11
Đường về nhà phải đi qua cửa thành, để tránh để lại dấu vết, ta vòng đường rất xa, trèo qua mấy ngọn núi lớn để về, trên đường bị ngã và bị đá rơi đè lên chân.
Hòn đá đè lên chân ta, máu rỉ ra, nhưng ta không bận tâm đến cơn đau của mình. Ta lôi tấm ngọc bội ra, xác nhận nó không bị bẩn, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây là thứ mà mẹ của Cố Lưu để lại cho hắn.
Là di vật duy nhất mà mẹ hắn để lại, một thứ rất quan trọng.
Khi Cố Lưu vừa bị lưu đày đến Lạc thành, đám người kia thấy hắn bị đánh nhưng vẫn vô thức bảo vệ miếng ngọc bội này, liền cố ý cướp lấy và gắn nó lên thắt lưng mình, nhạo báng hắn.
Giờ thì ta đã lấy lại nó.
Đêm đã khuya, tiếng động của dã thú vang lên gần đó.
Ta đang nghĩ cách thoát thân thì thấy một đốm lửa từ xa đang lung lay tiến lại gần, Cố Lưu tay trái cầm đuốc, tay phải cầm chiếc rìu, từ xa nhìn về phía ta, môi mỏng mím chặt.
Rồi hắn giơ tay, chém ngã một cây tre cao lớn bên cạnh.
Thân tre to lớn mang theo cành lá rơi xuống xung quanh ta, vài tiếng gầm gừ ngắn ngủi của dã thú vang lên, ta thoáng thấy bóng đen bị dọa chạy mất.
Thì ra, ta đã không nhận ra rằng, từ lúc nào, đã có vài con sói hoang đến gần, phục kích ta.
Cố Lưu tăng tốc bước đến bên cạnh ta, có vẻ tức giận.
“Tại sao nửa đêm không về nhà mà ở trên núi?”
Ta không trả lời, chỉ ngạc nhiên hỏi.
“Sao ngươi tìm thấy ta?”
Không đợi hắn trả lời, ta đã thấy những vết thương nhỏ trên mặt và tay hắn bị cỏ lau bên bờ nước phía Đông cứa vào, cùng với cỏ dại trên vạt áo bị vướng vào ở cánh đồng hoang phía Tây, liền hiểu ra.
Hắn đã từng bước, từng bước, tìm kiếm từ Đông sang Tây, tìm mãi, cuối cùng mới tìm thấy ta khi ta đã về muộn.
Một lần nữa, ta cảm thấy muốn khóc.
Ta không phải chưa từng bị lạc trong núi hay bị thương, nhưng chưa từng có ai đi tìm ta, sẽ tìm mãi, tìm mãi đến khi thấy ta.
Ta ra hiệu cho Cố Lưu đưa ngọn đuốc cho ta cầm, hắn cẩn thận nhấc hòn đá đè lên chân ta, xé vạt áo băng bó đơn giản, rồi cõng ta xuống núi.
Hắn vẫn còn giận, im lặng không nói là đang giận dỗi.
Mặt trăng trên cao to và tròn, ánh sáng trăng sáng ngời phủ lên nhân gian, dù ta có đi xa đến đâu, mặt trăng vẫn luôn theo sát trên đầu. Gió khẽ lay động mặt nước, những gợn sóng ánh lên những tia sáng lấp lánh, lặng lẽ vô thanh.
“Trăng đủ sáng rồi, không cần đuốc cũng thấy đường rõ mà”
Ta nói rồi tùy tiện ném ngọn đuốc xuống ao. Trong lúc Cố Lưu còn chưa kịp hỏi, ta đã dùng tay còn trống lấy miếng ngọc bội, đeo lên cổ hắn.
Cố Lưu sững lại.
Ta chậm rãi giải thích.
“Ta không kịp về trước khi trời tối vì đã giết một người, lấy lại một thứ, nên mới phải vòng đường xa trở về.”
Ta không ngại ngần kể với Cố Lưu ta đã tàn nhẫn như thế nào, chỉ có một điều ta giấu hắn. Ta nói rằng ta đã thấy cảnh hắn bị cướp ngọc bội, nên biết hắn rất trân trọng nó.
Ta lừa hắn, thực ra lúc đó ta chưa trọng sinh, chẳng hề quen biết hắn, nhưng chính những gì ta đã trải qua ở kiếp trước cho ta biết miếng ngọc này rất quan trọng với hắn.
Ngọc bội lạnh lẽo vẫn mang hơi ấm của ta, nằm trên ngực hắn.
Ta không thấy được biểu cảm của Cố Lưu, chỉ thấy được sau đầu hắn, mái tóc đen của hắn, cùng đôi tai ửng đỏ.
Lặng im hồi lâu, hắn mới cõng ta, đi dưới ánh trăng, dọc theo bờ nước, bước qua những đám đom đóm lấp lánh, cõng ta bước đi vững vàng. Hắn thấp giọng nói.
“A Thao, đây chỉ là một vật vô tri, không đáng để ngươi mạo hiểm như vậy.”
Tất nhiên ta biết, đây chỉ là một vật vô tri.
Nhưng món đồ vô tri này là vật duy nhất mẹ Cố Lưu để lại cho hắn.
Hơn nữa, Cố Lưu bây giờ và kẻ thù của hắn đều chưa biết rằng miếng ngọc bội này thực ra là lệnh bài. Diệp gia có một đội quân ngầm chỉ nhận lệnh từ miếng lệnh bài này. Đây là thanh kiếm mà Diệp hoàng hậu để lại cho Cố Lưu để bảo vệ bản thân, chỉ là bà chưa kịp giải thích rõ ràng với Cố Lưu trước khi ra đi.
Kiếp trước, miếng ngọc bội này bị cướp đi, không ai lấy lại được, bị con trai thái thú xem như món đồ trang trí đeo chơi, đeo chán rồi thì tiện tay thưởng cho hạ nhân, rồi bị truyền tay nhiều lần.
Sau khi thái tử Cố Lưu bị phế truất, những người bên cạnh hắn cũng bị trừng phạt, nhiều người bị lưu đày đến Lạc thành, chỉ có điều Cố Lưu bị cô lập, không gặp được bất kỳ người thân nào.
Thập Ngũ khi ấy làm lao dịch trong doanh trại gần đó, tình cờ thấy miếng ngọc bội của Cố Lưu bị mang ra làm đồ cược bên bàn rượu. Hắn nhận ra đó là vật của chủ nhân cũ, điên cuồng muốn lấy lại. Cả đám người coi hắn như trò cười, bắt hắn đặt cược bằng chính cánh tay của mình, muốn lấy lại thì phải thắng.
Thập Ngũ không nói hai lời, để mặc cho họ chặt đi một cánh tay của mình, tay còn lại cầm chặt miếng ngọc bội. Đám người kia thua cuộc, không chịu nổi, đã ném Thập Ngũ vào trường huấn luyện ngựa khi hắn đang hấp hối.
Trong ký ức, Thập Ngũ, vị ca ca hiền lành và hay cười của ta, dù không làm thị vệ ở Đông Cung, cũng có thể được phong làm một tiểu tướng quân, ra trận giết giặc, dù có chết cũng là cái chết oanh liệt nơi chiến trường. Nhưng cuối cùng, hắn lại mất một cánh tay, chết lặng lẽ dưới vó ngựa ngay tại chính đất nước mình.
Máu hắn thấm vào ngọc bội, làm biến đổi hoa văn trên đó, từ đó Tôn thái thú biết được công dụng thực sự của miếng ngọc bội.
Cuối cùng, phe của Tôn quý phi kiểm soát được đội quân ngầm sắc bén kia, thanh kiếm mà Diệp hoàng hậu để lại cho Cố Lưu để bảo vệ mình lại trở thành lưỡi dao đâm vào hắn, trở thành trở ngại lớn nhất trên đường hắn trở lại kinh thành.
Cố Lưu đã suýt mất mạng nhiều lần trên đường trở về, sau đó lên ngôi, rồi lại bị lật đổ và chết trong cảnh bi thảm, lực lượng đứng sau miếng ngọc bội này chính là nguyên nhân lớn.
Giờ đây, ta đã lấy lại nó.
Di vật của mẹ Cố Lưu không còn phải lưu lạc, bị người khác coi như món đồ cược.
Thập Ngũ, người đã theo Cố Lưu từ nhỏ, cũng sẽ không phải chết thảm dưới vó ngựa vì miếng ngọc bội này.
Khi Cố Lưu trở lại kinh thành, sẽ không còn lưỡi dao nào lơ lửng trên đầu đe dọa hắn nữa.
Thanh kiếm đã trở lại tay người lẽ ra phải cầm nó, để đâm vào kẻ thù mà nó nên đâm.
Gió đêm thổi qua, trời bắt đầu lạnh.
Ta vòng tay quanh cổ Cố Lưu, nhẹ nhàng tựa vào hắn để sưởi ấm, dưới ánh trăng mộng ảo và rực rỡ, ta ghé sát tai hắn, khẽ thì thầm nhưng đầy chắc chắn.
“Đáng giá mà. Những thứ quý giá cần phải được trân trọng.”
Đó là điều mà kiếp trước, vị bạo quân tuấn mỹ và tàn nhẫn, kẻ mà ai cũng khiếp sợ, đã nói với ta.