Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BỎ LỠ MÙA HOA HẢI ĐƯỜNG Chương 1 BỎ LỠ MÙA HOA HẢI ĐƯỜNG

Chương 1 BỎ LỠ MÙA HOA HẢI ĐƯỜNG

8:07 chiều – 28/08/2024

Tỷ tỷ song sinh của ta đã thành thân với người trong lòng của ta. Một tháng sau khi thành hôn, tỷ tỷ đã dụ dỗ ta hoán đổi thân phận.

“Nếu muội đồng ý, muội có thể trở thành phu nhân của Tần Lâm Hoài.”

Nhưng ta không muốn.

Tuy nhiên, tỷ tỷ ta lại không từ bỏ.

Chỉ với một chút mưu kế, tỷ đã biến mình thành ta—nhị tiểu thư của Hầu phủ chưa xuất giá.

Còn ta, trở thành vương phi của Tần Lâm Hoài.

Nhưng tỷ tỷ không ngờ rằng, trò đùa này đã đẩy tỷ vào cảnh vạn kiếp bất phục.

1.

Ta ngồi bất an trong phòng tiêu hoa, chờ đợi Tần Lâm Hoài trở về.

Vốn dĩ, người nên ngồi đây là phu nhân của chàng, Triệu Ngọc Châu.

Nhưng vì một kế hoạch từ trước của Triệu Ngọc Châu—một liều thuốc mê, một chiếc kiệu, người được đưa vào Vương phủ lại chính là ta.

Khi tỉnh dậy, nha hoàn thân cận của ta đã không thấy bóng dáng đâu.

Là nha hoàn của Triệu Ngọc Châu, Lâm Hạnh, đang phục vụ ta.

Lâm Hạnh khẽ thì thầm bên tai ta: “Nhị tiểu thư, những ngày này, người hãy tạm thời đóng vai vương phi đi, cho đến khi đại tiểu thư chơi chán rồi, người cũng đừng nghĩ đến việc lên tiếng gì cả, bằng không, một khi sự việc bị phát giác, người đoán xem Hầu phủ và hoàng cung sẽ tin rằng đại tiểu thư ép buộc người hay là người đã dùng kế sách hoán đổi với đại tiểu thư?”

Lời đe dọa của nàng ta khiến ta rợn người.

Lâm Hạnh tuyệt đối không phải đang nói bừa.

Triệu Ngọc Châu dám làm chuyện này, chính là đã chắc chắn rằng ta không có đường lui.

So với ta, cha mẹ sẽ tin tưởng và yêu thương Triệu Ngọc Châu hơn.

Mà hoàng gia đương nhiên cũng sẽ bảo vệ vị vương phi đã được ghi vào hoàng tịch này.

Ta nén lòng, nói với Lâm Hạnh: “Dù ta và tỷ tỷ có giống nhau thế nào, những người thân cận nhìn lâu cũng sẽ nhận ra. Tỷ ấy nghĩ Tần Lâm Hoài là kẻ mù sao?”

Lâm Hạnh hừ lạnh: “Chuyện đó người không cần lo lắng, vương phi.”

Nghe đến danh xưng đó, ta chợt giật mình.

Ta từng mơ ước được làm vương phi của Tần Lâm Hoài, nay đã thành hiện thực.

Nhưng lại khoác lên mình thân phận của Triệu Ngọc Châu.

Một thân phận mà ta khao khát nhưng không thể với tới, giờ đây lại là thứ mà Triệu Ngọc Châu có thể tùy ý ban phát sau khi đã chán ghét.

2.

Tỷ tỷ của ta, Triệu Ngọc Châu, là một người vô cùng tùy hứng.

Muốn gì thì phải có ngay.

Nhưng lại ham thích những thứ mới lạ.

Thứ gì nắm trong tay chưa lâu, liền cảm thấy không có hứng thú nữa, sau đó vứt bỏ.

Cha mẹ cũng chiều chuộng tỷ ấy.

Tỷ ấy thích một cây đàn tốt, nằng nặc đòi học.

Cha mẹ liền tìm đến một trong những sư phụ dạy đàn nổi tiếng nhất kinh thành để dạy tỷ.

Nhưng chưa đến hai tháng, tỷ đã mất hứng thú.

Sư phụ dạy đàn vốn định ra đi.

Ta cầu xin ông liệu có thể ở lại dạy ta một chút không.

Ông đã đồng ý.

Nhưng Triệu Ngọc Châu lại ghét âm thanh của đàn làm phiền.

Vì thế, Hầu phủ từ đó không còn vang lên tiếng đàn nữa.

Sau này, ta đã đến tuổi cập kê, triều đình ban hôn cho ta và hoàng tử Tần Lâm Hoài.

Khi ta nghe tin, hai ngày không thể chợp mắt.

Mỗi khi nhắm mắt, mở mắt đều không giấu nổi niềm vui sướng.

Ý trời thương xót, ta có thể thành thân với người trong lòng.

Nhưng chẳng bao lâu, thánh chỉ liền bị thay đổi.

Tân nương từ ta đã biến thành Triệu Ngọc Châu.

Hóa ra là do Triệu Ngọc Châu nói rằng nàng cũng muốn gả cho Tần Lâm Hoài.

Vậy nên cha mẹ đã vào cung tấu trình rằng thứ nữ Triệu Xuân Đường vì rơi xuống nước mà mắc bệnh, chưa thể bình phục, không thể thành thân, hôn sự có thể do trưởng nữ Ngọc Châu thay thế.

Hoàng gia đã chấp thuận.

Mọi người đều vui mừng hớn hở.

Chỉ trừ ta.

3.

Nhưng nay, họ chỉ mới thành thân được một tháng.

Triệu Ngọc Châu đã cảm thấy vô vị rồi sao? Hứng thú học đàn của tỷ ấy còn kéo dài hơn thế.

Ta đang suy nghĩ, thì cửa đột nhiên bị đẩy mở. Ta giật mình, lập tức cúi đầu xuống.

Sợ bị lộ, ta cẩn thận ngẩng lên.

Hít một hơi lạnh.

Tần Lâm Hoài ngồi trên xe lăn, được người khác đẩy vào.

Một dải lụa đen che phủ trên đôi mắt chàng.

Sắc mặt nhợt nhạt lạnh lùng.

Đôi mắt của Tần Lâm Hoài đã xảy ra chuyện gì? Là khi nào mà xảy ra chuyện như vậy?

Vậy mà không hề có tin tức nào lọt ra ngoài.

Ta nhìn về phía Lâm Hạnh, nàng ta thần sắc bình thản, hoàn toàn không có vẻ gì ngạc nhiên.

Khi đó, ta đã hiểu ra mọi chuyện.

Triệu Ngọc Châu luôn theo đuổi những gì tốt nhất, làm sao có thể chịu đựng được việc hằng ngày phải đối diện với một phu quân khiếm khuyết?

Vì vậy, việc hoán đổi thân phận với ta là lựa chọn tốt nhất của tỷ ấy.

Vừa có thể phong quang trải nghiệm cảm giác làm vương phi, lại có thể trở thành nhị tiểu thư của Hầu phủ, tiếp tục tìm kiếm một hôn phu tốt.

Thật là một kế hoạch hoàn hảo.

Chỉ là không biết nó có thể hoàn hảo đến bao lâu.

Trong lòng ta dần dần hình thành một ý tưởng.

Khi xe lăn đến gần ta hơn, mùi hương nhè nhẹ cũng thoảng qua.

“Xin nương nương phục vụ Yến Vương thay y phục.” Thái giám đẩy xe lăn cho Tần Lâm Hoài nói với ta xong, liền lui ra khỏi tẩm điện.

Lâm Hạnh thấy vậy, cũng không đứng lỳ bên cạnh ta nữa.

Khi nàng đóng cửa điện lại, còn liếc ta một cái như muốn cảnh cáo.

Ta không lùi bước, nhìn lại nàng không chút nao núng.

Khi cửa cuối cùng cũng khép lại, ta khẽ mỉm cười.

Chỉ là Lâm Hạnh không còn nhìn thấy nữa.