Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA KHÔNG NGHE LỜI MẪU THÂN MÀ GẢ CHO HOÀNG ĐẾ Chương 6 TA KHÔNG NGHE LỜI MẪU THÂN MÀ GẢ CHO HOÀNG ĐẾ

Chương 6 TA KHÔNG NGHE LỜI MẪU THÂN MÀ GẢ CHO HOÀNG ĐẾ

8:41 chiều – 26/08/2024

9

Ta nói rằng việc kết bái cần có rượu.

Nhưng hiển nhiên là trong điện phụ thờ Khổng Tử không có rượu.

Văn Chiếu nói: “Điều này không hay lắm đâu.”

Tiêu Dịch lặng lẽ giơ tay nói: “Ở điện phụ của lãnh cung, Hoàng thượng có một hầm rượu nhỏ bí mật, ngoại trừ ta thì không mấy ai biết.”

Ta đã nhận ra, Tiêu Dịch thuộc kiểu người bên ngoài thì chịu đựng nhưng bên trong lại âm thầm làm những việc nguy hiểm.

Dĩ nhiên, ta và Văn Chiếu đều đồng lòng không hỏi vì sao Tiêu Dịch lại hiểu rõ về lãnh cung như vậy. Với thân thế của huynh ấy, ta có thể hình dung được hoàn cảnh tuổi thơ của huynh ấy.

Thế là do Tiêu Dịch dẫn đường, chúng ta thành công lẻn vào điện Thọ An, cũng chính là lãnh cung, dưới sự giám sát của các thị vệ đêm.

Quả nhiên, nơi đó có một hầm rượu.

Ba chúng ta ngồi trong hầm rượu, giữa những bình rượu thơm phức, bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Văn Chiếu lo lắng nói: “Thật sự phải uống sao? Trộm cắp là điều tuyệt đối không nên làm, hơn nữa, phụ mẫu cấm ta uống rượu, ta vẫn còn là một đứa trẻ.”

Tiêu Dịch không khỏi lưỡng lự, “Ta cũng chưa từng uống.”

Ban đầu ta không lo lắng, nhưng hai người bọn họ lại làm ta căng thẳng theo. Dù trong thời đại này ta chưa từng uống rượu, nhưng ta đoán tửu lượng của mình cũng không đến nỗi tệ.

Để thay đổi không khí, ta lập tức mở một hũ rượu, ngửa đầu uống một ngụm, ôi chao, rượu ngon quá.

Ta mạnh mẽ nhét cho hai người họ mỗi người một hũ nhỏ vừa bàn tay, “Đã là nam nhi thì đừng có lắm lời, đã đến đây rồi, uống một ngụm rượu không chết được đâu.”

Hai người họ lưỡng lự nhìn nhau, rồi cùng mở hũ rượu.

Thiếu niên là như vậy, không phân biệt việc tốt hay xấu, chỉ cần có người dẫn đầu, dù phía trước là hố, họ cũng sẽ nhảy xuống.

Uống đến cuối cùng, ta không còn nhớ chúng ta đã uống bao nhiêu rượu, ngay cả chuyện kết bái cũng quên mất.

Ban đầu chỉ là uống rượu trò chuyện tán gẫu, không biết thế nào lại bắt đầu kể về những điều bất hạnh.

Đầu tiên là Văn Chiếu, hắn nói rằng áp lực hàng ngày của hắn quá lớn, thân là trưởng tử, trưởng tôn của Văn phủ, lại được gọi là thần đồng từ nhỏ, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào, bao nhiêu người kỳ vọng.

Hắn không thể lùi bước, không cần người khác nói, chính hắn cũng đã tự cảm thấy bất an, cảm thấy có lỗi với phụ mẫu, tổ phụ, vì vậy hắn phải luôn tự thúc đẩy mình tiến bộ.

Quá đáng thương, đáng để uống một ngụm lớn.

Ta cụng hũ rượu với Văn Chiếu, rồi quay đầu nhìn Tiêu Dịch, “Đến lượt ngài rồi.”

Tiêu Dịch nhìn ta bằng ánh mắt u ám, “Nỗi bất hạnh của ta còn cần phải nói sao?”

“… Đúng là quá đáng thương.” Ta giơ hũ rượu lên trước mặt huynh ấy.

Sau đó, đến lượt ta.

Cũng phải trách loại rượu này có độ nặng quá cao, thật sự là khiến đầu óc choáng váng, khiến ta nói ra hết những bí mật đã kìm nén suốt mười mấy năm qua. Ta chửi phụ thân mình, chửi công chúa và Tô Chỉ Vận, chửi cái thời đại tàn ác này.

Ta nói phim truyền hình và tiểu thuyết đều lừa người, người khác xuyên không đều có tiền, đừng nói đến việc được thần linh mở đường, có những trường hợp còn quá đáng đến mức tự biến mình thành thần.

Đấu với hoa sen trắng trong gia đấu, trở thành hoàng hậu trong cung đấu, mở miệng là ngâm thơ ba trăm bài khiến mọi người kinh ngạc, mở giọng là đạt trình độ của chương trình “Giọng hát hay Trung Quốc,” nhảy một điệu là khiến người ta nhớ mãi không quên, từ đó được nhiều nhân vật quyền quý ngưỡng mộ, nhìn một đám mỹ nam tranh giành nhau đến mức đầu rơi máu chảy, sống chết lẫn lộn vì nàng.

Vậy mà đến lượt ta thì võ công mất hết, thơ văn cũng không biết, nói đến bộ não mạnh mẽ, có phải khi ông trời cho ta xuyên không đã quên ban cho ta không, tại sao ta chỉ nhớ được mỗi “Sáng trăng trước giường” và “Ngỗng ngỗng ngỗng.”

Ta là người đã trải qua cơn ác mộng của kỳ thi đại học, khó khăn lắm mới thi đỗ được một trường hạng ba, đến đây lại phải bắt đầu học chữ từ đầu, nếu không thì ta sẽ trở thành kẻ mù chữ, ngay cả sách cấm cũng không hiểu. Không hiểu sách cấm thì cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa.

Thế mà ta không đi con đường đấu này đấu kia, ta muốn làm ăn được không, chưa chắc ta không thể trở thành một bà chủ giàu có. Nhưng ta mẹ nó lại là hồn xuyên, ban đầu chẳng khác gì một đứa trẻ bình thường, đến khi bốn năm tuổi mới dần dần nhớ ra nguồn gốc của mình.

Lúc đó phụ thân ta còn sống, ta nhanh chóng nói với ông kế hoạch phát tài của mình, ông nhìn ta, một đứa trẻ còn chưa cao bằng đầu gối của ông, rồi bảo ta đi rửa mặt và đi ngủ.

Phụ thân ta không tin, mẫu thân ta cũng không tin. Mẫu thân ta nói: “Con dù thiếu tình phụ thân nhưng vẫn còn mẫu thân mà, không cần nói nhảm để thu hút sự chú ý của người lớn.”

Ta: “…”

Vì không có vốn khởi nghiệp và ta vẫn còn là một đứa trẻ, chẳng ai dám tin ta, kế hoạch phát tài của ta bị gác lại đến giờ không thực hiện được, một nữ tài phiệt của cả nước đã bị chôn vùi như vậy.

Ta càng nói càng tức, chỉ vào Tiêu Dịch và Văn Chiếu, “Hai người nói xem, ta có đáng thương không!”

Hai người họ ngơ ngác nhìn ta, rồi ngơ ngác gật đầu.

Ta hưng phấn, quyết định kể cho họ nghe về kế hoạch khởi nghiệp của ta, biết đâu họ lại có hứng thú đầu tư thì sao? Vậy thì ta có vốn khởi nghiệp rồi!

Ta thao thao bất tuyệt nói cả nửa ngày, ánh mắt của họ càng lúc càng mơ hồ, đột nhiên họ ra sức nháy mắt với ta.

Ta cảm thấy có điều không ổn, quay lại, thấy ở cửa hầm rượu có một người đứng ngược sáng, là một người đàn ông trung niên gầy gò.

“Mấy người đang làm gì vậy? Các ngưoi không biết đây là hầm rượu của Hoàng thượng, không thể tùy tiện vào à?” Vừa hét xong, ta đã thấy Tiêu Dịch và Văn Chiếu quỳ xuống sau lưng mình.

Một người nói: “Phụ hoàng.”

Một người nói: “Hoàng thượng.”

Ta: “…”

Người đó bước đến gần, ta mới nhìn rõ gương mặt của người đó, dung mạo thanh tú, ánh mắt sắc bén, không giận mà uy.

Chân ta mềm nhũn cũng quỳ xuống, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn lên, cố gắng làm cho mình trông thật đáng yêu, cười nói: “Hoàng thượng, tiểu nữ xin ngâm một bài thơ cho ngài nghe nhé?”