Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA KHÔNG NGHE LỜI MẪU THÂN MÀ GẢ CHO HOÀNG ĐẾ Chương 2 TA KHÔNG NGHE LỜI MẪU THÂN MÀ GẢ CHO HOÀNG ĐẾ

Chương 2 TA KHÔNG NGHE LỜI MẪU THÂN MÀ GẢ CHO HOÀNG ĐẾ

8:39 chiều – 26/08/2024

3

Khi ta hai tuổi, phụ thân ta được phong làm Anh Vũ Hầu, cũng chính trong năm đó, Thái hậu ban hôn cho Viễn Ninh Công chúa và phụ thân ta, dù biết rõ phụ thân ta đã có gia thất.

Nghe nói Viễn Ninh Công chúa đã một lần nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm của phụ thân ta khi người trở về triều trên lưng ngựa, từ đó mà nhất kiến chung tình.

Ta trốn sau cửa nghe mẫu thân và phụ thân cãi nhau, đa phần những gì họ cãi ta không hiểu, chỉ nhớ phụ thân ta khẽ nói một câu: “Hàm Anh đã có thai,” tiếng nói trong phòng lập tức im bặt.

Hàm Anh là tên tự của Viễn Ninh Công chúa.

Kể từ đó, mẫu thân ta không bao giờ nói chuyện với phụ thân ta nữa.

Vì Viễn Ninh là con gái duy nhất của Thái hậu, kim chi ngọc diệp, không thể hạ mình làm thiếp cho người khác, thậm chí làm bình thê nàng cũng không thể chấp nhận.

Vì vậy, mẫu thân ta, từ một chính thất đàng hoàng trở thành thiếp, từ chính phòng bị chuyển đến biệt viện, còn ta từ đại tiểu thư của Hầu phủ trở thành thứ nữ ai cũng có thể ức hiếp.

Năm sau, muội muội ta là Tô Chỉ Vận chào đời, phụ thân ta lại một lần nữa ra chiến trường.

Một đi là ba, năm năm, từ đó cứ đi đi về về, rất hiếm khi trở lại.

Khi phụ thân ở nhà, cuộc sống của ta và mẫu thân còn tạm ổn, nhưng một khi người không có mặt, bọn gia nhân trong nhà đều nhìn sắc mặt của Công chúa, chủ mẫu, mà hành động.

Công chúa vốn muốn ép phụ thân ta hưu mẫu thân, mẫu thân ta cũng từng muốn ly hôn với phụ thân, nhưng phụ thân không đồng ý.l

Người không biết rằng, sự cố chấp của người đã tạo nên bi kịch cho hai người phụ nữ, không, là ba, ta và Tô Chỉ Vân mỗi người tính một nửa.

Ta và mẫu thân thường không đủ ăn, nói chi đến có than vào mùa đông hay quạt vào mùa hè.

Cơ thể của mẫu thân cứ thế ngày qua ngày suy yếu dần, người dành hết chút thức ăn ít ỏi và tấm chăn mỏng duy nhất cho ta.

Ta biết tính cách của người, vốn dĩ có thể bỏ đi, rời khỏi Hầu phủ, tìm cho mình một chốn tự do, chưa hẳn không thể sống lại cuộc đời vui vẻ, chẳng phải nhất định cần đàn ông.

Chính vì ta mà người đã nuốt trọn nỗi uất ức trong lòng, tự giam mình trong nội viện.

Cho đến khi kiệt sức mà chết.

Ta dùng số bạc lừa được từ Văn Chiếu, mua cho người một cỗ quan tài mỏng, sáng ngày người hạ táng, ta dọn dẹp di vật của người, từ đáy rương tìm thấy một chiếc áo đỏ được bảo quản rất cẩn thận.

Công chúa không cho bài vị của mẫu thân ta được đưa vào từ đường Tô phủ, lý do là thiếp không có tư cách được đặt ngang hàng với phụ thân sau khi người qua đời.

Ta không tranh cãi với bà ta, vì ta vốn dĩ không có ý định đặt bài vị của mẫu thân vào từ đường, không phải mẫu thân ta không có tư cách, mà là phụ thân và Tô phủ không xứng với người.

Khi xưa, lúc phụ thân ta được ban hôn, mẫu thân ta không đồng ý, là đám trưởng bối của Tô phủ hàng ngày xếp hàng đến “giảng đạo lý” cho mẫu thân.

Bọn họ sợ rằng Công chúa và Thái hậu sẽ nổi giận với Tô phủ, làm mất đi vinh hoa phú quý của bọn họ.

Những gương mặt ấy ta nhớ rõ vô cùng.

4

Chiều hôm mẫu thân ta được chôn cất, ta tìm một ngôi chùa bỏ hoang ngoài thành, định đặt bài vị của người vào trong đó.

Không ngờ, khi xuống chân núi, ta lại gặp Văn Chiếu.

Sau trận tuyết, mọi thứ đều phủ trắng xóa, hắn khoác một chiếc áo choàng lông xanh, bước đi chậm rãi, dừng lại trước mặt ta, hỏi ta định đi đâu.

Ánh mắt chạm đến bài vị được phủ bằng lụa trắng trên tay ta, hắn khẽ nói: “Xin chia buồn.”

Hắn không hiểu, “Đã là tiễn đưa thân nhân, cớ sao cô nương lại mặc… mặc như vậy…”

“Áo đỏ phải không?” Ta cúi đầu nhìn bộ y phục của mình, “Người qua đời là mẫu thân ta, đây là y phục người yêu thích nhất khi còn sống, chỉ vì một số lý do mà không có cơ hội mặc lại. Ta nghĩ mặc nó tiễn đưa người lần cuối, chắc người sẽ thích.”

Hắn gật đầu, tay đưa lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng đưa cho ta một chiếc khăn tay thơm ngát, lại nói một câu: “Xin chia buồn.”

Ta đã tặng một ít tiền nhang đèn cho lão phương trượng trong chùa, nhờ ông ấy chăm sóc mẫu thân, ta sẽ thường xuyên đến thăm người.

Khi xuống núi, Văn Chiếu vẫn chưa rời đi.

Hắn quay lưng về phía ta, giấu tay trong ống tay áo như một ông già tắm nắng, không ngừng dậm chân trên tuyết.

Ta có chút cảm động, ” Văn công tử đang chờ ta sao?”

Hắn giật mình, quay lại gật đầu liên tục và cởi áo choàng.

Hắn khoác áo choàng lên người ta, “Ta nghĩ cô nương đi bộ một mình, trời đông tối sớm, cô nương về một mình không an toàn. Xe ngựa của ta đỗ không xa, ta đã cho người đánh xe đến, cô nương có thể đợi một chút, để ta đưa cô nương về chăng?”

Đón lấy ánh mắt ta, không biết vì sao hắn lại có chút ngượng ngùng, vội vàng giải thích: “Ta… ta tuyệt đối không có ý mạo phạm cô nương, ta có thể ngồi trên giá xe, không ngồi chung xe với cô nương.”

Hắn quả thật là một quân tử chính trực.

Ta cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại trên áo choàng của hắn, cơ thể ta vốn đã đau buồn và mệt mỏi cả ngày, nhờ chút hơi ấm này mà có lại sức mạnh.

Ta đưa tay ra phía hắn, “Tô Tử Dung, gọi ta là Tiểu Tô, Tử Dung, hay tiên nữ đều được.”

Họ Tô không phải là họ phổ biến ở kinh đô, hắn khẽ “À” một tiếng, lộ vẻ bối rối, “Cô nương là…”

“Đúng vậy, Tô Mộng Hàn là phụ thân ta.”

“Nhưng,” hắn do dự nói, “phu nhân Hầu gia chẳng phải là… chẳng phải Công…”

“Mẫu thân ta là thiếp của phụ thân ta, chính là thủ lĩnh cướp khốn khổ mà dân chúng kinh đô thường bàn tán sau bữa ăn, Văn công tử đã hiểu chưa?”

Hắn không ngờ ta lại nói ra một cách đường hoàng tự nhiên như vậy, sau khi kinh ngạc, hắn nhìn ta với vẻ mặt áy náy, “Xin lỗi, vậy thì…”

Ta không nhịn được mà nhếch môi, “Trước đây thấy công tử không phải là người nhút nhát, sao hôm nay lại ấp a ấp úng như thế, không giống một thiếu niên tài hoa chút nào.”

“Công tử chắc đã nghe nói về ta, họ nói mẫu thân ta là cướp thì ta cũng là cướp nhỏ, hoàn toàn không có sự dè dặt hay phong thái của những tiểu thư danh giá. Ta không ngây thơ và cũng giả tạo, công tử có thể thoải mái hơn khi ở bên ta.”

Hắn cười theo ta, cuối cùng cũng lấy lại được vẻ điềm đạm của một công tử thế gia, “Đúng vậy, ta cũng thấy lạ, bình thường đều là ta cười người khác, không ngờ hôm nay lại bị cô nương cười lại.” Rồi nói: “A Dung thật là người thẳng thắn, không cần phải tự ti.”

Hắn gọi ta là A Dung, ngoài mẫu thân ra, chưa từng có ai gọi ta như vậy.

Ta giơ đôi tay sắp bị đông cứng của mình lên, lắc lư miếng ngọc bội của hắn, “Vậy công tử có muốn lấy lại nó không?”

Hắn cúi đầu nhìn miếng ngọc bội, rồi nhìn ta, “Nếu A Dung thích, coi như là lễ vật gặp mặt, không cần phải trả lại.”

“Ý công tử là, công tử định quỵt bảy mươi lượng còn nợ ta, không định trả sao?” Ta nói.

Hắn sững người.

Có lẽ suốt đời hắn chưa từng thấy cô nương nào trong ngày tiễn đưa mẫu thân mà vẫn nhớ đến chuyện đòi nợ.

Nhưng ta không còn cách nào khác, ta còn phải sống tiếp, mẫu thân đã đi rồi, ngày tháng của ta ở Tô phủ chỉ càng thêm khó khăn.

Văn Chiếu bất đắc dĩ nói: “A Dung có biết, miếng ngọc bội này nếu mang đi cầm bán, có thể đổi lấy bảy trăm lượng bạc.”

Hắn thật ngây thơ, chắc chắn là lớn lên bằng sữa bò.

Ta nói: “Các chủ tiệm cầm đồ trong thành, người nào chẳng tinh mắt? Huống hồ trên miếng ngọc bội này còn có huy hiệu của Văn phủ, ta là cô nhi đem nó đi cầm, không bị bắt mới lạ.”

“Đến lúc đó, cho dù họ nhận ra ta là nhi nữ của Anh Vũ Hầu, cũng không tránh được sẽ hỏi về lai lịch của miếng ngọc bội.”

“Dù ta nói thế nào, cả hai chúng ta có thể đều bị kết tội tặng vật riêng tư, trở thành đề tài bàn tán của cả kinh đô. Da mặt ta dày nên không sao, nhưng làm liên lụy đến công tử thì không tốt chút nào.”

Hắn nghĩ một lúc, “Lỗi tại ta suy nghĩ không chu toàn, nhưng hôm nay ta thật sự không mang theo bạc, hay là cứ nợ lại trước?”

Ta gật đầu, “Nhưng ta sẽ tính thêm lãi suất năm phần mỗi ngày.”

Hắn cười nói: “Được.”

“Nhưng,” hắn nói, “trong mùa đông này, dân chúng kinh đô lấy đâu ra dưa để ăn? Không đúng mùa mà.”

Ta: “…”

Ta nói: “Cái gọi là ‘dưa’ chính là lời đồn, tin đồn.”

Hắn rất là tiếp thu.

Hai chúng ta nói chuyện một lúc thì xu ngựa của Văn phủ đến, hắn rất hiểu chuyện, không đưa ta trực tiếp đến cổng, mà chọn một ngã rẽ gần Hầu phủ để ta xuống.

Trước khi xuống xe, ta cởi áo choàng trả lại cho hắn, nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định nói ra những suy nghĩ của mình.

Ta nói: ” Văn công tử, ngài ngốc nghếch, giàu có, lại có phẩm hạnh tốt, ta có thể bí mật kết nghĩa với ngài được không?”

Hắn: “Hả?”

Vẻ mặt đó, như thể ta muốn gả cho hắn vậy.

Miếng ngọc bội ta cuối cùng không trả lại, cũng không mang đi cầm, mà giữ gìn nó cẩn thận, cùng với bộ y phục đỏ của mẫu thân ta.