Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại RƠI XUỐNG NÚI Chương 1 RƠI XUỐNG NÚI

Chương 1 RƠI XUỐNG NÚI

6:14 chiều – 26/08/2024

Phu quân ta đã mang bạch nguyệt quang của hắn trở về.

Nàng ấy nhiệt huyết và táo bạo, cưỡi ngựa giữa chợ đông, cùng hắn ngồi chung một yên.

Ta thì cổ hủ và vô vị, như tượng Phật bằng đất sét, nhìn một lần cũng đủ khiến người chán ghét. Đến cả đứa con mà ta liều mạng sinh ra cũng thích nàng hơn, còn nhận nàng làm mẫu thân.

Đêm ấy mưa lớn, ta đứng bên cửa sổ bần thần hồi lâu, cầm bút viết tờ hòa ly, rồi ném thẳng vào mặt phu quân. Chẳng ngờ bị hắn dùng nghiên mực ném trúng trán, gây thương tích.

Ta như ý mà hòa ly, cũng quên hết những ký ức năm năm này.

Thời gian trôi qua, phu quân hiện tại của ta ôm lấy đứa con gái nhỏ, đang nhẹ nhàng cài cho ta một đoá hoa bên mái tóc.

Cách đó không xa, một đôi cha con đang đỏ mắt, run rẩy gọi ta trong nghẹn ngào. Ta không hiểu, chau mày nói:

“Người đó thật kỳ lạ, sao nhìn ta mà khóc vậy?”

Phu quân dịu dàng hôn lên vết sẹo trên trán ta.

“Chắc là trong đầu có bệnh, phu nhân đừng bận tâm.”

1

Năm thứ năm khi ta cùng Tạ Lăng thành hôn, hắn đã đón về người trong lòng là Bạch Chỉ trở về.

Nàng Bạch Chỉ ấy cùng hắn đã từng có một đoạn lương duyên từ lâu. Nay nàng ta đã trở thành góa phụ, một thân y phục trắng muốt, không trang điểm mà vẫn thanh tao thoát tục.

Khi Tạ Lăng và Bạch Chỉ cưỡi ngựa dọc con phố dài, ta đang xếp hàng trong đám đông để mua bánh phục linh cho Tạ Tụng An. Đứa trẻ đang ở tuổi ham ăn, mỗi ngày đều nằng nặc đòi ta mua bánh.

Đột nhiên,  ngựa của Bạch Chỉ mất kiểm soát. Tiếng vó ngựa dồn dập, đám đông hoảng loạn, chen lấn tìm chỗ tránh. Ta bị đẩy ngã xuống đất, khuỷu tay bị trầy xước, máu loang ướt nửa vạt áo.

Tạ Lăng nhanh mắt, vươn tay ôm lấy Bạch Chỉ. Vòng eo thon thả của nàng được bàn tay rộng lớn của hắn nắm chặt, nàng được dễ dàng đưa lên trước mặt Tạ Lăng ngồi vững.

Con ngựa mất kiểm soát suýt giẫm lên đầu ta, không biết vì sao lại đau đớn né sang một bên, nó giẫm vào ngay chỗ bên cạnh ta. Ta nằm rạp trên mặt đất, trang sức trên tóc lộn xộn.

Lúc này có tiếng người reo lên.

“Tạ tiểu hầu gia quả thật là thân thủ xuất chúng! Thật xứng đôi với phu nhân!”

Gương mặt trắng trẻo của Bạch Chỉ ửng hồng hai bên má, nàng cúi đầu nép vào ngực Tạ Lăng, Tạ Lăng khẽ nhíu mày, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.

Ngay lúc đó, tỳ nữ Bão Nguyệt, người bị đám đông đẩy lạc, liền chạy đến đỡ ta dậy, hoảng hốt gọi.

“Phu nhân.”

Lúc này, ánh mắt của hai người mới rơi xuống người ta, Bạch Chỉ và Tạ Lăng đều sững sờ. Ta ôm lấy khuỷu tay đang âm ỉ đau, ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn họ.

“Giữa khu chợ sầm uất mà lại cưỡi ngựa, suýt gây thương tổn tính mạng, kính mong hai vị tạ lỗi với ta.”

Đám đông im bặt, có người căng cổ nhìn xem ai dám yêu cầu tiểu hầu gia tạ lỗi. Bà hàng rau bên cạnh hít một hơi lạnh, nói.

“Đây mới chính là phu nhân chính thất của tiểu hầu gia! Lúc phát cháo, ta từng thấy qua…”

Mọi người sắc mặt thay đổi, rì rầm bàn tán.

“Trời ơi, vậy người trên lưng ngựa kia là ai?”

“Hành động thân mật thế, chẳng lẽ là ngoại thất của tiểu hầu gia sao?”

Bạch Chỉ mắt đỏ hoe, nước mắt như những chuỗi ngọc đứt, rơi xuống, trông rất đẹp.

“Ngựa bất ngờ phát điên, mong tỷ tỷ tha thứ cho lỗi lầm của ta, thực sự ta cũng không phải cố ý.”

Máu thấm ra từ kẽ tay, ta mỉm cười nhìn thẳng vào mắt nàng ấy.

“Giả như hôm nay có gây ra án mạng, ngươi cũng có thể dùng một câu vô ý mà bỏ qua được sao?”

Tạ Lăng lên tiếng cắt ngang ta.

“Đủ rồi! A Chỉ đã xin lỗi, nàng còn muốn thế nào nữa?”

Ta giơ bàn tay đầy máu, tiến lên hai bước.

“Không có gì, Tạ Lăng, ngươi cũng nợ ta một lời xin lỗi.”

Hôm nay xảy ra chuyện như vậy chẳng khác nào là hắn công khai đạp lên danh dự của ta cả. Nếu vậy thì tất cả đừng mong được yên ổn.

“Cớ gì mà nàng lại ngang ngược vô lý như vậy, thật không thể hiểu nổi!”

Tạ Lăng nắm chặt roi ngựa, gân xanh nổi lên, hắn nhìn sâu vào mắt ta, rồi vung roi đánh mạnh vào ngựa. Tiếng roi vang lên trong trẻo. Sau đó, hắn ôm lấy Bạch Chỉ, không quay đầu lại mà phóng ngựa đi, Bạch Chỉ từ xa ngoái lại nhìn ta trên lưng ngựa, như thể nàng đang đắc ý, lại như đang thách thức.

Mọi người xung quanh im lặng quan sát ta, dường như ẩn chứa sự cảm thông.

Có bà già lớn tuổi gan đẩy nhẹ một cô bé đứng bên cạnh. Đứa trẻ rụt rè tiến lên, đưa cho ta một miếng bánh xuân, nhẹ nhàng nói.

“Phu nhân, xin người đừng buồn.”

Ta mỉm cười nhận lấy bánh, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.

Sau ngày hôm nay, chỉ e rằng cả kinh thành không ai không biết, Tạ tiểu hầu gia và phu nhân không hòa hợp.

2

Ta về phủ bôi thuốc lên vết thương, rồi cầm hộp bánh phục linh đi tìm Tạ Tụng An. Nhưng vừa đến hậu viện, ta đã nghe thấy tiếng cười đùa rộn rã.

Bạch Chỉ đang ôm Tụng An ngồi trên lưng ngựa, Tạ Lăng vốn đang giữ dây cương cho họ, nhưng bất chợt, Bạch Chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên má Tạ Lăng. Tạ Lăng sững sờ, lỏng tay cầm dây cương. Nàng cười tinh nghịch, giật lấy dây cương, đưa Tụng An nhảy qua chuồng ngựa.

Ban đầu, khuôn mặt Tụng An thoáng qua nét hoảng hốt, nhưng sau đó, thằng bé vui vẻ hét lên. Sau vài tiếng hô hào, chỉ còn nghe thấy hơi thở dồn dập đầy phấn khích, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng. Dần dần không thể nói thành tiếng, cổ thằng bé tím tái. Tạ Lăng biến sắc, vội vàng đuổi theo, hét lớn bảo nàng dừng lại.

Nhận thấy điều bất ổn, ta liều mạng chạy đến giữ chặt dây cương. Dây thừng thô ráp làm rách toạc lòng bàn tay ta. Ta gần như cướp lấy Tụng An từ tay Bạch Chỉ, nhét viên thuốc mang theo trong áo vào miệng thằng bé. Khi khuôn mặt tím tái của Tụng An cuối cùng cũng trở lại bình thường, lưng ta gần như ướt đẫm mồ hôi lạnh. 

Ta đứng dậy, giáng một cái tát mạnh vào mặt Bạch Chỉ. Cái tát khiến nàng quay cả đầu sang một bên. Tạ Lăng giữ chặt cổ tay ta, khuyên ta bình tĩnh. Ta giơ tay còn lại lên và đánh mạnh vào mặt hắn, đánh đến nỗi má hắn in rõ dấu tay. Lòng bàn tay tê rần, ta nắm chặt tay lại:

“Ngươi làm cha kiểu gì vậy! Tụng An sinh ra đã yếu ớt, vốn không thể cưỡi ngựa, ngươi không biết sao?”

Bạch Chỉ khóc lóc lao vào lòng Tạ Lăng.

“Xin lỗi A Lăng, ta thật sự không biết, là ta khiến tỷ tỷ không vui rồi.”

Tạ Tụng An là đứa con mà ta đã liều mạng sinh hạ.

Khi mang thai, ta ăn không nổi gì, mỗi ngày nôn không biết bao nhiêu lần, toàn thân gầy rộc chỉ còn da bọc xương. Ngày sinh, ta đau đớn suốt cả đêm, máu tuôn thành từng thau. Nhưng lúc đó, chỉ vì Bạch Chỉ gửi thư tự nhận bị gia đình phu quân mình ngược đãi, Tạ Lăng liền lấy thân phận huynh trưởng mà đến Vị Nam, giúp nàng lo liệu mọi chuyện. Đợi đến khi hắn xong việc, ta đã từ cõi chết trở về.

Ta không yêu Tạ Lăng, nhưng vì những điều này, ta đã sinh ra oán hận hắn.

Mưa mùa hạ luôn đến bất ngờ, lúc này, cơn mưa lớn đổ xuống. Qua màn mưa, ta thấy chân mày Tạ Lăng bị ướt dần. Đôi mắt hắn đen đến đáng sợ, như thể muốn nuốt chửng ta vậy. Hắn dần dần nới lỏng tay, buông khỏi cổ tay ta.

“Xin lỗi.”

Hắn khẽ nói.

Ta đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật vô vị, cũng chẳng còn hứng thú ở lại đây cùng họ dầm mưa nữa. Ta cúi xuống bế Tụng An định rời đi, nhưng Tụng An lại cắn mạnh vào cổ tay ta.

“Sao người lại đánh cha và Bạch cô nương! Sao người lại không cho con cưỡi ngựa! Con ghét mẹ nhất!”

Một tia chớp xé ngang bầu trời, tiếng sấm rền vang bên tai ta. Ta khó tin mà cúi đầu xuống nhìn. Bên cạnh, tỳ nữ vội vàng tiến lên, muốn đón lấy Tụng An.

“Tiểu thiếu gia đừng nói lung tung, phu nhân thương ngài nhất, còn mua cả bánh phục linh mà ngài thích nhất cho ngài đấy.”

Tụng An thả miệng ra, để lại một dấu răng rướm máu trên cổ tay ta. Thằng bé nhìn ta với ánh mắt đầy căm ghét:

“Bánh phục linh! Lại là bánh phục linh! Người có biết con đã ngán đến tận cổ rồi không!”

Nó đột ngột đứng dậy, giật lấy cái đĩa từ tay tỳ nữ rồi ném xuống đất. Tiếng vỡ vang lên lanh lảnh, mảnh vỡ của cái đĩa bắn lên váy ta. Chiếc bánh phục linh mà ta tự tay mua đã vỡ nát thành trăm mảnh, hòa lẫn với nước mưa và bùn đất, nát bấy như một đống bùn nhơ.

Nó hung hăng đẩy ta một cái. Rõ ràng là thân hình nhỏ bé, sức lực không lớn, nhưng lại khiến ta loạng choạng.

“Bạch cô nương dịu dàng xinh đẹp hơn mẹ gấp trăm ngàn lần, cha cũng thích cô ấy Người cút đi! Con không nhận người là mẹ nữa!”

Trái tim ta như bị luồng gió lạnh xuyên thấu.

Từng lớp từng lớp mưa rơi xuống, trước mắt ta trở nên mờ mịt, gần như không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của mỗi người. Một lúc sau, ta nghe thấy chính mình dường như khẽ cười một tiếng. Tiếng cười mang theo sự lạnh lẽo vô cảm.

“Được thôi, vậy thì ta không làm mẹ ngươi nữa.”