Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN Chương 18 TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN

Chương 18 TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN

11:20 sáng – 26/08/2024

32

Bốn năm trôi qua nhanh chóng.

Hoàng đế vì lo nghĩ quá nhiều mà giờ đây đã cạn kiệt sức lực, ai cũng có thể thấy rằng lão đã chẳng còn sống được bao lâu nữa, các thế lực cũng vì thế mà bắt đầu rục rịch.

Trong những năm qua, Cố Lưu đã đứng vững trong triều đình, có nhiều võ tướng và gia tộc có liên hệ với nhà họ Diệp ủng hộ, thế lực của hắn ngang ngửa với phe của Tôn quý phi và An vương Cố Cẩm. Các triều thần cũng đã bắt đầu ngấm ngầm chọn phe bè kéo cánh.

Dĩ nhiên bề ngoài thì những chuyện này không liên quan gì đến ta. 

Ta hiện tại đang giữ chức ngự y trong Thái y viện, chuyên chăm sóc bệnh tình của hoàng đế. Bề ngoài, ta và Cố Lưu dường như không có liên hệ gì.

Mỗi ngày theo lệ, ta bắt mạch cho hoàng đế xong thì rời khỏi cung, nhưng hôm nay An vương Cố Cẩm lại chặn đường ta. Hắn nói muốn giúp ta xách hộp thuốc, ta từ chối, hắn lại nói muốn tiễn ta về phủ, ta cũng từ chối, rồi hắn tức giận, nói.

“Liễu Thiêm, bổn vương đối tốt với ngươi là vinh hạnh của ngươi, ngươi đừng có mà không biết điều!”

Thái giám và cung nữ phía sau hắn đều sợ đến nỗi mặt mày căng thẳng. Ta lặng lẽ nhìn hắn, một lát sau, ta nói.

“Liễu Hi Nghiên đến rồi.”

Mỗi lần thấy Cố Cẩm tỏ ra ân cần với ta, Liễu Hi Nghiên đều nổi trận lôi đình, và Cố Cẩm rất sợ nàng ta.

Quả nhiên, sắc mặt hắn trở nên không tự nhiên, nhưng vẫn không chịu rời đi. Liễu Hi Nghiên nổi cơn giận lớn, nhưng Cố Cẩm không để ý đến nàng, khiến nàng cũng chẳng biết làm gì khác ngoài việc tức tối bỏ đi, trước khi rời đi còn liếc ta một cái đầy căm hận.

Vừa đúng lúc nàng rời đi thì Tôn quý phi cũng đến, nhìn thấy đứa con trai mà bà đặt nhiều kỳ vọng lại một lần nữa ở bên ta, sắc mặt liền trở nên khó coi, bà nói ta dụ dỗ hoàng tử, dọa sẽ dạy dỗ ta, giơ tay định tát ta một cái.

Cố Cẩm, kẻ vừa mới hung hăng là thế, lập tức mềm mỏng, tiến lại gần ôm lấy tay Tôn quý phi, giọng mang theo chút nghẹn ngào.

“Mẫu phi, người có thể tát, nhưng không được tát nàng. Nếu người dọa tiểu Liễu bỏ chạy, sau này nhi thần còn biết làm trâu ngựa cho ai?”

Không có tiền đồ, nhưng lại rất cương quyết.

Một câu nói khiến Tôn quý phi tức đến phát ngất, bà kéo tai đứa con trai mà mình luôn yêu chiều và rời đi, cũng xem như là để bà có đường lui, dù sao bà cũng không dám thật sự động đến ta. 

Bởi vì ta là ngự y, là quan chức của triều đình, lại còn là người được hoàng đế sủng ái nhất.

Thoát khỏi Cố Cẩm, cuối cùng ta cũng có thể ra khỏi cung để làm việc chính.

An vương là kẻ ăn chơi phóng đãng, sau khi tiếp xúc ta mới phát hiện hắn còn nói rất nhiều, lại hay khóc, rất phiền phức, mỗi lần gặp phải hắn đều khiến ta đau đầu.

Sau khi mọi người đã rời đi, có một cung nữ đưa cho ta một bó hoa dành dành dại, thấp giọng nói.

“Công tử nói tiểu thư thích loài hoa này.” rồi lướt qua ta và rời đi.

Đó là hoa do Cố Lưu tự tay hái trên núi.

Sắp đến mùa thu săn bắn rồi, hắn không có ở kinh thành, nhận lệnh đi trước đến trường săn để bố trí, mỗi ngày đều gửi những món đồ tươi mới mà ta thích, cũng là cách để báo bình an, bởi vì trong thời điểm này, chắc chắn sẽ có người sắp đặt thích khách để ám sát hắn.

Vị cung nữ vừa rồi dường như là người trong đoàn hộ giá của cung Tôn quý phi… Quả nhiên, là Cố Lưu đã dẫn người tới giúp ta thoát khỏi rắc rối. Còn Liễu Hi Nghiên, chính là do ta sắp đặt mà đến.

Trước khi Tôn quý phi xuất hiện trước mọi người, bà ta đã sống một mình cùng con trai. hoàng đế không có cơ hội thường xuyên thăm nom, nên đã nhờ cậy đại thần tin cẩn là Tể tướng Liễu Tương giúp chăm sóc hai mẹ con.

Liễu Thanh Thạch – người biết rõ thân phận thật sự của họ, có ý định xây dựng mối quan hệ tốt đẹp. Trùng hợp là con gái út của ông – Liễu Hi Nghiên, lại bằng tuổi với Nhị hoàng tử, nên ông đã thuyết phục hoàng đế đưa hai mẹ con Tôn quý phi đến trang viên nơi Liễu Hi Nghiên tĩnh dưỡng, với lý do nơi đó phong thủy tốt, thích hợp để dưỡng sinh. Vì vậy, ít ai biết rằng Liễu Hi Nghiên và Cố Cẩm thực ra đã lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ.

Sau đó, khi hoàng đế đưa Tôn quý phi vào cung, với thân phận bình thường của bà, việc phong tước cao sẽ dễ gây ra dị nghị. Liễu Thanh Thạch liền tự nguyện hiến kế giúp hoàng đế giải quyết khó khăn, nhận Tôn quý phi làm biểu muội, với danh nghĩa là thân thích của Tể tướng để vào cung, từ đó từng bước được phong làm Quý phi nương nương.

Tôn quý phi dĩ nhiên rất vui khi liên minh với Liễu Thanh Thạch, hai bên trở thành những kẻ cùng chung một thuyền, phủ Tể tướng cũng vững vàng ủng hộ Nhị hoàng tử. 

Tự nhiên như thế, cả hai bên đều ngầm thừa nhận rằng Liễu Hi Nghiên sẽ trở thành hoàng hậu tương lai của Cố Cẩm. Liễu Hi Nghiên cũng tự cho rằng nàng thích Cố Cẩm, nhưng Cố Cẩm lại không tuân theo lẽ thường, nói rằng Liễu Hi Nghiên chỉ là tiểu muội muội của hắn, và nhất quyết muốn cưới ta làm Hoàng tử phi.

Ngoại trừ hắn ra, tất nhiên không ai tán thành đề xuất này.

Trước đây, khi không muốn để Cố Cẩm quấy rầy, ta thường gọi Liễu Hi Nghiên đến, khiến Cố Cẩm phải bỏ đi để tránh nàng, nhưng gần đây chiêu này ngày càng kém hiệu quả.

Mọi chuyện bắt đầu từ Liễu Hi Nghiên.

Vào ngày tổ chức yến tiệc trong cung bốn năm trước, Liễu Thanh Thạch tình cờ gặp ta khi vào cung dự tiệc, ông lập tức sững sờ. Bởi vì ta có nét trông rất giống ông và giống cả mẹ ta. Chỉ cần suy đoán một chút, Liễu Thanh Thạch liền có thể nghi ngờ về thân phận của ta.

Ông đã âm thầm đến Lạc thành một chuyến, nhưng không tìm thấy mẹ ta, cũng không tìm thấy đứa con gái mà mẹ ta được đồn đại đã sinh ra. Ta đã sớm đưa mẹ đi, bây giờ bà đang sống ở một nơi bí mật cùng mẹ của Cố Lưu.

Kiếp này ta vẫn tự xưng là Liễu Thiêm, ngoài mẹ ta, chỉ có Cố Lưu và một số ít người biết rằng tên thuở nhỏ của ta là A Thao.

Dung mạo, lai lịch, tên tuổi của ta đều cho thấy ta chính là đứa con gái mà ông biết đến nhưng chưa bao giờ gặp mặt, dù ông không có bằng chứng trực tiếp. Vì vậy, Liễu Thanh Thạch đã tìm đến ta, đề nghị ta nhận tổ quy tông.

Tất nhiên, không phải vì ông bỗng nhiên lương tâm trỗi dậy, mà là vì hiện tại ta có giá trị, lời nói của ta trước mặt hoàng đế cũng có sức nặng. Lần này ông không tìm được bất kỳ điểm yếu nào của ta, chỉ có thể dùng lợi ích để dụ dỗ, hứa hẹn rất nhiều điều tốt đẹp, còn nói rằng sẽ đưa mẹ ta về phủ Tể tướng và phong làm bình thê.

Mặc cho Liễu Thanh Thạch có nói nhiều đến đâu, ta vẫn giả vờ ngây ngô, kiên quyết không thừa nhận mình là đứa con gái thất lạc của ông. Ta từ chối, Liễu Thanh Thạch cũng không làm gì được ta, cuối cùng chỉ đành hậm hực bỏ đi.

Chúng ta đều không để ý rằng cuộc nói chuyện này đã vô tình bị Liễu Hi Nghiên nghe thấy. Nàng phát hiện ra rằng cha mình từng có một nữ nhân khác ở bên ngoài, thậm chí còn có một đứa con gái chỉ lớn hơn nàng một chút, bây giờ còn muốn nâng người đó lên làm bình thê.

Tính cách của Liễu Hi Nghiên không thể giữ bí mật, nàng hùng hổ tìm đến ta, giống như kiếp trước, nghiến răng nghiến lợi, cầm trâm dọa sẽ rạch nát mặt ta. Nhưng hiện tại, hành động này của nàng trong mắt ta chỉ là hư trương thanh thế.

Ta đá trúng mắt cá chân nàng, nhân lúc nàng ngã xuống, ta giật lấy chiếc trâm trên tay nàng và ném đi, đồng thời rút ra thanh đoản đao giấu trong tay áo, rất tàn nhẫn mà cạo mất một bên lông mày của nàng, khiến nàng không còn mặt mũi nào để ra ngoài trong một thời gian, tránh làm phiền ta.

Hiệu quả vượt ngoài mong đợi, Liễu Hi Nghiên từ đó trở nên ngoan ngoãn, nhưng nàng an phận bao nhiêu, thì người bạn thanh mai trúc mã của nàng lại bất bình thay nàng bấy nhiêu.

Khi ta đang mang thuốc đến cho hoàng đế, đột nhiên một con hổ lớn xông tới, ta vội vàng tránh, bát thuốc trên tay rơi xuống, áo xanh nhuốm màu nâu, tay ta cũng bị bỏng đỏ.

Con hổ từng bước tiến tới, cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ. Không biết trong cung lấy đâu ra dã thú, nhưng ta lớn lên trong rừng núi, biết rằng lúc này không thể bỏ chạy, chỉ có thể tìm cách để giành lấy cơ hội sống.

Ta siết chặt con dao găm trong tay áo, đang tính toán kế hoạch thì một con ngỗng đầy máu bị ném xuống chân ta, con hổ lao tới cắn ngỗng mà không thèm để ý đến ta. Phía sau, một giọng nói ngạo mạn vang lên.

“Sợ đến ngây người rồi chứ gì? Hãy nhớ lấy, nha đầu nhà họ Liễu không phải là người mà ngươi có thể đụng vào. Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu có lần sau ta phát hiện ngươi bắt nạt nàng ta, ta sẽ không khách khí. Thú cưng của ta từ nhỏ đã từng ăn không ít thịt người đâu…”

Ta quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của người đang đứng trên tường. Hắn sững sờ, sau đó ngã từ trên tường xuống đất.

Hai kiếp sống, ta đã gặp vô số người bị nhan sắc của ta làm cho kinh ngạc đến mức yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Và Cố Cẩm là kẻ ngớ ngẩn nhất trong số đó.

Bát thuốc mà ta mất cả đêm để nấu đã bị đổ sạch, tay cũng bị bỏng đỏ, Khi hoàng đế biết chuyện, lần đầu tiên, Cố Cẩm – kẻ luôn được nuông chiều đã phải chịu mất mặt, bị giữ lại trước cửa điện của phụ hoàng hắn, bị phạt một trận roi, và bị yêu cầu chuộc lỗi, đau đớn mà lẽo đẽo theo ta để làm phụ tá.

Có lẽ chính lúc đó hắn đã quen bị ta sai bảo, sau này Cố Cẩm luôn miệng nói rằng muốn làm trâu ngựa cho ta cả đời. Tất nhiên, lần đầu hắn nói câu này đã bị hoàng đế nghe thấy, và hắn lại bị phạt thêm một trận roi nữa.

Khi Cố Lưu biết chuyện, hắn cười không ngừng, gương mặt tuấn tú sáng rực, ánh lên vẻ đẹp rạng rỡ. Hắn nhẹ nhàng, cẩn thận bôi thuốc lên tay ta và băng bó cẩn thận. Là ngự y không thể tự chữa cho mình, vết thương trên tay phải của ta vẫn phải nhờ người khác băng bó mới được.

Khi Cố Lưu cúi đầu, hàng mi dài như cánh quạ che khuất nửa mắt phượng của hắn, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay còn lành lặn của ta, dường như vô tình nói.

“A Thao nhà chúng ta muốn bắt nạt ai thì cứ bắt nạt, nếu có lần sau, vẫn cứ là không cần phải nhẫn nhịn. Đừng lo, nàng cũng có người sẽ đứng ra bảo vệ nàng.”

Lúc đó, dù Cố Lưu chỉ mới trở về kinh thành không lâu, nhưng những biến động trong cung đều không thể qua mắt hắn.

Sau đó không biết vì sao, hoàng đế vốn đã quen với việc An vương không lo chính sự, lại đột nhiên không chịu nổi sự lười biếng của hắn, tịch thu hết thú cưng trong phủ của hắn, rồi ném hắn vào quân doanh để huấn luyện ba năm.

Còn Cố Lưu thì đích thân huấn luyện vài cận vệ bí mật để bảo vệ ta.

Sau này, không ít lần khi ta ra ngoài đã gặp phải nhiều toán thích khách, may mắn là có cận vệ đi theo, ta đều thoát nạn.

Ta biết những thích khách đó là do ai sắp đặt, chính là Liễu Thanh Thạch.

Hắn muốn lôi kéo ta không thành, cũng tự biết những gì hắn đã làm với gia đình ta sẽ khiến ta oán hận, hắn sợ ta ghét hắn, có thể gây nguy hiểm cho hắn, nên muốn diệt cỏ tận gốc. Dù ta là con gái ruột của hắn, dù trong lòng hắn, chắc chắn vẫn còn chút cảm tình với mẹ ta…

Ta đã nhiều lần gặp nguy hiểm, nhưng ta vẫn ngăn Cố Lưu báo thù hắn. Liễu Thanh Thạch đã gây dựng thế lực trong nhiều năm, không dễ gì có thể lật đổ hắn ngay lập tức được, hơn nữa hắn còn có một Tôn quý phi đứng sau bảo vệ. Thà tích tụ sức mạnh, chờ đến lúc thích hợp để một lần ra tay tiêu diệt bọn họ thì vẫn hơn.

Ta giả vờ không biết ai đã phái thích khách, không đối phó với hắn, mà ngược lại thường xuyên khen ngợi Liễu Thanh Thạch trước mặt hoàng đế, lấy danh nghĩa phủ Tể tướng để làm việc thiện, giúp hắn xây dựng hình ảnh một vị Tể tướng lương thiện, ngày càng hoàn mỹ.

Ta và Cố Lưu đều là những cái gai trong mắt Liễu Thanh Thạch. Hắn không hiểu được suy nghĩ của ta, nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nên bề ngoài đã duy trì hòa bình trong ba, bốn năm.

Nhưng bây giờ, ta không định tiếp tục giữ hòa bình nữa.

Ta trở về phủ được hoàng đế ban tặng, đặt bó hoa dành dành dại trên bậu cửa sổ, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa. Ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời u ám, có lẽ là sắp mưa rồi, chắc đây sẽ là cơn mưa lớn cuối cùng của mùa hè. Sắp sang thu, và vài tháng nữa sẽ lại là mùa đông.

Kiếp trước, Cố Lưu đã chết trong mùa đông này.

Tim ta lại bắt đầu nhói, ta uống một ngụm trà đắng để làm dịu cơn đau.