4.
“Ngọc Châu.”
“Ngọc Châu?”
Vì ta nhất thời không phản ứng kịp khi nghe tên đó gọi mình, nên Tần Lâm Hoài đã gọi hai lần.
Ta ổn định tình thần, học theo giọng điệu của Triệu Ngọc Châu mà đáp: “Phu quân, thiếp đây.”
Ta đỡ lấy tay của Tần Lâm Hoài, dìu chàng đứng dậy.
Tần Lâm Hoài có thể đi lại.
Chắc là vì sợ va đụng, nên mới ngồi trên xe lăn.
Có lẽ đôi mắt chàng bị hỏng trong thời gian gần đây.
Ta dìu Tần Lâm Hoài đến cạnh giường, chàng khẽ gạt tay ta ra, xoay người ngồi xuống, ngẩng đầu lên.
Ta nhìn vào khuôn mặt được che bởi dải lụa trắng, trong lòng chợt hiện lên một ý nghĩ: Bạch ngọc vi hà.
Ta tò mò về đôi mắt ẩn dưới lớp lụa trắng kia.
Tần Lâm Hoài lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của ta——
“Tay sao thế?”
Tay?
Ta mở tay ra, thấy một lớp chai mỏng bên ngón tay.
Từ khi Triệu Ngọc Châu không cho phép ta đánh đàn trong phủ, ta liền lén lút ra ngoài, tìm đến Bích Đồng tiểu viện, nơi sư phụ dạy đàn cư trú, nài nỉ ông dạy ta.
Thật không ngờ ta lại kiên trì học đến bây giờ.
Kết quả là trên tay để lại dấu vết.
Nhưng Triệu Ngọc Châu không biết chuyện này.
Ta đang lo lắng không biết làm sao để che đậy việc này, không ngờ Tần Lâm Hoài lại nói trước một câu: “Lạnh ngắt.”
Ta ngẩn người.
Thở phào nhẹ nhõm.
May mắn là chàng không để ý đến lớp chai mỏng trên tay kia.
Khi cởi y phục cho Tần Lâm Hoài, ban đầu ta có chút căng thẳng.
Nhưng sau khi nằm xuống, chàng không làm gì cả, chỉ nắm lấy tay ta.
Ta nhìn chăm chú vào khuôn mặt gần ngay trước mắt, trong lòng trào lên một cảm giác không chân thực.
Vì lo lắng, ta ngủ không sâu suốt đêm.
Khi tỉnh dậy, ta phát hiện mình đang thu mình trong lòng Tần Lâm Hoài.
“Nóng quá.” Ta mơ màng nói một câu.
Không ngờ Tần Lâm Hoài cũng đã tỉnh.
Chàng đặt tay lên sau gáy ta, cảm nhận thấy mồ hôi mỏng.
“Ta đi gọi người mang nước.” Chàng nói.
5.
Sáng sớm, Lâm Hạnh đến giúp ta chải đầu.
“Đôi mắt của Tần Lâm Hoài bị tật từ khi nào?”
Lâm Hạnh đáp: “Đột nhiên xảy ra sự cố vào đêm trước ngày đại hôn.”
Khi nàng cài trâm cho ta, vô tình kéo đau ta.
Trong gương, ta thấy nét mặt của Lâm Hạnh có chút u uất: “Vì Yến Vương bị tật ở mắt, tiểu thư nhà ta chưa từng viên phòng với chàng. Ngươi thật may mắn, vừa đến đã… Đêm qua đã quá canh, còn gọi người mang nước rửa thân.”
“Lâm Hạnh” Ta nhẹ giọng: “Ngươi nói gì vậy, chẳng phải ta chính là tiểu thư nhà ngươi sao?”
Lâm Hạnh cau mày: “Nhị cô nương, ta vừa nói là tiểu thư Ngọc Châu.”
Ta chậm rãi vấn mấy lọn tóc rơi trước tai lên, nói: “Người gả vào Vương phủ là Ngọc Châu tiểu thư của Triệu phủ, đúng không? Vậy hiện giờ ngồi trước mặt ngươi ngoài Ngọc Châu thì còn ai nữa?”
Sau khi chải tóc xong, ta đối diện gương kẻ mày, trong gương thoáng thấy nét mặt kinh ngạc của Lâm Hạnh.
6.
Lúc này, Tần Lâm Hoài được đẩy vào.
Ta đặt hai đôi bông tai vào tay chàng: “Chàng thấy đôi nào đẹp hơn?”
Lâm Hạnh lập tức trở nên căng thẳng, sợ ta mạo phạm đến Tần Lâm Hoài, liền nhắc nhở: “Vương phi, Yến Vương làm sao quyết định được?”
Tần Lâm Hoài chậm rãi nói: “Ngươi thường dạy dỗ tiểu thư nhà ngươi như thế này sao?”
Lâm Hạnh sững người, lập tức cúi đầu nhận lỗi.
Cùng lúc đó, Tần Lâm Hoài buông đôi bông tai trong tay ra, nói với ta: “Đôi bên trái.”
Ta mỉm cười đồng ý.
Cả ngày hôm đó, ta gần như quên mất chuyện này.
Nhưng đến tối, khi ta mang canh bổ cho Tần Lâm Hoài, chàng đột nhiên nâng tay chạm vào dái tai ta.
Sau đó, ngón tay chạm nhẹ lên viên ngọc trai xanh trên đôi bông tai.
Chính là đôi mà chàng đã chọn.
Khóe miệng của Tần Lâm Hoài khẽ nở một nụ cười.
Sau khi uống xong canh, Tần Lâm Hoài hỏi ta có biết viết chữ không.
Ta nói có.
Chàng nhờ ta viết thay một lá thư.
Sau khi mài mực xong, Tần Lâm Hoài đọc, ta chép lại.
Dòng cuối cùng ký tên là: “Ngọc Thanh.”
Ta tò mò hỏi: “Ngọc Thanh là tên tự của chàng sao?”
Tần Lâm Hoài gật đầu: “Phải, tên tự là Ngọc Thanh.”
Trong lòng ta thoáng xuất hiện một ý nghĩ.
“Ta cũng có một nhũ danh, gọi là Ương Ương.”
Tần Lâm Hoài nói: “Ta chưa từng nghe nàng nhắc đến.”
“Chỉ có người rất thân thiết mới gọi như vậy.”
Tần Lâm Hoài gọi một tiếng: “Ương Ương.”
Ta cười đáp lại: “Vâng, phu quân.”
Từ đó, Tần Lâm Hoài gọi ta là Ương Ương, không còn nhắc đến tên Triệu Ngọc Châu nữa.
Sắc mặt của Lâm Hạnh luôn khó coi.
7.
Ta không khỏi đoán rằng.
Có lẽ Lâm Hạnh và Triệu Ngọc Châu đều muốn thấy ta ở Vương phủ với vẻ bối rối, lúng túng vì bất an.
Như vậy mới có trò vui để xem.
Nhưng trái lại, ta lại sống rất tốt.
Nói ra thì, Triệu Ngọc Châu thật ra đã tính toán khá chu toàn.
Tần Lâm Hoài trước đây chắc chắn đã từng gặp hai tỷ muội bọn ta.
Nhưng vì khác biệt nam nữ, mỗi lần đều cách xa, chưa từng nhìn kỹ.
Sau hôn lễ, vì tật ở mắt, chàng lại càng không thể nhìn rõ diện mạo.
Còn tính cách của ta khác biệt với Triệu Ngọc Châu, điều này lại càng dễ giải thích.
Đây là thời gian tân hôn.
Nếu ta hoạt bát một chút, có thể nói là đáng yêu, tùy hứng.
Nếu ta dịu dàng, có thể nói là ôn nhu, chu đáo.
Ta đã tính toán kỹ lưỡng, nên cũng không quá cố gắng giả trang thành Triệu Ngọc Châu.
Vương phi Ngọc Châu của Yến Vương phủ thế nào, phụ thuộc vào Triệu Xuân Đường ra sao.
Vì vậy, Lâm Hạnh rất không vừa mắt với ta.
Trước mặt thì cười nói niềm nở, sau lưng lại dễ dàng bộc lộ vẻ không hài lòng.
Nhưng chủ tử của nàng ta, Triệu Ngọc Châu, lại nhẫn nhịn hơn nàng ta nhiều.
Một lần, ta gặp Triệu Ngọc Châu trên phố.
Lúc đó, ta ngồi trong kiệu, không xuống.
Triệu Ngọc Châu kiễng chân, vén màn kiệu lên, giọng điệu ngây thơ, tinh nghịch nói: “Nhị muội, ta nghe nói muội làm vương phi rất thỏa mãn. Nói ra ta chính là ân nhân của muội, nếu không phải ta nhường, thì làm sao muội có cơ hội trở thành người đầu gối tay ấp của Yến Vương.”
Ta mỉm cười đáp: “Nhị muội gì chứ, nhường nhịn gì, tỷ tỷ hồ đồ rồi sao.”
Triệu Ngọc Châu sững sờ.
Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không mấy thèm để ý mà nói: “Giả vờ giỏi lắm, xem ngày nào đó ta sẽ lấy lại tất cả.”
Ta thở dài, nói: “Tỷ nên học chút lễ nghi, lần sau gặp ta đừng nói năng lỗ mãng như vậy nữa.”
“Ngươi sao dám… Triệu Xuân…” Tỷ ấy định mắng ta, nhưng vừa gọi đến nửa tên thì ngừng lại.
Ta đột nhiên nhớ ra một việc: “Lâm Hạnh ở chỗ ta, vậy còn nha hoàn của Xuân Đường đâu?”
“Tiểu Đào à, con bé thật là làm hỏng việc.”
Ta nghiêm giọng hỏi: “Nó ở đâu?”
Triệu Ngọc Châu nói: “Cha mẹ nó đến đón về rồi, còn lấy được ba mươi lượng bạc.”
“Ngươi không chỉ không lấy tiền chuộc, mà còn cho bạc để an trí sao?”
“Chuộc gì mà chuộc, con nha đầu đó chết rồi, cha mẹ nó đến lãnh xác thôi.”
Mắt ta nóng ran, gằn giọng hỏi: “Chết rồi sao?”
Triệu Ngọc Châu cười nhẹ: “Ngươi đừng trừng mắt với ta, nó đi đường không mở mắt, rơi xuống giếng chết, chẳng liên quan gì đến ta.”
“Biết rồi.” Ta khẽ nói: “Vậy tỷ đi đường cũng nên cẩn thận.”
“Xúi quẩy.” Triệu Ngọc Châu giận dữ hạ rèm xuống.
Ta không tranh cãi thêm với tỷ ấy. Ta còn phải vào cung đón Tần Lâm Hoài.