Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MÙA XUÂN CỦA TÂN NƯƠNG Chương 1 MÙA XUÂN CỦA TÂN NƯƠNG

Chương 1 MÙA XUÂN CỦA TÂN NƯƠNG

5:52 chiều – 28/08/2024

Ta là con dâu nuôi từ bé mà gia đình Tạ Kim Ngôn mua về.

Nhưng sau khi Tạ Kim Ngôn thi đỗ Trạng nguyên, việc đầu tiên huynh ấy làm là nhận ta làm nghĩa muội.

Ta biết, Tạ Kim Ngôn có lòng tự trọng cao, chắc chắn sẽ không để mình phải cưới một người phụ nữ thôn quê chỉ biết trồng trọt và nấu ăn như ta về làm vợ.

Và ta, với tư cách là một sinh viên nông nghiệp xuyên không về thời cổ đại, tất nhiên coi việc canh tác nông nghiệp quan trọng hơn cả đàn ông!

Vì vậy, chúng ta chia tay trong hòa bình, huynh ấy đi theo đuổi vinh hoa phú quý của mình, còn ta thì đi tìm kiếm cuộc sống an nhàn với cây rau ngọn cỏ.

Chỉ là một ngày nọ, khi ta đang mang thai và dạy học sinh về 24 tiết khí tại trường học, Tạ Kim Ngôn, lẽ ra lúc này phải làm quan ở kinh thành, lại xuất hiện với vẻ mặt u ám, nghiến răng nghiến lợi mà gọi ta: “Tiểu Vân, đứa con mà nàng đang mang trong bụng là của ai?”

Ta cau mày nhìn huynh ấy với vẻ mặt như thể gặp phải tên thần kinh nào đó: “Đại ca, huynh mất trí rồi à? Muội là muội muội của huynh, đương nhiên đây là con của muội phu rồi.”

1

Khi Tạ Kim Ngôn thi đỗ Trạng nguyên, ta đang ở ngoài đồng chăm sóc những cây ngô non của mình.

Bà Vương bán đậu phụ ở làng bên, trong lúc vội vàng chạy đến báo tin, gấp đến độ làm rơi mất một chiếc giày cũng không kịp quay lại nhặt, vừa chạy vừa vung tay trên bờ ruộng mà hét lên: “Tiểu Vân! Phu quân của ngươi đã thi đỗ Trạng nguyên rồi!”

Tạ Kim Ngôn đã miệt mài học tập suốt mười mấy năm trời, không quản ngày đêm, không quản mùa màng, việc huynh ấy thi đỗ Trạng nguyên thật sự không khiến ta quá bất ngờ.

Ta cũng không vội vàng, từ từ bò ra khỏi ruộng, mặc kệ những vết bùn đất dính đầy trên người, tìm chỗ rửa tay chân sạch sẽ rồi thong thả như mọi ngày đi về nhà.

Khi chưa đến cổng nhà, ta đã nghe thấy tiếng trống chiêng rộn rã vang lên từ xa. Tiến lại gần, ta nhìn thấy Tạ Kim Ngôn ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa.

Có lẽ vì niềm vui trong ngày trọng đại, một Tạ Kim Ngôn vốn luôn nghiêm nghị, trầm ổn hiếm khi nở nụ cười, vậy mà giờ đây lại có một nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Nhưng nụ cười đó biến mất ngay khi huynh ấy nhìn thấy ta, thay ngay vào đó là vẻ thờ ơ, xa cách quen thuộc, cùng một chút khó chịu không khó để nhận ra.

Huynh ấy đứng thẳng trên lưng ngựa, dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú, trước ngực còn đeo một bông hoa đỏ rực, tươi tắn.

Mọi người đẩy ta đến trước ngựa của Tạ Kim Ngôn, miệng gọi ta là phu nhân của Trạng nguyên, nhưng mặt huynh ấy lại sầm xuống, lạnh lùng nhìn ta: “Ta biết nàng bị cha mẹ bán vào nhà ta làm dâu từ nhỏ, nhưng nay cha mẹ ta đều đã mất, ta không phải là người thích ép buộc người khác.”

“Ta sẽ nhận nàng làm nghĩa muội, nếu nàng muốn, có thể cùng ta lên kinh thành.”

Mọi người trố mắt nhìn nhau, im lặng không thốt nổi lời nào.

Ánh mắt Tạ Kim Ngôn rơi vào bộ quần áo vải thô lấm lem bùn đất của ta, huynh ấy khẽ nhíu mày, dường như không kiên nhẫn lắm mà chờ câu trả lời của ta.

Ta không bỏ sót nét miễn cưỡng trong mắt huynh ấy, việc nhận ta làm nghĩa muội chỉ là để bịt miệng thiên hạ, tránh cho bản thân mang tiếng là người bạc tình bạc nghĩa.

Huynh ấy là người đọc sách Thánh Hiền nho giáo lễ nghĩa, nên vì thế mà rất quan tâm đến thể diện của mình.

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt huynh ấy, ánh mắt trong trẻo, cười thoải mái: “Vì huynh đã nhận muội làm nghĩa muội, thì phải có người ở lại để chăm sóc nhà cửa, muội sẽ không đi kinh thành đâu. Muội chúc huynh thăng quan tiến chức, tiền đồ rực rỡ như gấm như hoa.”

Tạ Kim Ngôn rõ ràng không ngờ ta lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy, huynh ấy hơi khựng lại một chút, sau đó khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Kim Ngôn ra đi rất nhanh, nghe nói đi cùng huynh ấy lên kinh thành còn có một cô gái xinh đẹp, tên là Vãn Thanh. Trước khi rời đi, Tạ Kim Ngôn để lại cho ta một số bạc không nhỏ, có lẽ huynh ấy muốn dùng số tiền đó để chấm dứt mối quan hệ giữa chúng ta.

Ta vui vẻ nhận lấy, vì dù sao làm nghiên cứu nông nghiệp cũng cần phải có tiền mới làm được.

2

Sau khi Tạ Kim Ngôn rời đi, bà Vương lại chạy đến nhà ta, thay ta bất bình và nói rằng đàn ông sau khi có quyền có thế thì sẽ trở nên kén chọn, tham lam. Bà ấy còn khuyên ta đừng đau buồn quá mà nghĩ chuyện dại dột.

Trong lòng ta cảm thấy buồn cười, liền cắt ngang lời bà Vương: “Bà à, yên tâm đi, con không buồn đâu, nhưng con lại có một việc muốn nhờ bà giúp đỡ đây.”

Bà Vương ngạc nhiên nhìn ta, còn ta thì nháy mắt với bà.

Ngày hôm sau, bà Vương đã giới thiệu cháu trai tốt của bà cho ta. Cháu trai của bà Vương lớn hơn ta hai tuổi, là người đàn ông đẹp trai thứ hai trong vùng sau Tạ Kim Ngôn.

Tất nhiên, đó là xếp hạng do các cô nương trẻ trong làng đưa ra, nhưng với ta, cơ bắp trên tay của Tần Vũ lại hấp dẫn hơn thân hình gầy yếu của Tạ Kim Ngôn, người mà tay không thể nhấc nổi cái gì.

Hiện tại đang là mùa xuân, những cây ngô mới trồng của ta đang héo úa như cà bị sương giá, ta đã nghiên cứu kỹ lưỡng và nhận ra vấn đề là do tắc nghẽn hệ thống thoát nước.

Ta cần một người khỏe mạnh và có chút hiểu biết về nông nghiệp để giúp ta đào một kênh thoát nước.

Tại thôn trấn của ta, phong tục làng quê rất giản dị, nam nữ không phân biệt rạch ròi mà đều học chung một trường.

Tần Vũ là một thầy giáo vừa giỏi văn vừa giỏi võ, ta từng gặp huynh ấy khi đem lương thực đến trường và thấy huynh ấy đang treo một đứa trẻ nghịch ngợm trèo tường trốn đi chơi trên cây mà đánh. Khi nhìn thấy ta, Tần Vũ dường như hơi xấu hổ, vội vàng ném cây roi ra xa và chạy đến giúp ta mang đồ.

Sau khi vận chuyển hết đồ, ta mới nghe thấy đứa trẻ bị treo trên cây nhe răng nói với Tần Vũ: “Thầy ơi! Thầy đừng cứ mãi xoay quanh Tiểu Vân tỷ tỷ nữa! Học trò thân yêu của thầy sắp không thở được nữa rồi!”

Ta bật cười khi nhìn thấy Tần Vũ mặt đỏ bừng, nhanh chóng hạ đứa trẻ xuống khỏi cây, ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng vào ta.

Vì vậy, lần này khi nhờ Tần Vũ giúp đỡ, ta cũng có chút tư lợi. Tần Vũ làm việc rất nhanh nhẹn và không ngại việc bẩn thỉu hay nặng nhọc, sau khi trao đổi với ta, huynh ấy hiểu ngay ý của ta và đào cho ta một con kênh thoát nước ở mảnh đất cao bên kia.

 Huynh ấy bận rộn cả buổi sáng, mồ hôi thấm đẫm khắp người, chiếc áo mỏng manh dính chặt vào ngực và bụng, ta thậm chí có thể nhìn rõ những đường nét cơ bụng ẩn hiện dưới lớp áo. Ta lẩm nhẩm ước tính, có tận tám múi cơ đấy.

Ánh mắt ta dần di chuyển đến gương mặt góc cạnh của huynh ấy. Dưới ánh nắng mặt trời đang thiêu đốt, huynh ấy dường như đã dồn hết sức lực, cơ bắp săn chắc nặng nề vung lưỡi cày, để lại những rãnh sâu cạn khác nhau trên ruộng.

Đột nhiên, ta nhận thấy động tác của Tần Vũ có chút ngập ngừng, sau đó tai huynh ấy dần chuyển sang màu đỏ đáng ngờ, đỏ như sắp nhỏ ra máu. Ta nhếch môi cười cười, tự mãn thu hồi ánh mắt.

Không lâu sau, Tần Vũ dường như cảm thấy nóng, liền cởi chiếc áo làm việc không có hai bên tay một cách tùy tiện, để lộ bộ ngực vạm vỡ và đường nét cơ bụng hoàn hảo.

Ta cẩn thận đếm lại, quả nhiên có tám múi.

Ánh mắt ta rực sáng, tai của Tần Vũ càng đỏ hơn, làm việc càng hăng hái. Ta nhìn bầu trời quang đãng, lòng nghĩ rằng mùa xuân thật đẹp, quả là một mùa tốt để tìm bạn đời.

3

Tần Vũ đã giúp ta một việc lớn, để cảm ơn huynh ấy, ta đã cung cấp gạo miễn phí cho trường học trong vòng một tháng.

Lũ trẻ rất thích ăn gạo ta trồng, chúng nói rằng gạo của ta thơm ngon và mềm hơn gạo của người khác. Ngay cả Tần Vũ cũng khen ta là một người phụ nữ có dũng khí và tài năng.

Lý do Tần Vũ nói vậy là vì hiện nay, những mảnh ruộng đang xanh tốt  mà ta có được cũng không hề dễ dàng cày cấy như bây giờ.

Hồi đó, khi mẹ của Tạ Kim Ngôn bị bệnh nặng, huynh ấy đã lén bán hết mấy mảnh ruộng gia truyền để chữa bệnh cho mẹ mà không nói với ta và mẹ Tạ một tiếng nào.

Khi biết chuyện, mẹ Tạ khóc đến cạn nước mắt, nhưng cuối cùng bệnh vẫn không qua khỏi. Trước khi qua đời, mẹ Tạ nắm chặt tay ta, dặn dò ta nhất định phải lấy lại được mấy mảnh ruộng đó.

Tạ Kim Ngôn không hiểu vì sao mẹ mình lại bám víu vào mấy mảnh ruộng đó, nhưng ta thì hiểu. Những mảnh đất đã nuôi sống mấy đời người không thể chỉ được xem là “đất bẩn” như lời huynh ấy nói.

Tạ Kim Ngôn không dám đối mặt với sự thật, coi thường nông dân, và chỉ một lòng đọc sách thánh hiền của mình.

Nhưng huynh ấy quên mất rằng, mọi thứ huynh ấy ăn, mặc, sử dụng đều được đổi từ những thứ trồng trọt trên mảnh đất bần hàn đó.

Vì thế, khi mới mười bốn tuổi, ta một mình đến nhà địa chủ, hứa rằng trong vòng hai tháng sẽ trồng được cây non trên mảnh đất khô cằn của ông ấy, và ông sẽ trả lại mấy mảnh đất mà Tạ Kim Ngôn đã bán cho ta.

Địa chủ ban đầu chỉ muốn xem ta làm trò cười, nghĩ rằng một cô bé như ta thì có thể làm được gì, nên gật đầu đồng ý giao kèo này.

Trong hai tháng đó, Tạ Kim Ngôn thấy ta làm mất mặt, suốt ngày đi lấy lòng địa chủ, còn làm mình mẩy dính đầy bùn đất.

Khi đó, huynh ấy sử dụng nến mà ta đã mua cho để đọc sách, và ghét bỏ hỏi tại sao ta không học thêu thùa như những cô gái khác để bán kiếm tiền.

Ta chợt nhận ra rằng câu nói của Tạ Kim Ngôn không khác gì câu hỏi: “Sao bạn không thi vào Đại học Thanh Hoa, có phải vì không thích không?”

Từ lúc đó ta đã biết rằng, ta và Tạ Kim Ngôn không chung chí hướng sẽ không cùng đường.

Mọi người đều nghĩ rằng ta đã dành tình cảm sâu đậm cho Tạ Kim Ngôn suốt những năm qua, nếu không thì đã không chăm sóc hắn ta từng chút một.

Chỉ có ta mới hiểu, ta là người hiện đại, xuyên không vào thân xác của một cô bé tám tuổi trong thời đại xa lạ này. Dù có danh phận là dâu nuôi từ nhỏ, nhưng mẹ Tạ chưa bao giờ đối xử tệ với ta, chưa bao giờ trách mắng ta. Ta nhận ân huệ nuôi dưỡng suốt sáu năm từ bà, nên đã hứa với bà rằng sẽ để Tạ Kim Ngôn tập trung vào việc học hành và thi đỗ công danh.

Ta cảm thấy mình như đang hoàn thành một nhiệm vụ, chỉ cần lo cho huynh ấy đến khi ra trường là ta được giải thoát.

Vì vậy, khi Tạ Kim Ngôn đỗ Trạng nguyên và muốn nhận ta làm nghĩa muội, niềm vui trong lòng ta không kém gì niềm vui của huynh ấy khi nghĩ rằng mình sắp thoát khỏi một cô gái thôn quê thô kệch.

Người ta nói “mỗi nghề một chuyên gia”, nhờ vào nỗ lực kiên trì suốt hai tháng của ta, cuối cùng ta cũng đã chuộc lại được mấy mảnh đất của nhà họ Tạ.

Ngày ta chuộc lại đất, ta có thể cảm nhận được sự không hài lòng của Tạ Kim Ngôn. Huynh ấy mong ta sẽ giống như những cô gái khác, học những nghề “đúng mực” để kiếm tiền nuôi huynh ấy ăn học.

Nghĩ đến điều này, ta thấy thật buồn cười, một người nam nhân đại trượng phu, đọc nhiều sách thánh hiền như vậy mà lại ăn bám nữ nhân, sau đó còn có thể có lòng tự trọng đến kiêu ngạo như vậy sao?

“Tiểu Vân, ta nghe nói Tạ Kim Ngôn nhận nàng làm nghĩa muội rồi à?”

Dòng suy nghĩ của ta bị cắt ngang bởi một giọng nói có chút thăm dò.