Dận đột nhiên mở miệng:
“Ngươi không vui sao?”
Ta lắc đầu.
“Hôm nay đã làm tổn hại đến danh tiếng của ngươi, thật không phải là ý của bổn vương. Nhưng ngươi cũng không phải là Ninh Tri Húc, nên cũng không cần bận tâm. Sau khi mọi việc êm đẹp, bổn vương sẽ cho mẫu tử ngươi một lời giải thích.”
Ta ngẩn ra, rồi mới ngẩng đầu lên khỏi gối.
“Một danh tiếng đẹp đẽ chẳng lẽ lại là một món quà lớn dành cho nữ nhân ư? Theo thiếp thấy, nó giống như một cái gông cùm. Nếu phải tức giận vì cái gông cùm này, thiếp thấy không đáng.”
Kỳ Dận nhếch mép cười, lần đầu tiên hắn nhìn ta bằng ánh mắt chân thật.
“Không nghĩ đến, một thôn phụ như người lại có những cao kiến như vậy.”
Ta cố gắng nở một nụ cười:
“Vương gia quá khen.”
Lần này, gương mặt Kỳ Dận lại tối sầm.
“Ngươi vẫn không vui.”
“A?”
Hắn bất ngờ áp sát, tay giữ lấy sau đầu ta, rồi đặt xuống một nụ hôn ấm áp.
“Tại sao không gọi bổn vương là phu quân?”
Ta đâu còn sức để trả lời.
…
Kỳ Dận mỗi ngày đều bận rộn xử lý rất nhiều việc, sáng đi sớm, tối về muộn.
Trong hậu viện của hắn, hiện tại chỉ có ta là chính thê, không có những tiểu thiếp đáng ghét quấy rầy, cuộc sống của ta khá yên bình.
Ta biết rằng phủ Tướng quốc sớm muộn gì cũng sẽ trừ khử ta, cái gai trong mắt họ, nhưng không ngờ họ lại vội vàng đến vậy.
Một đại nha hoàn tên Tú Nhi lúc này đang bưng một tách trà, cẩn thận bước đến trước mặt ta:
“Vương phi, đây là trà Bích Loa Xuân loại tốt nhất năm nay, vừa mới hái xong, xin mời nương nương nếm thử xem hương vị thế nào.”
Lá trà màu xanh nhạt trong nước nóng dần nở ra, khói nghi ngút bốc lên, tỏa ra một mùi hương trà thanh khiết đậm đà.
Ánh mắt ta tối lại, dù là trà ngon, nhưng những thứ được thêm vào trà này thật sự rất đáng suy ngẫm.
Ta từ nhỏ đã đọc y thư, lại ở trong rừng núi nếm đủ các loại thảo dược, loại độc dược đơn giản như thế này làm sao có thể qua mắt ta.
Ta tiện tay nhận lấy chén trà, chậm rãi dùng nắp cạo đi lớp bọt nổi trên mặt, ánh mắt thì lén lút quan sát Tú Nhi.
Có lẽ vì tuổi còn nhỏ, nàng ta không che giấu được tia hứng khởi thoáng qua trong ánh mắt.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên lên tiếng:
“Tú Nhi?”
Tú Nhi ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt thoáng qua chút hoảng loạn:
“Vương phi, có chuyện gì sao?”
Ta đặt chén trà xuống:
“Trà Bích Loa Xuân này là từ đâu mà có?”
Tú Nhi tránh né, không dám nhìn thẳng vào mắt ta:
“Vương phi, người quên rồi sao? Đây là do Vương gia có lòng thương yêu người, nên mới đặc biệt bảo nô tỳ mang đến. Trà Bích Loa Xuân ngon thế này phải uống khi còn nóng, nếu để nguội sẽ mất đi hương vị.”
Lòng ta lạnh ngắt, liền đập mạnh xuống bàn.
Ánh mắt ta trở nên sắc lạnh:
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, trà này thực sự từ đâu mà có?”
Tú Nhi quỳ sụp xuống, đôi mắt láo liên, nhưng không dám đối diện với ta.
“Vương phi, thật sự là do Vương gia có lòng thương yêu người nên mới đặc biệt mang đến.”
Ta lạnh lùng nhìn nàng, trước sự hoảng sợ của Tú Nhi, ta không hề nương tay:
“Vừa rồi ta đã trao cho ngươi cơ hội duy nhất để ngươi tự cứu mình, nhưng ngươi không biết trân trọng, vậy đừng trách ta không khách khí. Trà ngon thế này, chắc ngươi chưa từng được nếm thử, vậy thì để ta ban thưởng cho ngươi.”
Mắt Tú Nhi mở to, lập tức quỳ xuống đất, liên tục dập đầu van xin, thân thể run rẩy, giọng nói đầy nước mắt:
“Vương phi, nô tỳ chỉ là thân phận hèn mọn, không dám uống trà ngon như vậy!”
Ta không nhìn nàng nữa, hướng ra cửa gọi lớn:
“Người đâu, giữ chặt Tú Nhi, đổ chén trà này vào miệng cho nàng ta uống.”
Ta biết rõ ai là kẻ chủ mưu, chỉ là vừa rồi muốn cho Tú Nhi một cơ hội cuối cùng. Nếu nàng thật lòng thú nhận, ta đã tha cho nàng một mạng.
Nhưng tiếc thay, nàng đã tự chặt đứt con đường sống của mình.
Bên ngoài, mấy mụ già khỏe mạnh, cùng với đám gia nhân mà Kỳ Dận để lại cho ta, lập tức xông vào giữ chặt Tú Nhi, ép nàng uống hết chén trà.
Tú Nhi quỳ dưới đất, không ngừng móc họng cố nôn ra chén trà đó.
Không lâu sau, nàng trợn mắt, ngất đi, máu từ bảy khiếu chảy ra, chết không kịp trăn trối.
Người ta thường nói lương y như từ mẫu, nhưng đối diện với cảnh tượng này, ánh mắt ta không hề có chút sợ hãi.
Nếu ta không ra tay trước, họ sẽ lấy mạng ta.
Cái chết thê thảm của Tú Nhi khắc sâu vào tâm trí mọi người, khiến ánh mắt bọn họ nhìn ta hoàn toàn thay đổi.
Ta phẫn nộ nói lớn:
“Tốt lắm, bản Vương phi vừa mới về đây, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi đã có kẻ dám cả gan hạ độc ta! Lục soát kỹ lưỡng khắp viện này cho ta, bất kỳ kẻ khả nghi nào cũng không được bỏ qua, tất cả đều phải giải đến quan phủ!”
Thủ đoạn cứng rắn của ta khiến họ không kịp trở tay. Suốt cả buổi chiều lùng sục, cuối cùng cũng bắt được hai kẻ tình nghi, không cần thẩm vấn, tất cả đều bị đưa đến quan phủ.
Điều thú vị hơn, một trong số đó lại là nha hoàn hồi môn theo ta khi gả đến đây.
Việc lớn thế này xảy ra trong phủ, Kỳ Dận trở về chắc chắn sẽ biết.
Ta ngồi trên ghế nhìn hắn, ánh mắt vẫn trong trẻo như lúc mới gặp: “Phu quân.”
Kỳ Dận ngồi xuống bên cạnh ta, ta rót cho hắn một chén trà nóng.
“Chàng có hài lòng với những việc ta làm hôm nay không?”
Hắn nhếch môi tạo thành một đường cong nhạt, sau khi nhấp một ngụm trà, mới chậm rãi nhìn ta:
“Ta không ngờ nàng lại có khả năng quản lý nội viện tốt như thế, nghe nói nha hoàn tên Tú Nhi kia khi bị kéo xuống, máu từ bảy khiếu chảy ra, chết trong thảm thiết, nhưng nàng lại không hề sợ hãi.”
Ta hỏi lại:
“Có gì mà phải sợ? Bọn chúng là những kẻ đến để hại thiếp, thiếp xử lý lũ quỷ quái này xong thì sẽ không còn ai dám làm hại thiếp nữa. Nói cách khác, chẳng phải đây là cách để thiếp tự bảo vệ mình sao?”
Nụ cười trong mắt Kỳ Dận càng thêm sâu sắc:
“Nàng nói không sai, phải để lũ tiểu quỷ kia biết cái gì đáng động vào, cái gì không. Ta chỉ hơi ngạc nhiên, một cô nương lớn lên ở vùng quê như nàng, mà cũng hiểu được những điều này.”
Ánh mắt ta lóe lên chút sắc bén, nhưng ta giấu kỹ cảm xúc này.
“Lớn lên ở vùng quê với lớn lên trong gia đình quyền quý thật ra không khác nhau là mấy, chỉ là phương pháp dạy dỗ khác nhau, chủ yếu vẫn là học cách nắm bắt lòng người. Chuyện nhỏ như vậy, không cần ai dạy cũng tự hiểu được.”
Nụ cười của Kỳ Dận cuối cùng cũng chạm đến đáy mắt:
“Hay cho câu ‘không cần ai dạy cũng tự hiểu’.”
Trước đây hắn cũng thường cười, nhưng phần lớn chỉ là nhếch nhẹ khóe môi, kỹ càng nhìn vào mới thấy trong đáy mắt vẫn lạnh lùng, vô cảm.
Thật ra hắn cười lên rất đẹp, như làn gió xuân thổi qua mặt.
Bất ngờ, Kỳ Dận đưa tay ra, kéo ta ngồi lên đùi hắn, tay hắn ôm chặt lấy ta, ánh mắt dừng lại trên đôi môi ta:
“Được sở hữu một bảo vật quý giá như nàng, là món quà mà ông trời đã ban cho ta.”
Ta đọc được sự u ám trong ánh mắt hắn, liền quay người táo bạo ôm lấy cổ hắn:
“Lời này đáng ra nên để thiếp nói mới đúng.”
Dù xét từ góc độ nào, sự xuất hiện của hắn cũng đã giúp ta rất nhiều.
Thái độ của ta rõ ràng đã làm hắn hài lòng.
Ánh mắt Kỳ Dận đầy cảm xúc thâm trầm, ngay sau đó, hắn bế ta trở lại giường.
Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ.
Ta không biết sau khi chứng kiến cách ta hành xử quyết liệt như vậy, những kẻ trong phủ Tướng quốc sẽ có cảm nghĩ gì. Khi bọn họ bắt ta về làm thế thân thay gả đi, chắc hẳn họ đã nghĩ rằng ta là một kẻ dễ bắt nạt, nhưng không ngờ ta lại trở thành hòn đá đập vào chân họ.
Những kẻ ta bắt giữ đều là gián điệp của phủ Tướng quốc cài vào Vương phủ. Kỳ Dận đang lo lắng không biết phải xử lý bọn chúng thế nào, nhưng ta đã ra tay trước, giúp hắn giải quyết vấn đề, nên tối đó hắn mới vui vẻ như vậy.
Những điều này ta đều thấy rõ, nhưng chưa từng nói ra.
So với những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, lúc này ta lại càng lo lắng cho cái lưng của mình hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, lưng ta sẽ gãy mất.
Nam nhân trên giường quá mãnh liệt cũng không phải là chuyện tốt.